Quyển 2 - Chương 52: Lần Đầu Gặp Người Có Dị Năng.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Thoáng chốc đã nửa năm trôi qua, bọn Dương Vũ cũng đã lên lớp 12.
Trong nửa năm, Dương Vũ vẫn thường đến công viên trên Tháp Sơn tu luyện. Hơn nữa, ngoại trừ tu luyện dị năng hắn còn tu luyện Thái Cực quyền. Sau nửa năm, dị năng của Dương Vũ đã có tiến bộ lớn. Mà Thái Cực Quyền lại càng tiến bộ thần tốc.
Cho tới giờ, trường học vẫn bình yên. Dương Vũ khi tập luyện thì ở trên Tháp Sơn với Hoàng lão, những lúc nghỉ học hắn thường lui tới nhà Hoàng lão dùng cơm. Nhưng đối với thân phận Hoàng lão, cho đến bây giờ Dương Vũ vẫn mù tịt.
Điều duy nhất Dương Vũ biết là Hoàng lão vô cùng giàu có, ông có mấy người con trai, một trong số đó là cha của Nhã Tư. Cho đến giờ, Dương Vũ vẫn chưa có cơ hội gặp được những người khác. Mỗi lần đến nhà Hoàng lão, trong nhà ngoại trừ Nhã Tư cùng Hoàng lão hai người ngoài ra chưa gặp một ai khác. Thậm chí, nhiều lúc Nhã Tư cũng không có ở đây. Chứ đừng nói chi là nhìn thấy người chị duy nhất của cô bé mà cô nhóc vẫn luôn luôn khen ngợi.
Cuộc sống của Dương Vũ bây giờ vô cùng phong phú. Buổi sáng tu luyện, ban ngày thì đi học, cùng Chung lâm nói chuyện tình cảm, cùng các bạn học chơi bóng rổ. Sinh hoạt hằng ngày vô cùng thú vị.
Hơn nữa, dị năng ngày càng lớn mạnh, trí nhớ của Dương Vũ cũng tăng lên nhanh chóng. Hiện tại việc học tập là hắn không cần quan tâm nữa. Chỉ cần hắn muốn thì điểm số của mình trong các kì thi đứng đầu toàn trường cũng không có gì khó. Nhưng mà Dương Vũ lại chưa từng nghĩ như vậy.
Khôn quá cũng chết, đạo lý này hắn cũng hiểu. Hơn nữa, Hoàng lão cũng từng nhắc nhở hắn không nên gây kinh động quá mức.
Trong khoảng thời gian này, điều làm cho Dương Vũ kinh ngạc chính là tình địch của hắn, Lý Bân đã biến mất như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Ban đầu, Lý Bân bị dị năng của Dương Vũ làm cho kinh hãi, hắn vẫn ở trường học yên lặng một thời gian ngắn, không còn xuất hiện bên ngoài phòng học của Dương Vũ nữa. Thậm chí, ở trường khi thấy mặt Dương Vũ liền tránh đi cho đến hết học kỳ một.
Nhưng vào đầu học kì hai năm lớp 11, Lý Bân xin nghỉ học. Việc này làm cho Dương Vũ cảm thấy kì lạ. Không có Lý Bân, quan hệ giữa hắn và Chung Lâm ngày càng vững chắc. Hiện giờ, không còn tên tình địch đáng ghét này, Dương Vũ không cần lo lắng có người cướp đi Chung Lâm từ trong tay hắn.
Hơn nữa, Dương Vũ cũng không còn là người bình thường như trước nữa.
Tuy nhiên, điều làm Dương Vũ khó chịu nhất chính là bà cô giáo. Sau khi bị Dương Vũ chọc tức, bà cô này luôn tìm hắn gây phiền toái, làm khó hắn mọi lúc mọi nơi, mãi cho đến năm mười hai. Chuyện học bây giờ đối với Dương Vũ vô cùng dễ dàng. Những vấn đề bà cô này làm khó, hắn vẫn có thể giải quyết nhanh chóng. Tuy vậy, Dương Vũ vẫn vô cùng khó chịu.
Mùa đông đã gần đến, còn một học kì nữa thì bọn Dương Vũ thi tốt nghiệp trung học.
Rời khỏi nhà Chung Lâm, Dương Vũ liền biến mất trong bóng tối. Hiện giờ tốc độ của Dương Vũ đã nhanh hơn trước, mặc dù không có võ nghệ cao cường, nhưng tốc độ thì người bình thường không thể nào sánh được.
Ẩn mình bên trong hẻm nhỏ, Dương Vũ thở ra một hơi, sau đó bước nhanh như bay trong đêm tối.
“Vèo, vèo.” Ở góc đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh.
“Là ai vậy nhỉ?” Dương Vũ nghi hoặc. Giờ đang là mùa đông, người bình thường đã sớm ở trở về nhà ngủ, ai còn đi trên đường thế này chứ? Hơn nữa tốc độ cũng khá nhanh.
Trong lòng Dương Vũ cảm thấy kì lạ, hơn nữa hắn cũng không phải là người đi lo chuyện bao đồng, nhưng bản tính tò mò lại hối thúc hắn bước nhanh về phía trước.
“Cái gì thế này?” Khi bước tới chỗ bóng người vừa nãy xuất hiện, Dương Vũ phát hiện trên mặt đất có vết máu! Hắn dừng bước, cẩn thận nhìn lại, vết máu vẫn chưa khô, thậm chí còn có chút hơi ấm. “Là máu của người lúc nãy.” Dương Vũ đứng lên, nhìn về hướng bóng đen vừa biến mất.
“Chẳng lẽ lại là các bang hội hắc đạo thanh toán lẫn nhau sao? Những người đó cũng không giống người bình thường.”
Chân mày châu lại, Dương Vũ quyết định tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Lần theo dấu vết bọn người đó để lại, Dương Vũ một đường truy đuổi, cuối cùng ra khỏi huyện, tiến vào dãy núi ở phía sau huyện thành.
“Kì quái! Bọn người này muốn đi đâu vậy nhỉ?” Đúng lúc này, ở phía trước vang lên một tiếng nổ nhỏ. Nếu không phải là ban đêm,…sợ rằng Dương Vũ cũng không nghe được âm thanh gì cả.
“Bọn họ lại chiến đấu à.” Dương Vũ nhướng mày, đề khởi thân pháp, hướng về nơi âm thanh phát ra.
Chạy ra sau núi, Dương Vũ tiến vào trong một sơn cốc, dưới ánh trăng mờ ảo, bốn người đang chém giết lẫn nhau ở đằng trước. Không, đúng hơn là ba người đang vây giết một người.
Dương Vũ nhẹ nhàng tiến đến gần, hắn thấy bốn người chiến đấu vô cùng ác liệt. Người bị bao vây rõ ràng là đã bị thương, động tác không được linh hoạt. Nhưng người đó xuất thủ vô cùng ngoan độc. Nhìn động tác của hắn, hẳn là đang sử dụng cổ võ kỹ.
Khi Dương Vũ nhìn đến ba người đang vây giết, tâm hắn sôi lên. Trong lòng kích động. Hắn thấy được cái bọn họ sử dụng chính là dị năng!
“Tôn Dương, tao khuyên mày nên biết điều một chút, giao đồ của chúng tao ra đi, nếu không hôm nay mày sẽ chết không toàn thây!” Bỗng một người lên tiếng, hung tàn nói với người đang bị vây giết tên là Tôn Dương.
“Trừ phi là tao chết, nếu không các người đừng nằm mơ.” Vừa nói, Tôn Dương vừa bồi thêm một chưởng hướng về người áo đen nọ.
“Hừ hừ, đúng là không biết sống chết.” Người đang nói bất chợt dịch chuyển tránh được đòn công kích của Tôn Dương. Từ trên người hắn Dương Vũ nhìn thấy một trận cuồng phong vây quanh. Tiếp theo, người kia khẽ quát một tiếng, một đạo phong nhận liền bổ tới Tôn Dương.
Sắc mặt Tôn Dương lạnh tanh, chân tiến lên một bước tránh được đòn công kích của một người khác, tay phải lại thuận thế tung một quyền về đạo phong nhận kia.
“Bùm!” Dương Vũ nhìn thấy đạo phong nhận được người kia phóng ra bị một quyền của Tôn Dương đập tan. Nhưng Tôn Dương cũng phải lùi lại liên tiếp mấy bước. Dương Vũ còn nhạy cảm phát hiện được nắm đấm của Tôn Dương bị cắt một vệt sâu, khóe miệng cũng phun máu tung tóe ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.