Quyển 2 - Chương 134: Đi Xuyên Qua Tân Trấn
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Ngay khi Hỏa Phượng Hoàng sắp phải mất mạng dưới đạo phong nhận khổng lồ đang phóng tới thì bỗng nhiên một quả cầu lửa thật lớn trực tiếp từ phía sau Hỏa Phượng Hoàng nhanh chóng bay tới. Chỉ trong chớp mắt đã hung hăng va chạm với đạo phong nhận.
“Oanh!” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nơi hỏa cầu và phong nhận khổng lồ va chạm bùng lên như pháo hoa vô cùng rực rỡ, soi sáng cả một khu vực rộng lớn.
Sau khi xảy ra vụ nổ, tất cả đều bị hủy diệt, chỉ còn lại điểm điểm hoa lửa yên lặng rơi xuống.
Thoáng một cái, Dương Vũ liền xuất hiện phía trước Hỏa Phượng Hoàng. Mỉm cười nhìn gã thanh niên sắc mặt đang biến đổi nói:”Tôi thay đổi quyết định rồi, tôi sẽ cứu cô ta!”
“Anh nói mà không giữ lời!” Gã thanh niên tức giận nhìn Dương vũ gầm lên, giống như Dương Vũ đang đem hắn ra làm trò đùa. Nhìn thấy tên thanh niên như vậy, Dương Vũ trong lòng có chút buồn bực.
“Tôi chỉ là thay đổi quyết định muốn cứu cô ta mà thôi, sao anh có vẻ giận dữ thế?”Đỡ Hỏa Phượng Hoàng dậy, Dương Vũ vẻ mặt nghi hoặc nhìn thanh niên, không hiểu hỏi ( thằng này IQ nó âm lun ròi @.@ - A Sắc).
“Sao anh thích chõ mõm vào việc của người khác thế?” Gã thanh niên hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận trong lòng. Đôi mắt lạnh như băng nhìn Dương Vũ, giọng nói cũng dị thường lạnh lẽo.
Hắn cứ nghĩ rằng Dương Vũ sẽ không xen vào việc này nữa thì hắn sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Đây cũng như một trò vui. Nhưng sự thật lại không như vậy. Cuối cùng Dương Vũ cũng không thể kiềm chế nên đã ra tay lần nữa, khiến gã thanh niên vô cùng tức giận.
“Anh nói đúng.” Dương Vũ nhìn thoáng qua Hỏa Phượng Hoàng đang bất tỉnh, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng
"Hừ! Ngay cả mày tao cũng giết!”(Lúc này hắn đã nổi điên nên biên cũng thay đổi xưng hô). Gã thanh niên hừ lạnh nói một câu, sau đó một cỗ gió lốc từ trên người hắn dựng lên thổi quét bốn phương tám hướng. Sau một khắc, gã quát lên: ”Phong Nhận Thiên Hạ!”
Vừa dứt lời, trước mặt thanh niên liền nổi lên một cơn gió rất mạnh. Những đạo phong nhận kích thước bằng lòng bàn tay xuất hiện đầy trời, sao đó tất cả đồng loạt phóng tới Dương Vũ.
Nhìn những đạo phong nhận đầy trời phóng tới, Dương Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng!”Oành!” Dương Vũ quanh thân xuất hiện hỏa tường bao bọc, rồi chậm rãi oanh kích ra ngoài.
“Oanh!” một tiếng nổ vang lên, một con rồng lửa như tiềm long thăng thiên từ quyền của Dương vũ bắn ra, rồng lửa ở giữa không trung gầm thét, rồi mạnh mẽ hướng về gã thanh niên phóng tới.
Gã thanh niên sắc mặt lạnh lẽo nhìn con rồng lửa đang hướng chính mình phóng tới. Hai tay ở trước người hợp lại, điều khiển một phần phong nhận hướng về phía rồng lửa lao tới.
“Oanh!”Oanh!”Oanh!”
