Quyển 2 - Chương 119: Rời Đi
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
"Long Tổ sao?" Gã thanh niên tóc bạc biến mất, Dương Vũ lắc đầu thấp giọng lầu bầu.
Long Tổ, một trong những tổ chức dị năng giả thần bí nhất trên thế giới, Dương Vũ đúng là có khát vọng phi thường được gia nhập vào tổ chức này. Thời điểm mong chờ đã đến Dương Vũ lại có chút do dự.
Dương Vũ bây giờ vẫn là người của cục an ninh quốc gia. Cả hai tổ chức này đều trực thuộc nước Hoa Hạ, dù ở tổ chức nào thì cũng vì đất nước mà làm việc.
Hắn lại nghĩ nếu lúc trước không có Tôn Dương tác động, bây giờ hắn vẫn còn đi học. Không có cơ hội đi tới đây.
Nếu không có Tôn Dương, hắn sẽ không có cơ hội gia nhập cục an ninh quốc gia. Cũng không gặp được người thanh niên tóc bạc.
Có thể nói, tất cả là do Tôn Dương tạo thành, không có Tôn Dương không có tất cả.
Hiện tại, gã thanh niên tóc bạc tới đây để mới hắn gia nhập Long Tổ, nhưng mình mới gia nhập cục an ninh còn chưa trải qua huấn luyện chính thức.
Nói thế nào thì cục an ninh quốc gia chính là một tổ chức tình báo. Chuyên đi thu thập tin tức tình báo. Vị trí của hắn ở tổ hành động đặc biệt cũng chỉ là thế. Khác biệt hoàn toàn so với Long Tổ.
Long Tổ toàn bộ đều là cao thủ dị năng hoặc cao thủ cổ võ. Dù không biết tình hình cụ thể thế nào nhưng hắn biết cuộc sống ở Long Tổ rất kích thích. Tiếp xúc với nhiều người, nhiều hiện vật thuộc dạng tối mật.
“Long Tổ!” Dương Vũ động lòng. Tuy còn chút do dự. “Về rồi tính tiếp.” Hắn lắc đầu, quyết định khi trở về sẽ suy nghĩ kĩ hơn.
“Gã tóc bạc kia đâu rồi?” Thấy Dương Vũ về một mình, Tiêu Ngọc nghi ngờ hỏi.
“Hắn đi rồi.” Dương Vũ cười, giữ chặt tay Tiêu Ngọc, nói: “Chúng ta về trước đi.”
Tiêu Ngọc gật đầu, "Rốt cuộc gã tóc bạc kia là ai?" Trên đường đi, Tiêu Ngọc đột nhiên hỏi.
"Không biết." Dương Vũ trầm ngâm, không tiện nói với Tiêu Ngọc. Long Tổ, là một tổ chức rất thần bí. "Không biết? Vậy hắn gọi anh đi làm gì? Thật là kì lạ." Tiêu Ngọc nghi hoặc nhìn Dương Vũ.
"Ha ha, không có việc gì, hắn chỉ hỏi anh vài câu rồi đi ngay. Tốt lắm, em cũng đừng hỏi nữa, có dịp anh sẽ kể em nghe. Bây giờ chúng ta nên trở về.” Dương Vũ chuyển đề tài.
“Hừ hừ, không muốn nói thì thôi vậy, tìm lí do làm gì.” Tiêu Ngọc tức giận, vùng tay ra khỏi Dương Vũ, hừ lạnh.
“Cái này thực tế không thể nói. Em phải tin anh.” Dương Vũ quay đầu nhìn Tiêu Ngọc thành thật nói.
“Hừ, không nói thì thôi, em không tò mò nữa.” Tiêu Ngọc hừ lạnh. “Khi nào thời cơ chin muồi, anh nhất định sẽ nói cho em biết được không?” Hắn không muốn Tiêu Ngọc nổi giận, đành thương lượng.
“Thời cơ chín muồi, ai biết tới bao giờ chứ!” Quên đi, anh không muốn nói em cũng không miễn cưỡng.” Tiêu Ngọc thật ra cũng không muốn biết rõ chân tướng sự việc, chỉ do tò mò thôi. Thấy Dương Vũ bí xị, lập tức không làm khó nữa. Cô biết, Dương Vũ có nỗi khổ tâm không nói.
“Ừ, chờ một chút, anh gọi điện đã, đúng rồi điện thoại của em.” Dương Vũ sờ vào túi, lấy điện thoại của Tiêu Ngọc, trả lại cho cô.
“Điện thoại của em sao trong tay anh?” Tiêu Ngọc nhận điện thoại, nghi hoặc.
“Cái này thì… khi anh đứng chờ em ở trường học, không tìm được em nên anh đi thẳng vào lớp em. Sau đó anh nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, lo người nhà của em sẽ lo lắng nên anh cầm điện thoại. Hình như có ai gọi nhiều lần rồi đó, em xem thử là ai.”
"A, thì ra là vậy." Tiêu Ngọc cảm động, mở điện thoại ra, quả nhiên có mấy cuộc điện thoại nhỡ.
Tránh qua một bên, hắn bấm số điện thoại Trần Lập: “Trần đội trưởng, em là Dương Vũ, nhanh chóng cho người đến thu dọn tàn cuộc. Ừ không cần, bọn cướp đã chết hết rồi. Ừ, ừ, em hi vọng không ai biết là em làm, hiểu chứ? Tốt, cứ vậy đi.” Cúp điện thoại xong thì Tiêu Ngọc cũng kết thúc cuộc nói chuyện.
"Là mẹ em gọi, may mà anh cầm điện thoại của em, nếu không mẹ lo lắng đến chết mất. Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ cười nói.
"Tốt lắm, không còn chuyện gì rồi, chúng ta về đi. Đúng rồi, em về nhà hay quay lại trường học? Cặp của em còn ở trường học."
"Em như thế này làm sao về trường học đây?" Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái.
"Ha ha." Dương Vũ ngượng ngùng cười, quần áo Tiêu Ngọc bị tên cướp xé rách, giờ mặc áo của Dương Vũ rộng cứ như mặc váy.
“Cũng tốt, trở về khách sạn thì sao?” Nhìn lại người mình không tiện đi khắp nơi, đành thương lượng với Tiêu Ngọc.
“Anh có ý đồ gì?” Tiêu Ngọc cảnh giác với Dương Vũ, sợ hắn có ý đồ không tốt.
“Anh có thể có ý gì đây?” Dương Vũ buồn bực, “Tiêu đại mỹ nữ, em nhìn một chút đi, hiện giờ anh cũng không có gì trên người. Trừ khi quay về chổ của anh, em nói xem, anh có thể đi nơi nào nữa. Chúng ta không thể như vầy đi dạo phố hoặc quay về nhà em.”
“Cũng được, nhưng anh không được có bất cứ suy nghĩ gì, nếu không thì, hừ hừ.” Tiêu Ngọc nghi ngờ nhìn Dương Vũ.
"Sẽ không, đương nhiên sẽ không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.