Quyển 2 - Chương 59: Giải Quyết.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Đang trốn ở một bên, Tôn Dương bỗng nghe bên tai vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh cũng vừa lúc phát hiện có một quả cầu lửa đang bốc cháy hừng hực ở chổ người có dị năng phong hệ.
Không đúng, phải nói rằng cả người hắn như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tục từ trong lửa truyền ra.
Lúc bấy giờ, ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt bao trùm toàn thân người có dị năng phong hệ, hắn không ngừng kêu la thảm thiết, cùng lúc đó toàn bộ năng lực phong hệ trong người cũng vận dụng đến cực hạn.
Nhưng lúc này ngọn lửa đang thiêu đốt trên người hắn hoàn toàn khác trước. Bây giờ gió có cường đại cũng không thể dập tắt được ngọn lửa mà ngược lại càng làm cho ngọn lửa bùng lên mãnh liệt hơn.
Mà Dương Vũ thì đang hôn mê cách chổ người có dị năng phong hệ không xa.
Người có dị năng phong hệ điên cuồng kêu la thảm thiết, hai tay không ngừng cởi bỏ y phục hòng dập tắt ngọn lửa trên mình.
Nhưng cho dù hắn có làm bao nhiêu cách thì ngọn lửa vẫn không hề lay chuyển mà chỉ làm ngọn lửa bùng lên mảnh liệt thêm. “Muốn chết tao cũng phải kéo mày theo!” Hắn nhận thấy mình không còn cách nào chịu được cơn đau đớn bèn nghiến chặt răng từng bước đi tới chổ Dương Vũ đang nằm hôn mê.
“Hỏng bét!”
Tôn Dương nhìn thấy hắn đi về phía Dương Vũ, hắn biết người có dị năng muốn giết chết Dương Vũ, nếu như trong hôn mê Dương Vũ bị hắn lại gần ... chỉ sợ Dương Vũ ngay cả mình tại sao chết cũng ko biết.
Muốn ngăn cản người có dị năng đến gần Dương Vũ, Tôn Vũ liền nhảy ra đường, vì Tôn Dương cách Dương Vũ còn xa hơn mười thước, mà người có dị năng phong hệ đã đến gần hơn hai thước rồi.
Tôn Dương trong lòng gấp gáp khi thấy người có dị năng phong hệ đến gần Dương Vũ, hắn tuyệt đối không cho phép Dương Vũ gặp chuyện chẳng lành! Nhưng hắn còn kịp cứu viện không! Hắn không thể trơ mắt nhìn Dương Vũ và đối phương cùng chết.
Chỉ còn cách 1 m! Người có dị năng phong hệ bị ngọn lửa đốt cháy, nét mặt lộ vẻ hung tợn, thoạt nhìn cực kỳ khủng khiếp.
“Không còn kịp rồi!” Tôn Dương giận dữ rống lên một tiếng, liếc nhìn thấy trên đường có một đống đá lớn. Không kịp suy nghĩ, Tôn Dương hai tay ôm lấy hòn đá, trong nháy mắt đem lực lượng của mình tăng đến cực hạn, gầm lên một tiếng, hai tay dùng hết sức ném tảng đá về phía người có dị năng phong hệ.
Bước thêm một bước, người có dị năng phong hệ đã đến trước mặt Dương Vũ, thần thái lộ vẻ cực kỳ khủng bố. Khom lưng, đưa tay muốn ôm lấy Dương Vũ.
Chỉ cần Dương Vũ bị hắn ôm lên trong lúc hôn mê thì Dương Vũ cũng sẽ bị ngọn lửa thiêu sống.
Rất nhanh, người có dị năng phong hệ hai tay đã chạm lên người Dương Vũ. Mắt thấy Dương Vũ sắp bị người kia ôm lấy! Vừa lúc đó người có dị năng phong hệ trong tai nghe được có thứ gì đó gào thét tập kích về phía mình.
Lúc quay đầu định nhìn vật gì tập kích mình. Tảng đá bị Tôn Dương ném đã tới bên cạnh hắn! Trong sát na xoay người nhìn lại, hòn đá đã hung hăng nện lên người hắn.
“A!”
Người có dị năng Phong hệ bị công kích, trong nháy mắt hét thảm lên một tiếng. dưới tác dụng khổng lồ của hòn đá, cả người hắn bị đánh văng ra ngoài, sau đó té lăn quay trên mặt đất, tắt thở.
“Oành!” Một tiếng, khi người có dị năng phong hệ bị đánh văng ra ngoài, đồng thời Tôn Dương cũng tiêu hao hết công lực mà hôn mê.
Đêm yên tĩnh, chỉ còn ánh lửa phát ra tiếng yếu ớt.
Không lâu sau Dương Vũ tỉnh lại.
Trời vẫn còn đang tối, cả bầu trời đêm chỉ còn ánh trăng chiếu trắng bệch. Lửa đã tắt hết. Dương Vũ nhìn xung quanh, bốn xác người nằm trên mặt đất, đặc biệt là hai người bị đốt cháy không còn nhìn ra được thân thế. Dương Vũ không khỏi rùng mình.
Ở tình cảnh này, hắn quả thực là đang ở trong đống người chết.
“Này này, anh không sao chớ?” Dương Vũ đi tới đỡ Tôn Dương dậy, vỗ vào mặt mấy cái. Tôn Dương đã tỉnh lại trước khi Dương Vũ vỗ vào mặt hỏi: “Cậu không sao chớ?”
“Em có việc gì thì còn đứng trước mặt anh được sao?” Nhìn Tôn Dương, Dương Vũ bồi thêm một câu: “Không có chuyện gì mới là lạ, hiện tại em toàn thân đau đớn, tinh thần mỏi mệt”
“Bọn họ đều chết hết sao?” Tôn Dương kiệt sức đứng lên hỏi.
Dương Vũ gật đầu, lúc nãy hắn có đi xem qua ba người kia, có hai tên đã bị nướng thành heo quay, còn tên kia cũng bị Tôn Dương đánh chết, thi thể cũng đã lạnh ngắt.
“Chúng ta về thôi”. Tôn Dương nhìn Dương Vũ nói.
“Bọn họ làm sao bây giờ?”
“Sẽ có người đến xử lý”. Vừa nói Tôn Dương vừa quay đầu đi về hướng huyện thành.
“Đang đi trên đường, bỗng Dương Vũ quay lại nhìn Tôn Dương “Chuyện kia, anh Tôn, không biết em có thể hỏi không?”
“ Cái gì em cũng có thể hỏi trừ thân phận của anh và chuyện xảy ra tối nay thì không thể.”
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, tự nhủ “ Vậy mình còn hỏi để làm gì, mình chỉ tò mò về thân phận của gã và chuyện xảy ra tối nay thôi”
“ Có một số việc em không cần biết, biết rồi lại càng thêm phiền toái” Tôn Dương điềm đạm nhìn Dương Vũ nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.