Quyển 3 - Chương 145: Hỏa Phượng Hoàng Thức Tỉnh (thượng).
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Nhìn thấy Dương vũ trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng bình thường, Hỏa Phượng hoàng có chút kỳ quái nhìn Dương Vũ. Vừa rồi bộ dáng Dương Vũ rõ ràng là một sắc lang, vì lực lượng Hỏa Phượng Hoàng phải cắn răng đồng ý điều kiện như vậy. Nhưng hiện tại Dương Vũ lại khôi phục bình tỉnh.
"Chu Dĩnh, tôi biết cô hiện tại khát vọng lực lượng. Nhưng tôi cảnh cáo cô một lần." Dương vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng đang nghiền ngẫm cười.
"Cái gì?" Hỏa Phượng Hoàng thần tình nghi hoặc.
"Vừa rồi cô nghĩ rằng tôi đòi hỏi điều kiện gì?" Nhìn Hỏa Phượng Hoàng ngượng ngùng, Dương Vũ tiếp tục nói: "Không cần ngượng ngùng, cô nói thẳng là được."
Nhìn thoáng qua Dương Vũ. Hỏa Phượng Hoàng sắc mặt kiên định. Nàng vốn là một cô gái bạo mồm, mở miệng ra tất sẽ nói: "Tôi nghĩ anh chắc là cần thân thể tôi..."
"Khoan đã." Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng, trên mặt mang theo một tia chế nhạo. "Cô nghĩ rằng tôi là hạng người như vậy sao? Vừa rồi đều là tôi cố ý thử cô. Nhưng thật không ngờ cô vì truy cầu lực lượng mà lại đáp ứng chuyện như vậy?" Giọng nói Dương vũ có chút trách cứ.
"Lực lượng tất nhiên trọng yếu. Nhưng lực lượng không có nghĩa là hết thảy, chính mình mới là quý giá nhất. Một khi mất đi sau này sẽ không có lại được. Mà lực lượng có rất nhiều cơ hội có thể đạt được!" (Mất đi cái gì thì anh em tự biết) Dương vũ càng nói càng nghiêm khắc, cuối cùng không ngờ trở thành giáo huấn luôn Hỏa Phượng Hoàng.
Tuy rằng, bình thường Hỏa Phượng Hoàng tùy tiện, còn là đại tỷ một đại bang phái. Bình thường đều là nàng giáo huấn người ta làm gì có chuyện người khác giáo huấn lại nàng. Nhưng hiện tại lại bị Dương Vũ giũa cho một trận, Hỏa Phượng Hoàng lại trầm mặc không nói.
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì Dương Vũ đã từng cứu nàng, hoặc Hỏa Phượng hoàng không muốn đắc tội với Dương Vũ, Nhưng cũng có thể là vì nguyên nhân khác. Tóm lại bây giờ Hỏa Phượng Hoàng chỉ im lặng.
Sau khi lên mặt răn dạy Hỏa Phượng Hoàng một chút, Dương Vũ liền ngừng lại. Hiện tại, hắn thậm chí có cảm giác mình giống như làm lão sư. Nhìn thoáng qua Hỏa Phượng Hoàng đang trầm mặc không nói, Dương Vũ cười, nói tiếp: "Tôi có thể làm cho dị năng của cô hoàn toàn giác tỉnh. Nhưng cô cần đáp ứng tôi một chuyện."
"Tôi đồng ý." Hỏa Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn Dương Vũ. "Tôi còn chưa nói là chuyện gì cô đã đồng ý nhanh như vậy sao?" Dương Vũ cười, nhưng cũng không cùng nàng so đo, tiếp tục nói: "Làm dị năng giả, tại dị năng giới, chúng ta có cuộc sống của chúng ta." Sau đó, Dương Vũ đem những hiểu biết hữu hạn của mình đều nói cho Hỏa Phượng Hoàng.
Nói xong, Dương Vũ tiếp tục nói: "Chủ yếu là chúng ta không thể bộc lộ dị năng ở những nơi đông người. Bởi vì đó là chuyện kinh thế hãi tục, dù sao người khác thường như chúng ta cũng chỉ là số ít mà thôi."
"Tôi trước đây chẳng phải là bại lộ?" Hỏa Phượng hoàng thần tình nghi hoặc.
"Cũng sẽ không, dị năng cỏn con của cô trước đây bất quá là đặc dị công năng mà thôi. Mọi người đều nghĩ dị năng của cô là đặc dị công năng. Đương nhiên, về sau dị năng của cô sau khi giác tỉnh, sẽ không giống như trước nữa. Phải chú ý che dấu chỗ đặc biệt của mình trên đời, đừng để người ta đối đãi mình như quái vật."
"Nếu cô muốn dùng dị năng thì cứ như tối hôm đó, tìm một nơi bí ẩn giải quyết vấn đề. Đương nhiên, chỉ cần không ai có mặt lúc đó, vô luận cô thi thố như thế nào cũng được."
"Chúng ta khi nào bắt đầu?" Hỏa Phượng Hoàng vẻ mặt mong chờ nhìn Dương Vũ hỏi.
"Ha hả, không vội, chúng ta mau ăn cơm đi, kích phát dị năng trước đây tôi chưa từng làm qua. Tôi còn muốn trở về nghiên cứu một lần. Đúng rồi, cô trở về tìm một nơi yên tỉnh không bị người khác quấy rầy, chúng ta phải đảm bảo vạn vô nhất thất!"
"Không thành vấn đề." Hỏa Phượng Hoàng cao hứng đáp ứng nói.
Sau khi tính tiền, Dương Vũ liền cùng với Hỏa Phượng Hoàng rời khỏi phòng, đi ra ngoài.
"A? Dương vũ?" Vừa đến đại sảnh, Dương Vũ thấy vài người, trong đó có một người kêu một tiếng kinh ngạc gọi tên Dương Vũ.
"Tiêu Ngọc?" Dương vũ nghe tiếng nhìn qua, vừa lúc thấy Tiêu Ngọc cùng vài người đang đi về phía hai người. "Trùng hợp thế, không ngờ gặp em ở trong này." Dương Vũ cười nói.
"Cô ta là…?" Tiêu Ngọc đi tới, nhìn Hỏa Phượng Hoàng ăn mặc bốc lửa, đứng tươi cười đứng bên cạnh Dương Vũ hỏi.
"Đây là bạn của anh, Chu Dĩnh. Đúng rồi, đây là bạn của tôi Tiêu Ngọc." Dương Vũ cười rồi giới thiệu hai người với nhau một lần.
"Xin chào." Hỏa Phượng Hoàng mỉm cười đưa tay. "Xin chào." Tiêu Ngọc trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn Hỏa Phượng Hoàng liếc mắt một cái, rồi hai người nhẹ nhàng bắt tay.
"Tiêu Ngọc, chúng tôi vào trước." Ở bên cạnh cách đó không xa, mấy người bạn của Tiêu Ngọc thúc giục nói. Tiêu Ngọc gật gật đầu, mấy người bạn của nàng liền từ phía sau đi lên.
"Tụi anh mới quen nhau mấy ngày trước." Nhìn sắc mặt Tiêu Ngọc nghi hoặc, Dương Vũ vội vàng giải thích. "Nha." Tiêu Ngọc gật gật đầu, nhìn Hỏa Phượng Hoàng rồi lại nhìn nhìn Dương Vũ. Trong mắt lộ ra thần sắc kỳ quái.
"Em vào đi, tụi anh đi về trước . Mấy ngày nữa anh sẽ tìm em." Dương vũ không muốn làm mất thời gian của Tiêu Ngọc liền nói.
"Được rồi, em đi đây." Tiêu Ngọc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dương Vũ liếc mắt mấy cái, sau đó mới đi vào trong.
"Bạn gái của anh hả?" Đợi Tiêu Ngọc rời khỏi, Hỏa Phượng Hoàng liền hỏi.
"Không biết." Dương vũ từ chối cho ý kiến đáp. "Rốt cuộc là có phải hay không? Phải thì phải, không phải là không phải, sao lại có chuyện không biết?" Hỏa Phượng Hoàng buồn cười hỏi.
"Thôi được rồi, tôi đưa cô về trước, cô trở về chuẩn bị một chổ cho tốt, ngày mai tôi sẽ đến tìm cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.