Quyển 2 - Chương 100: Sự phiền muộn của Tiêu Ngọc.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Đóng cửa lại, Tiêu Ngọc nhào lên giường, vẻ mặt ngơ ngác, dường như có chút mơ mịt không vui. Đúng, thần sắc của nàng có vài phần khó chịu. Nàng cũng không hiểu tại sao lại như vậy, sau khi xem xong tin tức kia trong lòng lại cảm thất có chút mất mát?
Dương Vũ trở thành anh hùng, cứu được mạng sống của nhiều người và vô số tiền của ngân hàng. Làm một người bạn của hắn, đáng lẽ nàng phải thấy vui mới đúng. Nhưng sao trong lòng lại không có chút cao hứng nào vậy?
Cô gái kia chính là một người bạn học, đáng lẽ nàng phải vui khi thấy bạn mình an toàn thoát khỏi tên cướp, đằng này nàng đối với cô gái kia lại có vài phần… Tiêu Ngọc cũng không biết cảm giác hiện tại của mình là như thế nào.
“Tại sao mình lại như vậy?”
Tiêu Ngọc nhìn lên trần nhà, đôi mắt mơ hồ ngơ ngẩn, trong đầu vẫn đang hỗn loạn.
Từ lúc màn hình bắt đầu phát cảnh quay đó, hành động của Dương Vũ đã khắc sâu vào tâm trí nàng. Khí phách không biết sợ hãi kia đã khiến Tiêu Ngọc động lòng.
Hiện tại Tiêu Ngọc có chút lo lắng! Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh trên TV.
“Nếu người kia đổi lại là mình, không biết anh ta sẽ hành động thế nào? Có liều mạng như vậy để cứu mình hay không?"
Trong lúc suy nghĩ miên man bất ngờ Tiêu Ngọc đặt ra vấn đề này.
Sau đó nàng trấn tĩnh lại, thấy hoảng sợ trước ý nghĩ vừa lóe lên này.
“Mình điên rồi? Sao lại có suy nghĩ kì quái đó?”
Tiêu Ngọc lầm bầm, lắc đầu như muốn điều này biến mất. Nhưng càng làm thế thì ý nghĩ này càng hiện lên rõ ràng và mãnh liệt.
“Nếu lúc ấy đổi lại là mình thì sao, nếu cô ta là mình thì sao…"
Tiêu Ngọc bất chợt hiểu ra tại sao mình lại buồn bã khi nghe tin này!
Đố kị! Đố kị với cô gái kia sao?
Mặc dù cô ta là bạn học với mình nhưng Tiêu Ngọc vẫn cảm thấy khó chịu.
“Tại sao lại như vậy? Mình chỉ mới quen biết anh ta có vài ngày, sao lại có thể suy nghĩ như vậy chứ?”
Tiêu Ngọc thì thào, không thể tin được sao trong đầu mình lại có những ý nghĩ như vậy.
“Chẳng lẽ mình đã…?
Không, không thể nào thế vậy được.”
Tiêu Ngọc lắc đầu xua đi cái ý nghĩ khiến nàng giật mình này.
“Mình và anh ta chẳng qua là bạn bình thường mà thôi. Việc này không có khả năng. Hơn nữa mình đâu hiểu chút nào về con người anh ta chứ.”
Tiêu Ngọc tự cười, vươn tay cầm điện thoại di động lên.
Bấm linh tinh trên điện thoại, bất tri bất giác, Tiêu Ngọc vô tình dừng lại ở số điện thoại Dương Vũ.
"Không biết hiện giờ anh ấy đang làm gì?” Nghĩ vậy, Tiêu Ngọc liền nhanh chóng soạn một tin nhắn.
“Này, anh đang làm gì thế?”
Sau khi soạn xong đoạn tin, nàng lập tức gửi đi.
Nhìn tin nhắn đang được gửi, trong lòng Tiêu Ngọc bỗng nhiên loạn cả lên. Không thể giải thích được hành động của mình. Sau đó nàng cảm thấy hối hận, làm vậy có khiến hắn nghĩ là nàng quá dễ dãi hay không?
Nhìn chiếc điện thoại di động trong tay, Tiêu Ngọc một bên nghịch linh tinh, một bên chờ trả lời của Dương Vũ. Nhưng một lúc lâu sau vẫn không có bất kì hồi âm nào
“Ha ha…” Tiêu Ngọc tự cười mình, đặt di động xuống đầu giường. Thế nhưng một chốc lại cầm điện thoại lên. Vẫn im lặng, không có bất kì tín hiệu nào.
Bấm thêm một hồi, Tiêu Ngọc lại ném điện thoại xuống đầu giường. Hơn một giờ trôi qua, Dương Vũ vẫn không thấy hồi âm!
“Cái tên chết tiệt này, không thèm trả lời lại một tiếng, hừ!”
Tiêu Ngọc tức giận, cầm điện thoại lên chọn số của Dương Vũ.
"Hừ, để tôi xem xem anh đang làm trò gì!”
Vừa nói Tiêu Ngọc vừa nhấn phím gọi.
“Hay là thôi đi.”
Tiêu Ngọc huỷ cuộc gọi. Sau đó, bấm gọi rồi lại huỷ liên tục, cứ chần chừ một hồi, cuối cùng Tiêu Ngọc vẫn quyết định bấm số gọi đi.
Theo Trần Lập về cục cảnh sát, Dương Vũ được mời vào phòng làm việc. Đối với người như Dương Vũ, Trần Lập biết không thể nào đối đãi như người bình thường được. Huống chi hiện tại Dương Vũ còn là một anh hùng thành công giải cứu rất nhiều người trong một vụ cướp lớn.
Nêu như không có sự ra tay quyết đoán của Dương Vũ thì Trần Lập bây giờ đừng nói là trở về phòng làm việc, đi ra được khỏi ngân hàng cũng là một vấn đề rồi. Huống chi, một vụ cướp lớn như vậy, đối với bản thân Trần Lập cũng chính là một lần khảo nghiệm. Mọt vụ án lớn như vậy xảy ra, vậy mà trước đó hắn không hề nhận được bất kì chút tin tức nào! Đây vốn tính là hắn thất trách, nếu như không phải Dương Vũ ra tay quyết đoán, một khi đám tội phạm thực hiện vụ cướp thành công, áp lực từ vụ án này cũng ép cho Trần Lập không ngóc đầu lên nổi.
Hiện tại tất cả đã được Dương Vũ giải quyết. Xem như đã cứu giúp hắn vượt qua nguy khó!
- Uống nước đi.
Trần Lập rót nước đặt trước mặt Dương Vũ.
- Cám ơn.
Dương Vũ nhận lấy cốc nước rồi lên tiếng cảm tạ.
- Dương huynh đệ, chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi xin thay mặt cho những con tin, ngân hàng và cục cảnh sát cám ơn cậu!
Trần Lập nhìn Dương vũ rồi nghiêm túc nói.
- Trần đội trưởng quá khách khí rồi. Không có gì đâu.
Dương Vũ cười một cái rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.