Quyển 1 - Chương 10: Đi Dạo Trên Sân Bóng
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Tiết học thứ nhất buổi tối, sau khi tan lớp sẽ có 15 phút thư giãn.
Giống với ngày thường, vừa tan lớp, Dương Vũ cùng Chung Lâm thừa dịp thời gian ít ỏi này đi đến sân bóng. Đây là một sân bóng tiêu chuẩn. Nhưng bởi vì trường trung học Cẩm Tú nằm ở giửa hai dảy núi lớn. Cho nên, hai bên sân bóng chỉ toàn là núi.
Phía sau sân bóng chính là dãy trường học thứ nhất. Phía tây là dãy trường học thứ hai, hai bên sân bóng có một đường đi từ chân núi quanh co thông đến phía trên.
Cũng bởi vì như vậy, cả hai bên sân bóng, thậm chí là phía bắc cũng toàn là rừng cây xanh um tươi tốt. Hoàn cảnh trữ tình như vậy thật thích hợp cho vài đôi tình nhân trong trường tới đây tản bộ.
Mặc dù trường trung học Cẩm Tú nghiêm cấm hiện tượng yêu sớm, nhưng hễ trên có chính sách thì dưới liền có đối sách, những học sinh yêu sớm này tự nhiên cũng không thiếu biện pháp, bọn họ tất nhiên sẽ không ở trước mặt giáo sư trước công khai hẹn hò. Làm như vậy không thể nghi ngờ là đem mình thả vào đầu sóng ngọn gió.
Lúc này sân bóng đã bắt đầu náo nhiệt, một đôi tình lữ tay trong tay trên sân, hưởng thụ thời khắc khó có này.
Dù sao, chương trình học ở trung học Cẩm Tú an bài vô cùng chặt chẽ, chỉ có xế chiều thứ bảy cùng chủ nhật không cần đi học, trừ buổi tối thứ bảy không cần đến lớp tự học, những lúc khác bọn họ đều phải lên lớp.
Vì thế, những đôi tình nhân không có nhiều thời gian dư thừa để hẹn hò. Cũng chính bởi vậy, những đôi tình nhân nhỏ này mới dành chút thời gian giải lao giữa giờ đi tới đây hưởng thụ chút thế giới riêng tư của hai người.
Sân bóng lớn như thế nên mặc dù có tới mấy chục đôi tình nhân tản bộ, nhưng không ai làm ra tiếng động xôn xao chút nào, tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý hưởng thụ thời gian hiếm có này.
Dương Vũ cùng Chung Lâm nhìn nhau cười một tiếng, hai người ăn ý đi tới rừng cây phía sau sân bóng.
Hai người nắm tay nhau theo đường bên cạnh sân bóng chạy đi, thẳng một mạch về phía trước, lúc đi qua nhiều chổ cả hai đều nghe tiếng động không bình thường rất rõ ràng phát ra từ rừng cây (Biên: Trẻ em dưới 18 không nên nghe âm thanh này)
Nghe được những tiếng động kia, trong nháy mắt hai người không khỏi liếc nhau một cái. Mặc dù sân bóng có chút tối nhìn không rõ vẻ mặt của nhau. Nhưng hai người Dương Vũ và Chung Lâm đều cảm thấy ý cười trong mắt đối phương.
Nhưng hai người họ cũng không có lúng túng, dù sao loại chuyện như vầy mỗi ngày ở đây đều thấy. Ở trong rừng cây phía sau sân bóng, cơ hồ mỗi buổi tối đều có đám tình nhân nhỏ ở đây thân mật. Đây là chuyện rất bình thường.
Hai người cùng nhau ngồi xuống trên cỏ, cảm thụ được nhiệt độ của đối phương, hai người đều không nói gì, hưởng thụ sự yên tĩnh trong chốc lát này.
Phía trên trường học vẫn ồn ào, thậm chí là quá náo nhiệt . Nhưng cứ hễ là học sinh trường trung học Cẩm Tú đều biết, sân bóng lúc này là không thể đi. Có lẽ đây là một quy định bất thành văn. Khóa tự học buổi tối, trong mười lăm phút giữa giờ này, cả sân bóng trừ những đôi tiểu tình nhân ra, những người khác tự giác tránh xa. Cho nên mặc dù phía trên náo nhiệt, nơi này lại yên tĩnh vô cùng.
Đầu Chung Lâm nhẹ nhàng tựa vào vai Dương Vũ, lắng nghe tiếng tim đập của Dương Vũ. Ngoài miệng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng thủy chung vẩn không nói ra.
"Em muốn nói gì thì cứ nói đi !" Dương Vũ tựa hồ biết Chung Lâm muốn nói ra suy nghĩ của mình, xoay đầu lại, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về đầu Chung Lâm(Biên: Sặc… trong lúc này mà vổ đầu nàng mới lạ chứ).
"Dương Vũ, trong một khắc lúc chiều, em bỗng nhiên cảm thấy anh rất xa lạ! Em tựa hồ cảm thấy khi đó không phải là anh, mà anh như biến thành một người khác!" Vừa nói Chung Lâm vừa ngẩng đầu lên nhìn Dương Vũ.
Nghe Chung Lâm nói, trong lòng Dương Vũ hơi hối lỗi. Hắn biết Chung Lâm bây giờ trong lòng còn canh cánh chuyện lúc chiều. Chẳng qua, khi đó chính hắn vừa mới trọng sinh tới đây, làm sao nhanh chóng điều chỉnh bản thân được?
Thậm chí, cho tới bây giờ, Dương Vũ cũng tựa hồ sống ở trong mộng ảo. Tựa hồ hết thảy chuyện nàyđều không phải là sự thật. Hơn nữa, có cảm giác “Mình thật sự không phải là mình." Dương Vũ nghĩ đến mà buồn bực trong lòng.
"Mình không phải là mình!" Đây chính là chỗ mâu thuẫn hiện tại của Dương Vũ. Nói hắn là Dương Vũ đơn thuần lúc trước sao? Hắn hiện tại lại có trí nhớ của vài năm sau.
Hắn thật sự còn là hắn sao? Nhưng hắn lại nhớ tới trước kia, cũng chính là hiện tại!? Dương Vũ đã không phải là Dương Vũ đơn thuần nữa.
"Tại sao?" Tựa hồ cảm nhận được tâm tình Dương Vũ, Chung Lâm xoay đầu lại, nhìn ánh mắt Dương Vũ hỏi.
"Không có chuyện gì!" Dương Vũ lắc đầu, như muốn đem những mọi chuyện đáng ghét kia vứt ra khỏi đầu. "Lúc chiều anh chỉ ngủ một lúc xong tâm tình đột nhiên không tốt. Thật xin lỗi."
"Sau này không cho phép nói xin lỗi với em!" Chung Lâm vội vàng dùng hai tay nhỏ bé chặn miệng Dương Vũ lại, “Chỉ cần sau này anh không đối xử với em như vậy nữa là được!" Chung Lâm thỏ thẻ nói.
"Sẽ không đâu, anh sau này sẽ không bao giờ làm thế với em !" Vừa nói Dương Vũ nhẹ nhàng ôm Chung Lâm. Đồng thời, trong lòng Dương Vũ càng thêm kiên định.
"Trời cao cho mình một cơ hội sống lại. Như vậy mình nhất định sẽ không lãng phí lần nữa! Kiếp trước tiếc nuối kiếp này tuyệt đối sẽ không phát sinh lại!"
Nghĩ tới đây, Dương Vũ ôm thật chặt Chung Lâm, "Kiếp này, mình tuyệt đối sẽ không buông tay ra nữa!" Dương Vũ ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu cũng là xuất hiện một bóng hình xinh đẹp khác.
"Nàng lúc này chắc còn đang học trung học cấp hai?" “Nàng” trong miệng Dương Vũ dĩ nhiên là một người yêu khác của hắn - Tiêu Ngọc.
Chung Lâm cùng Tiêu Ngọc vẫn luôn là tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng Dương Vũ ở kiếp trước. Chẳng qua là kiếp này bản thân nên đối xử thế nào với hai nàng? Các nàng ai cũng là cô gái rất ưu tú, mình thật có cái phúc khí được yêu hai nàng sao?
"Thật là đáng ghét!" Dương Vũ âm thầm thở dài một hơi. Chẳng qua là, hắn không nghĩ tới xã hội bây giờ có thể cho phép hắn có hai nữ nhân sao? Thậm chí, hiện tại Dương Vũ tựa hồ không cảm giác được bản thân có hoa tâm?
"Ài, không suy nghĩ nhiều, hiện tại Tiêu Ngọc đối với mình còn là một giấc mộng!" Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua hắn đã hạ một quyết định trong lòng !" Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không làm cho mình hối hận lần nữa!"
"Dương Vũ, anh đang suy nghĩ gì đấy?" Chung Lâm nhẹ nhàng đẩy hắn, nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì. Tốt lắm, đã đến giờ rồi, chúng ta đi về đi!" Vừa nói Dương Vũ liền đứng lên, cuối cùng kéo Chung Lâm đi về khu trường học.
Biên: Thất vọng quá....!!!! Lần này thế là ngay cả kiss một cái cũng không có
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.