Long Tổ

Quyển 2 - Chương 110: Dị Năng Hiển Uy

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

14/04/2013



“Anh ấy không phải tới tìm cậu hả?” Một người bạn học nhìn Lưu Bội Bột thắc mắc, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ. Khi nãy, động tác của Dương Vũ thật sự là quá nhanh. Mặc dù đang ở kế bên nhưng người này vẫn không kịp phản ứng.

“Không phải tới tìm tớ. Anh ấy là bạn của Tiêu Ngọc.” Lưu Bội Bội cười khổ, yên lặng trở về chỗ mình rồi ngồi xuống. Từ hành động của Dương Vũ cho thấy, hắn với Tiêu Ngọc không chỉ đơn giản là chỗ bạn bè.

Thậm chí, lớp học của Tiêu Ngọc ở đây Dương Vũ cũng biết và còn có thể lấy điện thoại của Tiêu Ngọc khi Tiêu Ngọc không có mặt. Từ đó cho biết, Dương Vũ chắc chắn không phải là một người bạn bình thường của Tiêu Ngọc.

“Chẳng qua là Tiêu Ngọc dấu thật kín.” Lưu Bội Bội cười gượng, thâm tâm có chút trách cứ Tiêu Ngọc. Lúc trước không nói tới, nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy mà Tiêu Ngọc cũng không chịu nói cho rõ.

“Là sao? Anh ấy là bạn của Tiêu Ngọc?” Người bạn học kinh ngạc nhìn Lưu Bội Bội hỏi. Lưu Bội Bội gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.

“Hì hì ..” Người bạn học kia chỉ cười khẽ một cái, không nói gì thêm nữa.

“Các người đang ở đâu?” Dương Vũ một mặt chạy nhanh xuống khỏi lầu, một mặt gọi điện thoại cho bọn cướp, giọng hắn lạnh như băng.

“Một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía đông Tân trấn. Tôi hy vọng Dương tiên sinh có thể tới đây trong vòng một canh giờ. Nếu không, anh có thể tới mang xác bạn gái anh về.” Vừa nói được mấy lời, tên cướp liền cúp điện thoại.

“Hừ!” Dương Vũ hừ lạnh một tiếng, trong lòng hắn cực kỳ tức giận. Nhà máy bỏ hoang ở phía đông? Quỷ mới biết có bao nhiêu cái bị bỏ hoang? Thị trấn lớn như vậy, vậy thật sự có bao nhiêu cái ở phía đông? Mình làm sao tìm? Trong long Dương Vũ càng ngày càng lạnh, sự giận dữ càng ngày càng tăng.

Điều này càng làm cho Dương Vũ lo lắng thêm cho Tiêu Ngọc. Đã bắt cóc nàng thì những chuyện xấu xa khác bọn liều mạng đó có gì không dám làm. Nếu như mình không tìm được như lời bọn họ nói, e rằng Tiêu Ngọc thật sự sẽ …

“Không được. Ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.” Trong lòng Dương Vũ rất tức giận nhưng vẫn giữ được đầu óc tĩnh táo. Lấy điện thoại di động ra, hắn liền tìm số điện thoại và gọi cho Trần Lập.

“Trần đội trưởng, là em Dương Vũ!” Không đợi đối phương trả lời, Dương Vũ liền tiếp tục nói: “Anh có biết ở phía đông vùng ngoại ô có bao nhiêu nhà máy bỏ hoang không?” Giọng Dương Vũ lạnh như băng.

“Nhà máy bỏ hoang? Em hỏi chuyện này để làm gì?” Trần Lập thấy kỳ lạ nên hỏi ngược lại. “Anh chỉ cần cho em biết là được rồi. Em có việc gấp.” Vì chuyện khẩn cấp, Dương Vũ không muốn lãng phí thời gian giải thích cho Trần Lập.

“Được rồi, em chờ tôi một chút, để tôi coi thử.” Có lẽ Trần Lập đã nghe được sự lạnh lùng trong giọng nói của Dương Vũ nên cũng không hỏi thêm nữa, lập tức suy nghĩ.



