Quyển 2 - Chương 124: Kiếp Trước? (hạ)
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Lần đầu tiên tại gặp nhau mình mặc áo màu vàng nhạt? Rõ ràng lần đầu tiên mình gặp anh ta, mình đang mặc đồng phục học sinh. Còn nói trước đây thật lâu…
Tiêu Ngọc càng nghĩ càng sợ. Cô biết, Dương Vũ không phải nói chuyện xưa. Bởi vì nếu là chuyện xưa…chân tình Dương Vũ sẽ không lộ ra, giống như đang nói thật.
Mà lúc ấy, giọng Dương Vũ không phải là giả vờ, giọng nói đầy tình cảm và chân thành, nếu một người chưa chân chính trải qua rất khó diễn được như thế. Cho dù, có diễn kịch thì cũng không thể diễn được như vậy, bởi vì hắn không chân chính trải qua.
Nếu như Dương Vũ nói thật, thì đây là sự thật quá mức đáng sợ.
Nếu như Dương Vũ nói sự thật, như vậy anh ta biết mình từ rất sớm, sớm là khi nào ? Kiếp trước!?
Kiếp trước! Chẳng lẽ thật sự có chuyện như vậy? Tiêu Dao có một chút kinh hãi. Nếu như, không phải Dương Vũ cố ý lừa gạt mình, nếu như Dương Vũ nói là sự thật, vậy thì thật sự có kiếp trước.
Nhưng nếu như Dương Vũ nói thật, thì sự thật này quá mức đáng sợ.
Nếu như Dương Vũ nói sự thật, như vậy anh ta biết mình từ rất sớm, sớm là khi nào? Kiếp trước sao?
Kiếp trước? Chẳng lẽ lại có chuyện này. Tiêu Ngọc có chút không tin. Nhưng nếu Dương Vũ là giả dối cố ý lừa gạt mình, Tiêu Dao không tin Dương Vũ là người như vậy, nếu vậy Dương Vũ thật đáng sợ.
Nhìn mình trong gương, Tiêu Ngọc lắc đầu, cố gắng mỉm cười. Tạm thời không nói về chuyện Dương Vũ nói là thật hay giả. Cô vẫn có chút tin vào lời nói của Dương Vũ. Tiêu Ngọc vô cùng cảm động sự si tình của Dương Vũ.
Nếu như, người đó là mình thì thật là tốt. Tiêu Ngọc bỗng nhiên nghĩ như vậy.
“Mình suy nghĩ gì thế!” Tiêu Ngọc lắc đầu, cười một chút, sau đó đi ra khỏi nhà tắm.
“Đi ra rồi hả? Nhân lúc thức ăn còn nóng em ăn nhanh đi.” Nghe tiếng mở cửa, Dương Vũ quay đầu lại nói. “Nga, nha.” Đứng sau lưng Dương Vũ, nhìn hắn trên giường, Tiêu ngọc làm sao cũng không cách nào thấy hắn cùng với người nói với mình những lời bi thương khi nãy có chút liên hệ.
Bề ngoài có vẻ kiên cường nhưng bên trong lại dễ dàng tổn thương. Trong lòng Tiêu Ngọc bỗng nhiên hiện ra nhưng lời này.
“Anh không sao chứ?” Tiêu Ngọc đột nhiên hỏi.
“Anh có chuyện gì?” Dương Vũ kinh ngạc, quay đầu hỏi Tiêu Ngọc.
“Không có chuyện gì, em hỏi lúc chiều anh đánh nhau với bọn cướp không bị gì chứ.” Tiêu Ngọc suýt chút nữa đã nói lỡ miệng, cuối cùng sực nhớ lại chuyện lúc chiều, vội vàng nói.
“Không có chuyện gì. Anh làm sao có chuyện gì được. Em có muốn nhìn một chút xem anh có chuyện gì không?” Dương Vũ cười gian tà nói.
“Những thứ này em thích ăn, làm sao anh biết em thích ăn cái gì mà mua?” Mở thức ăn Dương Vũ mua về, Tiêu Ngọc ngạc nhiên nói.
“Anh dĩ nhiên… không biết.” Suýt chút nữa Dương Vũ nói ra dĩ nhiên biết, may là phản ứng nhanh. ”Anh không biết, những thứ đó do anh thích ăn, anh đoán em cũng thích, nên anh mới mua.” Dương Vũ há miệng nói dối ngay cả mặt cũng không đỏ.
“Phải không?” Tiêu Ngọc quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ, “Vậy chúng ta sở thích thật giống nhau.”
“Đó là dĩ nhiên, ha hả.” Dương Vũ cười một tiếng, “Đúng rồi, lúc xế chiều, làm sao anh giết nhiều người như vậy? Anh giống như một con quỷ giết người.” Tiêu Ngọc nhíu mày nói.
“Hừ hừ, đối phó với bọn cướp là phải như vậy! Tình hình lúc đó em cũng biết, nếu anh không giết bọn chúng thì bọn chúng sẽ giết anh.” Bây giờ Dương Vũ cảm thấy cũng không có gì để nói, những tên kia là cặn bã xã hội, chết nhiều thì xã hội đỡ nguy hại một chút.
“Sao em dùng ánh mắt đó để nhìn anh? Có phải thấy anh quá đẹp trai?” Thấy Tiêu Ngọc đang dùng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn mình, nên Dương Vũ tự bày ra một bộ dạng ‘tôi rất đẹp trai’ rồi cười gian hỏi.
“Em đang kỳ quái, dưới bộ dạng bây giờ của anh làm sao có thể giết nhiều tên cướp như vậy? Kỳ lạ.” Tiêu Ngọc vừa ăn vừa nghi ngờ đánh giá Dương Vũ.
“Ha ha, từ nhỏ anh đã luyện võ, đối phó với cướp này hoàn toàn không có vấn đề gì. Ừ, có nhiều đến mấy anh cũng không sợ.” Dương Vũ vẽ mặt tự đại vỗ ngực.
“Anh khoác lác quá”. Tiêu Dao liếc Dương Vũ một cái, mặc dù ngoài mặt như vậy nhưng Tiêu Ngọc tin tưởng Dương Vũ có năng lực đó. Mặc dù không biết Dương Vũ làm cách nào giết người dễ dàng như vậy, nhưng Tiêu Ngọc hiểu một chuyện, chính là Dương Vũ thật phi thường cường đại!
“Anh không phải khoác lác” Dương Vũ ngồi trên giường, vẻ mặt thành thật nói với Tiêu Ngọc: “Huống chi ngay lúc đó em cũng biết, anh tuyệt đối không cho bọn họ làm tổn thương em!” Dương Vũ vẻ kiên quyết. “Những tên cướp kia dám to gan bắt cóc em, bọn chúng chán sống rồi! Hừ, người đẹp của ta mà cũng dám động!”
“Dương Vũ, cảm ơn anh!” Tiêu Ngọc cảm động nhìn Dương Vũ, lúc này nàng lại nhớ Dương Vũ quỳ xuống vì nàng! Cảnh Dương Vũ quỳ xuống, đã khắc sâu trong đầu Tiêu Ngọc, cho dù muốn quên cũng không thể quên được. Mà căn bản là Tiêu Ngọc không muốn quên.
“Ha hả.” Dương Vũ sờ sờ chóp mũi, ngây ngô cười một tiếng.
“Đúng rồi, anh vừa mới nói cái gì?” Tiêu Ngọc bỗng nhiên tiến tới trước Dương Vũ.
“Không nói gì?” Dương Vũ không giải thích được nhìn Tiêu Ngọc. “Hừ hừ, anh vừa nói cái mà người đẹp của ta mà cũng dám động? em trở thành người đẹp của anh từ khi nào?” Tiêu Ngọc tàn bạo nhìn chằm chằm Dương Vũ.
“He he… Dù sao là chuyện sớm hay muộn. Ai nha, đau, buông tay.” Chưa nói hết lời, Dương Vũ đã thét lên đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.