Rồng lửa gầm thét, phong nhận kích tới không thể nào ngăn cản được nó, rồng lửa không gặp bất kì sự cản trở nào, vẫn nhanh chóng hướng về thanh niên phóng tới.
“Phá cho ta!” Nhìn thấy phong nhận đầy trời không gây được tác dụng lên rồng lửa, gã thanh niên liền thay đổi, tạo thành một đạo phong nhận ở trên đầu to không kém gì rồng lửa.
Sau đó, gã thanh niên phẫn nộ hét lên, điều khiển đạo phong nhận khổng lồ hướng về rồng lửa chém xuống.
“Oanh!” Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Trong nháy mắt, rồng lửa cùng phong nhận hung hăng chạm vào nhau. Lực va chạm khổng lồ trong nháy mắt khuếch tán, cả rồng lửa và phong nhận đều tan biến.
Cả bầu trời trở nên sáng bừng lên, vô số hoa lửa bay tán loạn.
“Bám chặt tôi.” Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng.
Ý nghĩ chợt lóe, tay trái Dương Vũ liền xuất hiện một cái cung khổng lồ bằng lửa, tay phải thì ngưng tụ một mũi tên dài cũng bằng lửa! Sau đó Dương Vũ giương cung lắp tên, quát một tiếng, một mũi tên lửa khổng lồ liền hướng thanh niên phóng tới.
“Xuy xuy!” Mũi tên rít lên trong không trung như xé rách không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt gã thanh niên.
Gã thanh niên sắc mặt biến đổi, nhìn mũi tên đang phóng nhanh tới! Muốn né tránh đã không còn kịp nữa.
“Phong Chi Bích Chướng!”
Gã thanh niên quát lên một tiếng, một bức tường bằng gió hình tròn liền bao bọc người thanh niên lại.”Oanh!” Ngay lúc đó, mũi tên lửa xuất hiện đã va chạm vào bức tường gió của gã thanh niên. Rồi cả hai cùng nổ tung ra.
Những đóa hoa lửa tung bay đầy trời, trong khi gã thanh niên thân thể giống như một loại giẻ rách bị mạnh mẽ vứt ra ngoài, sau đó ngã ở xa trên mặt đất.
Dương Vũ lặng yên đứng ở tại chỗ nhìn gã thanh niên ngã trên mặt đất, cũng không tiếp tục tấn công. ”Hiện tại, anh còn muốn giết tôi nữa không?” Dương Vũ thanh âm bình thản truyền ra.
“Phi!” Thanh niên tung mình đứng dậy, phun một ngụm máu, lạnh lùng nhìn Dương Vũ. ”Hôm nay tạm thời tha cho tụi bay, lần sau tao nhất định tự tay giết chết tụi bay.” Lời nói còn chưa dứt, gã thanh niên cũng đã rời đi.
Dương Vũ buồn bực nhìn gã thanh niên rời khỏi. Thanh niên biết rõ rằng hắn không phải là đối thủ của Dương Vũ, thế nhưng trước lúc rời khỏi còn hăm dọa một câu, dường như muốn cứu vãn lại một tí mặt mũi.
“Uy, cô nàng bạo lực, tôi đã giúp cô thoát nạn, tiếp theo làm gì bây giờ. Hay tôi đưa cô đến bệnh viện vậy.” Dương Vũ vừa nói vừa ôm lấy Hỏa Phượng Hoàng, đi hướng về hướng thành phố.
“Đừng đến bệnh viện, đi đến nhà tôi” Hỏa Phượng Hoàng nhìn Dương vũ nói, sau đó ngay lập tức hôn mê.
“Này này, ít nhất cô cũng phải đem địa chỉ nhà ra mà nói cho tôi biết hãy ngất chứ. Bây giờ tôi làm sao biết được nhà cô mà đi?” Dương Vũ vội vàng hỏi, nhưng Hỏa Phượng Hoàng đã lâm vào hôn mê rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.