“Theo tôi được biết, nhà máy khu vực đó không phải ít, nhưng bỏ hoang thì chỉ có một cái. Nó ở…” Sau đó Trần lập nói rõ vị trí của nhà máy bỏ hoang cho Dương Vũ nghe.

“Tốt lắm, cám ơn anh nhiều. À đúng rồi, tối nay các người không cần phải hành động. Anh hãy chờ mà nhặt xác bọn ăn cướp thôi.” Giọng nói Dương Vũ lạnh băng. Nói xong những lời đó, hắn liền cúp điện thoại và vẫy một chiếc taxi hướng ra vùng ngoại ô.

“Nhặt xác bọn ăn cướp? Chẳng lẽ hắn muốn một mình đi tiêu diệt bọn chúng?” Trần Lập dĩ nhiên nghe ra sự lạnh lùng lẫn tức giận trong giọng nói của Dương Vũ. Không cần suy đoán hắn cũng biết là đã có chuyện xảy ra với Dương Vũ. Cho nên, Trần Lập vội vàng đứng dậy đi nhanh ra ngoài.

Vùng ngoại ô thường là nơi tập trung một số nhà máy. Có điều có một chút kỳ quái là nơi đây nhà máy không nhiều. Nơi này rất là rộng lớn, nhưng chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy những nhà máy mọc sừng sững.

“Nhà máy bỏ hoang!” Dương Vũ bảo tài xế. Bởi tài xế taxi cũng không biết nhà máy bỏ hoang ở đâu nên cứ chở Dương Vũ chạy vòng vòng ở vùng ngoại ô.

“Dựa theo lời Trần Lập, nhà máy bị bỏ hoang phải là ở đây mới phải, nhưng ở đây lại không có gì cả.” Dương Vũ đang đứng tại đây nhưng chung quanh chỉ là một mảnh đất trống trải đầy cỏ dại. Thậm chí chỗ hắn đứng bây giờ là ngay mặt đường mà cũng đầy cỏ dại.

“Chết tiệt, thật ra nhà máy bỏ hoang rốt cuộc là ở đâu chứ?” Dương Vũ trong lòng càng lúc càng mất kiên nhẫn. Không phải Dương Vũ không muốn gọi điện thoại hỏi bọn cướp. Chẳng qua là đối phương vừa thấy số điện thoại của Dương Vũ là tắt máy, và ngay cả cơ hội nói một chữ cũng không có.

Không phải bọn chúng đã tỏ bày ý định rõ ràng rồi sao? Trước là cho Dương Vũ một giờ, sau lại cho Dương Vũ vào một khu vực rộng lớn để tìm. Nếu như ở trong một canh giờ mà Dương Vũ tìm không được hoặc là sau một canh giờ mới tìm được nhà máy, thì sợ rằng lúc đó chỉ có thể nhìn thấy xác của Tiêu Ngọc thôi.

Thời gian từng phút từng phút một trôi qua. Sắc mặt Dương Vũ lại trở nên trầm hẳn. Thậm chí trên trán hắn cũng bắt đầu lấm tấm đổ mồ hôi. Nguyên nhân là do Dương Vũ lo lắng nóng lòng quá mức.

“Mẹ kiếp!” Tức giận tròng lòng, Dương Vũ thẳng tay đánh ra ngoài một quyền.

“Ầm.” Một tiếng vang lên thật lớn. Cây đại thụ bên cạnh Dương Vũ bị hắn đánh một quyền gãy xuống, cuối cùng “Rầm!” một tiếng rớt xuống trên mặt đất.

Nhìn cây đại thụ nằm trên mật đất, ánh mắt Dương Vũ bỗng lóe lên. Từ trên mặt đất, hắn đã nhìn thấy rõ ràng dấu vết hai hàng bánh xe.

Ở chỗ này, đừng nói là xe, ngay cả quỷ cũng không them tới vậy mà giờ phát hiện ra dấu vết bánh xe. Điều này nói rõ cái gì đây? Cùng với tin tức Trần Lập cho biết, Dương Vũ lập tức co chân chạy như điên.

Sau một lúc, trước mắt Dương Vũ hiện ra một dãy nhà cũ nát. Đây đúng là nhà máy bỏ hoang nơi bọn cướp đang ở rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook