Quyển 2 - Chương 87: Điện Thoại Khuynh Tình
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“Alô! ai vậy?” Bên kia đầu dây điện thoại truyền lại một giọng nói ngái ngủ như vừa mới vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng nhưng rất dễ nghe.
Lúc nghe được giọng nói, trong lòng Dương Vũ cảm thấy ấm áp. Bất luận sau này ra sao, nhưng bây giờ hắn có nàng - Chung Lâm. Mặc dù bây giờ chỉ đang học lớp 12, cuộc sống chỉ mới vừa bắt đầu. Nhưng Dương Vũ chắc rằng trong tương lai, cuộc sống của hắn sẽ có Chung Lâm.
“Là anh đây.” Dương Vũ trả lời.
“Anh thiệt xấu xa.” Trong nháy mắt, Chung Lâm đã nhận ra giọng của Dương Vũ, trong đầu dây bên kia truyền lại giọng nói ủy khuất. “Đồ xấu xa, đã đi lâu như vậy mà vẫn không gọi điện thoại cho em.”
Nghe giọng nói ủy khuất của Chung Lâm, trong lòng Dương Vũ cảm thấy có lỗi. Quả thật, từ lúc hắn rời khỏi trường học đến giờ, hắn với Chung Lâm đã xa nhau mấy ngày rồi. Lúc trước không có tiền mua điện thoại di động thì còn có lý do không gọi cho Chung Lâm. Nhưng kể từ lúc Tôn Dương cho hắn một cái điện thoại di động, Dương Vũ thậm chí chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ gọi về. Dù là gọi cho Chung Lâm hay người nhà của hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Vũ càng cảm thấy hối hận. Sau một lúc xin lỗi rối rít mới làm cho cảm xúc của Chung Lâm ổn định lại. “Đồ xấu xa, chừng nào anh trở lại?” Bên kia đầu dây điện thoại, Chung Lâm nằm lỳ ở trên giường hỏi.
Trước kia, Chung Lâm không nghĩ rằng thiếu Dương Vũ là một điều đau khổ. Cho đến khi Dương Vũ rời khỏi mà mấy ngày không có liên lạc, trong lòng Chung Lâm không lúc nào không nhớ, không lúc nào không lo lắng cho Dương Vũ. Khoảnh khắc đó, trong lòng của nàng xuất hiện một thứ cảm giác lệ thuộc vào hắn mà từ trước tới giờ chưa từng có.
Lúc trước, ngày nào cũng nhìn thấy Dương Vũ, nàng không có cảm giác ỷ lại hắn quá nhiều. Bây giờ khi Dương Vũ không có ở bên cạnh, trong lòng nàng thấy trống rỗng, cả người bất an, lúc nào cũng nghĩ đến Dương Vũ và vẫn luôn hy vọng Dương Vũ sẽ sớm trở về.
Trên mặt Dương Vũ lộ vẻ bất đắc dĩ vì hắn cũng không biết lúc nào mới có thể trở về. Thậm chí hắn bây giờ đã chính thức bắt đầu đâu. Hắn bây giờ có khác gì là du sơn ngoạn thủy.
“Anh sẽ trở về sớm thôi.” Dương Vũ chỉ có thể trả lời như vậy.
“Sớm? Là bao lâu?” Chung Lâm cong môi, vẽ mặt không tình nguyện hỏi.
“Anh cũng không xác định được. Nếu được phép anh sẽ lập tức trở về liền. Hơn nữa, anh cũng không nỡ sống xa em mà.” Dương Vũ cười nói.
“Không phải nói chứ thấy anh mấy ngày không gọi, em còn tưởng anh có tình yêu mới rồi chứ?” Chung Lâm đùa giỡn.
“Có tình yêu mới?” Dương Vũ không trả lời liền, trong đầu đồng thời nghĩ đến hình ảnh hai người Chung Lâm và Tiêu Ngọc. Có tình yêu mới? Dương Vũ cũng không biết Chung Lâm với Tiêu Ngọc, ai mới là tình yêu mới, ai mới là tình yêu cũ?
Ở kiếp trước, sau khi chia tay với Chung Lâm được mấy năm thì hắn mới yêu Tiêu Ngọc. Lúc ở cùng với Tiêu Ngọc, Dương Vũ đem tất cả những kỷ niệm hồi ức về Chung Lâm mà chôn sâu trong lòng. Lúc đó, thế giới của Dương Vũ chính là Tiêu Ngọc.
Rốt cuộc, Dương Vũ vì có chút chuyện mới cùng Tiêu Ngọc chia tay. Sau khi chia tay được mấy tháng, Dương Vũ đã được sống trở lại. Bây giờ hắn cũng không biết, tình cảm của mình đối với hai nàng, người nào sâu đậm hơn người nào.
Vì trước khi sống lại, Dương Vũ mới vừa bị thất tình không lâu nên trên mặt tình cảm, hắn đối với Tiêu Ngọc có lẽ có tình cảm nhiều hơn một chút. Dù chia tay với Chung Lâm khá lâu và Dương Vũ đã đem tất cả chôn kín trong lòng, nhưng đối với nàng hắn nhớ mãi không quên.
“Đồ xấu xa, anh làm sao rồi? Tại sao không nói chuyện?” Chung Lâm không nghe Dương Vũ trả lời, thấy kỳ lạ nên hỏi.
“Ha ha, không có chuyện gì.” Dương Vũ choàng tỉnh cười một tiếng.
“Đồ xấu xa, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” Chung Lâm không quên hỏi lại. “Ha ha, cô ngốc. Anh làm sao có thể có tình yêu mới. Em không nghĩ trừ em ra làm gì còn có người con gái nào thích một tên ngốc như anh chứ.”
“Anh cũng biết là chỉ có em mới thích anh thôi hả đồ xấu xa. Cho nên sau này anh nhất định phải đối tốt với em. Nếu không, em sẽ bỏ anh. Đến lúc đó cho anh một mình cô độc mà sống cho hết quãng đời còn lại.” Tuy trong lòng Chung Lâm dâng lên một cảm giác hạnh phúc khi nghe Dương Vũ nói như vậy, nhưng nàng vẫn uy hiếp Dương Vũ.
“Không dám, không dám. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Anh không đối tốt với em thì còn đối tốt với ai chứ?” Dĩ nhiên còn có Tiêu Ngọc, trong lòng Dương Vũ bổ sung thêm.
“Hừ. Anh phải nhớ kỹ lời anh vừa mới nói đó. Nếu không… hừ hừ...” Chung Lâm liên tục hừ lạnh mấy tiếng.
“Dĩ nhiên là anh không dám quên.” Dương Vũ vội vàng bảo đảm.
Cuộc điện thoại này bất tri bất giác hơn một tiếng đồng hồ, cho đến lúc Chung Lâm bên kia đường dây buồn ngủ và không thể duy trì hai người mới kết thúc cuộc gọi.
Cúp điện thoại, Dương Vũ nằm xuống trên giường mỉm cười. Trên điện thoại, mặc dù họ không nói chuyện tình yêu, Dương Vũ cũng không nói lời ngọt ngào, nhưng tình cảm biểu đạt trong lời nói cả hai so với tình thoại còn hay hơn.
Đó là một thứ hạnh phúc nhẹ nhàng.
Dương Vũ vừa mới chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại vang lên. Dương Vũ cầm chiếc điện thoại lại gần thì thấy một tin nhắn.
“Chắc là tin rác?” Số điện thoại của Dương Vũ chỉ có mấy người biết, nên có thể đó là tin rác.
Dương Vũ mở ra nhìn thì thấy tin nhắn của Tiêu Ngọc. “Này, anh đang làm gì vậy?”
Thì ra Tiêu Ngọc gởi tin nhắn cho hắn. Dương Vũ trong lòng vui mừng. Điều này đại biểu cái gì? Dương Vũ không biết. Nhưng trong lòng hắn thấy cao hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.