Quyển 3 - Chương 179: Gặp Lại..
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“Tiểu Vũ, con vội vàng như vậy muốn đi đâu sao?” Sau một hồi, Dương Vũ đã sửa soạn chỉnh tề chạy từ trong phòng ra. Lúc đi ngang qua phòng khách, Dương mẫu hắn nhìn thấy Dương Vũ đang vội vả, liền hỏi.
“Dạ có chút việc gấp.” Dương Vũ trả lời mấy tiếng, sau đó vội vã rời khỏi. Chưa được một lúc, Dương Vũ liền quay đầu lại.
“Mẹ, xế chiều có thể sẽ có một người bạn tới nhà chúng ta tạm ở vài ngày, chắc là không có vấn đề gì hả mẹ?” Dương Vũ có chút ngượng ngùng nói với mẹ mình.
“Dĩ nhiên là không có vấn đề. Sao con lại hỏi như vậy?” Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Dương Vũ, Dương mẫu thắc mắc.
“Người bạn đó là bạn gái con.” Dương Vũ ngượng ngập nói. Mặc dù Tiêu Ngọc đúng là bạn gái của hắn, nhưng trước mặt cha mẹ mình, Dương Vũ vẫn còn có cảm giác không thoải mái cởi mở, nên có chút ngượng ngùng.
“Bạn gái của con?” Nhìn bộ dạng của Dương Vũ, Dương mẫu là người từng trải, thoáng cái đã hiểu ra, nên cười hỏi.
Bị mẹ dò hỏi, Dương Vũ càng cảm thấy mắc cỡ. Ngượng ngùng cười một tiếng, Dương Vũ liền nói: “Chuyện này chờ con trở lại rồi nói, con đi trước.” Vừa nói, Dương Vũ nhanh chân rời khỏi như đang chạy trốn.
Nhìn bộ dạng bối rối của Dương Vũ, Dương mẫu trên mặt hiện ra một nụ cười. Mặc dù Dương Vũ hiện tại chỉ đang học trung học, nhưng Dương mẫu không phải là người cổ hủ, không cho phép con mình yêu sớm vân vân.
Ở phương diện này, Cha mẹ Dương Vũ cũng tương đối cởi mở. Nếu là cha mẹ khác, biết con mình yêu sớm re rằng sẽ mắng cho một trận. Từ sự phản ứng lúc nãy của Dương mẫu có thể thấy được, Dương mẫu trong lòng là rất cao hứng.
Dương Vũ mới vừa rời khỏi, mẹ hắn lại đứng lên bận rộn lo việc nhà.
“Chết tiệt. Sao lại không có xe?” Đứng ở ven đường, Dương Vũ lo lắng lấy điện thoại di động ra nhìn. Hắn đã đứng ở chỗ này hơn nửa canh giờ rồi. Trên đường không phải không có xe chạy qua, chỉ là không có xe khách đi tới Giang Thành.
Bởi vì nhà Dương Vũ ở nông thôn, mặc dù nơi đây giao thông không phải là hẻo lánh, nhưng mỗi ngày đi Giang Thành chỉ có mấy chuyến xe thôi. Cho nên dù Dương Vũ ở chỗ này đã đợi hơn nửa canh giờ vẫn không nhìn thấy xe nào đi Giang Thành.
“Đành phải đợi thêm một chút vậỵ” Dương Vũ nhìn về cuối con đường, trong lòng nghĩ ngợi.
Thật ra thì từ Dương Thành đến Giang Thành cũng chỉ có mấy giờ lái xe mà thôi. Nhưng từ chỗ Dương Vũ đến Giang Thành cũng cần khoảng chừng hai giờ. Dựa vào lời nói của Tiêu Ngọc lúc nãy mà tính thì đã đi được nửa giờ, cho nên nếu Dương Vũ còn không lên xe thì sẽ không kịp.
Dương Vũ không muốn để Tiêu Ngọc một mình ở bến xe. Nếu như Tiêu Ngọc ở bên trong bến xe chờ hắn thì tốt. Chỉ sợ Tiêu Ngọc chạy ra ngoài, hoặc vì Dương Vũ đến trễ mà tức giận bỏ đi. Đối với một người chưa quen đường lối như Tiêu Ngọc, Giang Thành là một chỗ rất là nguy hiểm.
Dương Vũ không muốn Tiêu Ngọc gặp phải nguy hiểm gì.
Sau mười mấy phút, Dương Vũ rốt cuộc cũng đón được xe đi Giang thành. Khi hắn đến Giang Thành thì đã sau hai canh giờ.
“May quá, Tiêu Ngọc còn chưa tới.” Sau khi xuống xe, Dương Vũ cẩn thận quan sát. Xác định được xe Tiêu Ngọc ngồi còn chưa tới, Dương Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“Không biết tên ngu ngốc đó có hiểu ý mình hay không nữa.” Tiêu Ngọc bước xuống xe, vừa đi vừa suy tư. Sau khi cú điện thoại kia cho Dương Vũ, Tiêu Ngọc đã không có liên lạc lại với hắn mà Dương Vũ cũng không có chủ động liên lạc Tiêu Ngọc. Điều này làm cho Tiêu Ngọc thấp thỏm trong lòng.
Nếu như Dương Vũ hiểu ý của mình thì tốt, còn nếu như Dương Vũ như một khúc gỗ không hiểu ý của nàng, chẳng phải nàng sẽ một mình ở chỗ này sao?
Từ bên trong đi ra ngoài, Tiêu Ngọc đi tới phòng chờ xe. Hiện tại trong phòng chờ xe không có một bóng người, khiến phòng chờ rộng lớn này thêm phần trống rỗng.
Nhìn thoáng về phía trước, Tiêu Ngọc không thấy người mình muốn gặp. Nhìn lại xung quanh, thân hình quen thuộc của Dương Vũ cũng không xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Hắn thật không nghe hiểu lời của mình? Tiêu Ngọc có chút buồn bực. Nếu như Dương Vũ thật không tới đón mình, vậy mình nên làm gì bây giờ? Mặc dù Dương Vũ nói qua với nàng nhà của hắn ở đâu, nhưng Tiêu Ngọc cũng không biết làm sao đến được nhà của Dương Vũ ở nông thôn. Dù sao ở đây, phương tiện giao thông không có lại phức tạp.
“Xin hỏi, tìm người à?” Đang lúc Tiêu Ngọc cảm thấy hụt hẫng, thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau nàng truyền tới.
Nghe được giọng nói đó, trong chớp mắt, Tiêu Ngọc trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
“Dương Vũ!” Tiêu Ngọc sắc mặt vui mừng quay đầu lại. Quả nhiên, trước mặt nàng chính là khuôn mặt quen thuộc của Dương Vũ. “Dương Vũ.” Trong giây phút thấy được Dương Vũ, Tiêu Ngọc mặt tươi như hoa nở rộ, cười rực rỡ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười rực rỡ của Tiêu Ngọc, Dương Vũ trên mặt cũng nở một nụ cười thật tươi.
Ôm Tiêu Ngọc vào lòng, Dương Vũ hôn nhẹ lên trán của nàng.
“Đáng ghét, bây giờ nhiều người như vậy.” Tiêu Ngọc sắc mặt đỏ bừng, liếc Dương Vũ một cái. Phòng chờ xe mặc dù không phải có nhiều người, nhưng lúc này cũng có vài người. Thế mà Dương Vũ ở trước công chúng lại hôn nàng, Tiêu Ngọc có chút mắc cỡ.
“Sợ cái gì chứ, cũng là vợ chồng già rồi.” Dương Vũ ha ha cười nói.
“Hừ, ai là vợ chồng già với anh chứ.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái. “Đón lấy.” Vừa nói, Tiêu Ngọc vừa cầm lấy cái rương hành lý đưa cho Dương Vũ, rồi đột nhiên xoay người đi ra ngoài bến xe.
“Ai da, đừng đi nhanh như vậy, chờ anh một chút.” Dương Vũ vừa xách cái rương hành lý của Tiêu Ngọc, vừa đuổi theo.
“Đi đâu vậy?” Dương Vũ đuổi theo Tiêu Ngọc rồi hỏi. “Chúng ta không phải về nhà của anh sao?” Dương Vũ có chút không hiểu. Bọn họ bây giờ phải mua vé đón xe trở về nhà Dương Vũ mới phải, nhưng Tiêu Ngọc cứ đi ra ngoài bến xe.
“Đây đâu phải là đường về nhà” Dương Vũ ngăn cản Tiêu Ngọc.
“Ngu ngốc! Anh nghĩ em tay không như vậy mà đi đến nhà anh sao?” Tiêu Ngọc tức giận tái mặt nhìn Dương Vũ nói. “Em phải mua một ít đồ mới có thể đến nhà anh.”
“Nhiều đồ như vậy còn chưa đủ sao?” Dương Vũ liếc nhìn cái rương hành lý nặng nề của Tiêu Ngọc nói. Nếu không phải lực lượng của Dương Vũ cũng khá lớn, sợ rằng không thể dễ dàng di động cái rương hành lý này.
Nghe Dương Vũ nói vậy Tiêu Ngọc lập tức liếc xéo Dương Vũ một cái.
“Những thứ này chẳng qua là đồ đạc của mình em. Trước khi đến nhà anh thì phải mua một chút lễ vật cho cha mẹ anh. Em làm sao có thể đi tay không đến nhà anh. Nói anh ngu ngốc đúng thật là ngu ngốc.” Tiêu Ngọc tức giận nói.
“Cái này hoàn toàn không có cần thiết đâu.” Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã. Đến nhà của chính mình thì sao còn muốn mua cái gì mà lễ vật này lễ vật nọ.
“Hừ, anh biết cái gì. Anh thì em chắc chắc sẽ không mua, em mua là mua cho bác trai bác gái. Hừ.” Vừa nói Tiêu Ngọc bước về phía trước.
Dương Vũ lần nữa đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ có thể đi theo.
“Em biết đi chỗ nào để có đồ mua sao?” Dương Vũ đi tới, nhích lại gần Tiêu Ngọc, hỏi nàng. “Vậy anh còn không mau dẫn đường cho em?”
Nghe thế, Dương Vũ liền dẫn Tiêu Ngọc vào trong thành.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.