Quyển 2 - Chương 117: Thanh Niên Nóc Bạc
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
"Anh thật hư, anh thật hư quá, giờ này mới tới cứu em?" vẫn gục đầu trong lòng Dương Vũ, bỗng nhiên Tiêu Ngọc không ngừng đánh vào lưng hắn, vừa thở hổn hển vừa nói.
Dương Vũ ngượng ngùng, “Xin lỗi, anh đến chậm." Bất luận Tiêu Ngọc đối xử với mình như thế nào, Dương Vũ cũng không nửa câu oán thán. Bởi vì những gì Tiêu Ngọc gặp phải đều do hắn. Hắn nguyện đền bù tất cả sai lầm, miễn là Tiêu Ngọc không sao.
"Hừ hừ, một câu xin lỗi là đủ hay sao? Nếu anh đến muộn hơn một tí, em sợ rằng đã bị..." Tiêu Ngọc hầm hừ, bỗng nghĩ một chút, tiếp tục: "May mắn là bây giờ đã không có việc gì, nếu không, hừ hừ..."
"A, đau, mau buông tay." Dương Vũ bỗng rên lên một tiếng, vẻ mặt khổ sở.
"Hừ hừ, anh muốn em buông ra ư?", vừa nói chuyện, tay Tiêu Ngọc đã nhằm vào phần thịt ngang hông Dương Vũ mà nhéo, dùng sức vặn, Dương Vũ đau đến muốn bốc lên khí lạnh.
"Tiêu đại tiểu thư, Tiêu đại mỹ nữ, mau buông tay a, thịt anh rơi ra mất." Dương Vũ hớp ngụm khí, lên tiếng xin tha, hắn không hề giãy dụa. Hắn biết, Tiêu Ngọc đang trút giận, hẳn mình phải nhận mấy cái này.
"A..." Bỗng nhiên Tiêu Ngọc kinh hãi hô lên một tiếng, tay lắc lắc bên hông Dương Vũ rồi buông ra.
Tiêu Ngoc đột nhiên kêu lên đầy vẻ hoảng sợ, Dương Vũ cuống quít nhìn nàng, lo lắng hỏi: "Làm sao rồi, xảy ra chuyện gì?" Hắn nghĩ nàng bị thương.
"Thi thể!" Tiêu Ngọc nhắm mặt lại, chỉ tay về phía sau sợ hãi nói.
Nghe Tiêu Ngọc nói như thế, Dương Vũ mới yên lòng. Chỉ là mấy cái xác, hắn tưởng rằng có chuyện gì đó đã xảy ra. "Chúng ta rời khỏi đây nhanh đi.” Dương Vũ nhẹ nhàng đẩy Tiêu Ngọc ra.
Nhìn Tiêu Ngọc, ánh mắt Dương Vũ bỗng trở nên ngây dại, đờ đẫn, không chớp, nhìn chằm chằm vào ngực cô.
"Ừ, chúng ta rời khỏi đây nhanh đi." Tiêu Ngọc mở mắt nói.. Một lúc lâu không thấy Dương Vũ trả lời, nàng cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn Dương Vũ.
"Anh nhìn cái gì đó?" Thấy ánh mắt Dương Vũ chăm chăm vào ngực mình, Tiêu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
"Không nhìn thấy gì cả." Dương Vũ định tâm, trên mặt ửng đỏ. Trong lúc Tiêu Ngọc còn đang cảm thấy khó hiểu, hắn cởi áo của mình đưa cho Tiêu Ngọc, đồng thời nói: "Em mặc áo của anh vào trước đi."
"Chi vậy?" Nhìn hành động của Dương Vũ, Tiêu Ngọc thắc mắc, đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Dương Vũ, cô mới cúi đầu nhìn lại mình.
"Anh là tên háo sắc!" Tiêu Ngọc vội vàng lấy áo Dương Vũ đưa mặc vào. Lúc nãy, áo của cô đã bị tên cướp xé rách một mãnh, lộ cả cảnh xuân. Đây là nguyên nhân Dương Vũ chăm chăm nhìn ngực nàng.
"Anh không cố ý!" Dương Vũ đỏ mặt, ngượng ngùng nói. Tuy kiếp trước mình biết tất cả về Tiêu Ngọc nhưng cho dù thế nào thì Tiêu Ngọc vẫn hấp dẫn trước mắt hắn. Dáng vẻ ngây ngô của Tiêu Ngọc đã hớp hồn hắn.
"Anh thật là một tên háo sắc." Sắc mặt Tiêu Ngọc đỏ rần.
"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây." Dương Vũ cười ngượng, kéo tay Tiêu Ngọc vòng qua những cái xác trên mặt đất, đi về phía cầu thang. Cô không cự tuyệt khi Dương Vũ nắm tay mà ngược lại nắm tay Dương Vũ chặt hơn nữa.
"Ân?" Vừa đến lầu một, Dương Vũ dừng bước, nhìn về phía cửa ra vào của kho hàng bỏ hoang.
"Sao không đi tiếp nữa vậy." Theo ánh mắt Dương Vũ, Tiêu Ngọc nhìn sang. Tại cửa ra vào của kho hàng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người, một thanh niên ăn mặc thời thượng, dáng vẻ vô cùng lãnh khốc. Người thanh niên lười biếng dựa vào cửa ra vào kho hàng, dường như không để ý đến sự xuất hiện của Dương Vũ, nhìn vô chừng về phương xa.
Một mái tóc ánh bạc, dưới ánh mặt trời, càng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ! Nhìn hắn rất nhàn nhã, thậm chí không nhìn về phía bọn họ một cái. Nhưng bằng cảm giác nhạy bén của mình, Dương Vũ biết, hai người họ đã sớm bị người này khóa chặt rồi. Kể từ lúc người nọ xuất hiện, Dương Vũ có cảm giác bị nhìn trộm. Một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Cực kì nguy hiểm! Dương Vũ chưa từng thấy qua ai mà trên người có khí tức cường đại như thế. Trước mắt, thanh niên tóc bạc khí tức lạnh như băng, cường đại dị thường, thậm chí là khủng bố.
Mặc dù Dương Vũ chỉ là cảm nhận được một tia khí tức. Nhưng với tia khí tức này cũng đủ làm Dương Vũ run sợ.
Đây là người nào? Dương Vũ kéo Tiêu Ngọc ra sau lưng, hai mắt tinh quang bạo phát, cảnh giác nhìn thanh niên tóc bạc.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Dương Vũ không bình thường, thanh niên vẫn nhìn về phía xa. Tay hắn đang vuốt vuốt một món đồ trong suốt phát sáng.
Nhìn thấy đồ vật trên tay thanh niên, đồng tử Dương Vũ trong nháy mắt co rút lại thanh hình dáng mũi châm. Vì trong tay hắn ta lại chính là một khối băng.
Khối băng cũng không phải dạng bình thường. Nó biến hóa theo từng động tác của tên kia.
Dị năng giả! Một dị năng giả cực kì cường đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.