Long Tổ

Quyển 2 - Chương 98: Thân phận người trung niên.

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

14/04/2013



Trong nháy mắt, mấy người cảnh sát xông đến, chĩa súng vào tên cướp nằm gục trên đất. Số còn lại nhanh chóng chạy vào trong ngân hàng.

Một bên khác.

- Không có chuyện gì rồi.

Nhìn cô gái trước mắt đang sợ ngây người, Dương Vũ nhẹ nhàng cười, rồi nói.

- Oa...

Cô gái ngơ ngác nhìn Dương Vũ, rồi nhào vào lòng hắn khóc òa lên.

- Không còn chuyện gì nữa, bọn cướp đã bị giết, cô không có chuyện gì nữa rồi.

Dương Vũ luống cuống tay chân, lấy tay vỗ nhẹ lên vai cô gái an ủi.

- Ô ô...

Cô gái nghe Dương Vũ nói vậy lại càng khóc lớn. Dường như bây giờ nghĩ lại cô mới càng thấy sợ hãi.

Dương Vũ nửa ngồi nửa quỳ, để cô gái khóc gục trên vai hắn, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Dương Vũ không nhận ra cô gái, nhưng giờ phút này, đối với một cô gái vừa bị bọn cướp dùng súng uy hiếp quả thật cần được an ủi, cũng chỉ có khóc như vậy mới giúp được nàng giải tỏa để trở lại bình tĩnh.

Dù không quen biết nàng, xong Dương Vũ cũng thể nào không cự tuyệt được. Đối diện với nước mắt của phụ nữ, Dương Vũ vẫn luôn mềm lòng.

May là không lâu sau cảnh sát và nhân viên y tế đã chạy đến.

- Đừng khóc nữa, không có chuyện gì rồi, cảnh sát tới kìa.

Dương Vũ thấp giọng nói với cô gái. Nghe vậy, cô gái mới rời khỏi vai Dương Vũ.

- Lau nước mắt đi.

Dương Vũ đưa cho nàng một chiếc khăn tăy.

- Cảm ơn."

Cô gái nhận lấy, lau nước mắt trên mặt. Liếc nhìn Dương Vũ, thấy vai hắn cũng ướt đẫm. Cô gái vẻ mặt ngượng ngùng nói:

- Thật xấu hổ, làm áo của anh bị ướt rồi.

- Không sao.

Nhìn theo ánh mắt cô gái, Dương Vũ thấy vai áo mình ướt đẫm, trong lòng ngập tràn bất đắc dĩ.



“Con gái thật đúng là làm ra từ nước."

Tuy nhiên hắn cũng chỉ nghĩ chứ không dám nói ra.

- Hai người không sao chứ? Truyện Long Tổ (龙组)

Một người dường như là lãnh đạo cảnh sát đi tới bên cạnh hai người Dương Vũ hỏi.

- Tôi không sao.

Dương Vũ lắc đầu, từ từ đứng lên.

- Hừ!

Bỗng Dương Vũ kêu khẽ một tiếng, chân mày nhíu lại.

- Anh bị thương?

Cô gái nhìn phần eo bên trái của Dương Vũ rỉ máu tươi, sợ hãi kêu lên.

- Không hề gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi.

Dương Vũ cảm giác vết thương rất đau nhưng hắn biết mình không bị trúng đạn. Viên đạn chỉ sượt qua eo khiến rách da mà thôi.

- Anh chảy máu nhiều quá, bác sĩ...

Cô gái cuống quít chạy tới cạnh nhân viên y tế, vội vàng nói:

- Mau giúp anh ấy cầm máu.

Thật ra không cần cô gái nói, nhân viên y tế cũng đã tới bên Dương Vũ rồi.

- Vẫn may không có vấn đề gì, chỉ là trầy da một chút, xử lí qua vết thương là ổn, đi theo tôi. Truyện Long Tổ (龙组)

Dương Vũ nhún vai, với thể chất của hắn, vết thương sẽ nhanh chóng khép miệng, giống như lúc dị năng của hắn thức tỉnh. Nhưng hiện giờ, Dương Vũ đang phải cố ức chế không để vết thương của mình chuyển biến nhanh như vậy.

Khi nãy sự thể hiện của hắn đã quá náo động rồi. Giờ mà tiếp tục bị phát hiện vết thương do súng gây ra nhanh chóng lành lại, sẽ bị người ta cho là quái vật mất. Bị coi như quái vật là chuyện nhỏ, Dương Vũ chỉ sợ tin tức lộ ra sẽ khiến hắn gặp phải nhiều phiền toái về sau.

Bị cô gái khẩn trương lôi kéo, Dương Vũ đành theo bác sĩ tới xe cứu thương. Sau khi ở trong xe tiến hành xử lí đơn giản vết thương, Dương Vũ rời khỏi xe đi ra phía trước.

Lúc này, đang có rất nhiều người tiến về phía Dương Vũ.

- Người anh em, cậu biểu hiện khá lắm.

Lúc này, người trung niên đi ra từ trong ngân hàng, tươi cười bước tới bên Dương Vũ. Theo sau hắn còn có mấy người cảnh sát cùng đi.



Nhìn thoáng qua người trung niên cùng vài cảnh sát đi bên cạnh, tia nghi ngờ hiện rõ trong mắt Dương Vũ. Truyện Long Tổ (龙组)

- Ông là?

- Ha ha, vẫn chưa có cơ hội nói với cậu, tôi là đội trưởng của bọn họ, Trần Lập!

Vừa nói Trần Lập vừa chìa tay ra với Dương Vũ.

- Xin chào, Dương Vũ?

Dương Vũ bắt tay Trần Lập, trong lòng thầm nghĩ

“Chẳng trách lúc ấy hắn lại trấn tĩnh như vậy, thì ra là đội trưởng đội đội hình cảnh.

Thế nhưng Dương Vũ cũng biết Trần Lập chỉ là người bình thường, không phải loại dị năng nhân sĩ như hắn.

“Thì ra tên anh ấy là Dương Vũ."

Cô gái đứng phía sau liếc mắt nhìn Dương Vũ thật sâu, trong lòng âm thầm ghi nhớ tên hắn.

- Tốt lắm, các cậu đem những tên bị thương ra ngoài, lấy khẩu cung.

Trần Lập giao phó công việc. Sau đó, nhìn Dương Vũ, cười nói:

- Không biết Dương huynh đệ có vui lòng đi theo tôi một chuyến không?

Dương Vũ gật đầu, biết Trần Lập sẽ rất tò mò đối với mình. Hơn nữa, Dương Vũ cũng có chuyện nói cho rõ rang với họ.

- Cảm ơn anh.

Cô gái vừa được Dương Vũ cứ đi tới trước mặt hắn, rất cảm kích nói.

- Ha ha, không có gì. Cô về nghỉ ngơi cho khỏe, hiện giờ đã ổn cả rồi.

Dương Vũ nhìn cô gái rồi gật đầu nói.

Cô gái nhìn Dương Vũ, đôi môi giật giật nhưng thủy chung không nói ra lời, cuối cùng xoay người rời đi. Truyện Long Tổ (龙组)

- Hôm nay nếu không có cậu, chỉ sợ bọn cướp đã được như ý rồi.

Trần Lập thở dài. Lúc ấy mặc dù hắn cũng có mặt tại đây, nhưng thân là đội trưởng đội hình cảnh, hắn lại hoàn toàn bất lực. May nhờ có sự xuất hiện của Dương Vũ mới hóa giải được tất cả nguy cơ.

Dương Vũ lắc đầu, nói:

- Không có gì, đây là điều nên làm. Nếu đổi lại là người khác, nhất định họ cũng sẽ làm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook