Long Tổ

Quyển 2 - Chương 40: Thay Đổi Kinh Người.

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

14/04/2013



“Bùng!” Một quả cầu lửa bắn nhanh tới, hung hăng đập vào một cành cây. Sau một tiếng vang giòn, nhánh cây bị quả cầu lửa chẽ làm đôi, từ trên không rơi xuống. Sức mạnh của quả cầu lửa không hề tan đi, mà vẫn tiếp tục bay tới một khoảng khá xa, cuối cùng rơi xuống đất rồi nổ tung tạo thành một lỗ nhỏ rồi sau đó mới tiêu tan

Dương Vũ đứng lên, duỗi thẳng lưng, nở một nụ cười thỏa mãn. Trải qua mấy tháng tu luyện, Hỏa hệ dị năng của hắn rốt cuộc có thể đánh gãy cây cối. Dương Vũ tin rằng nếu bây giờ cho hắn gặp lại Bạo Hùng, hắn có thể dễ dàng dùng quả cầu lửa mà đánh bại đối thủ.

Ngước nhìn bầu trời, Dương Vũ biết đã đến giờ quay về trường học. Từ trong ba lô, Dương Vũ lấy áo khoác, mặc lên người rồi đi về phía chân núi.

Mặc dù bây giờ đã là mùa đông, thời tiết trở nên lạnh hơn nhưng vẫn có nhiều người tập thể dục buổi sáng ở công viên gần đó.

Khi nhìn thấy Dương Vũ, ánh mắt của mọi người có chút kinh ngạc nhưng vì bọn họ đã quen thuộc với Dương Vũ, nên vẫn lên tiếng chào hỏi.

“Chú em, chạy chậm lại, cẩn thận đường trơn.” Một người đang chạy gần đó nói.

“Cháu mới chạy về ah, sắp đến giờ lên lớp rồi.” Dương Vũ mĩm cười nhìn người mới hỏi thăm mình mà nói.

“Nhóc con à. Bây giờ đã là mùa đông rồi, khí trời đã trở lạnh. Cậu nên học lại cách ăn mặc. Chỉ mặc có một chiếc áo khoác, coi chừng bị cảm lạnh đó.” Một bà nói với Dương Vũ.

“Ha ha. Bà nhìn xem, con tập luyện đến đổ mồ hôi đây, bây giờ vẫn còn thấy nóng. Mọi người nên chú ý giữ mình cho ấm, trên núi gió lớn lắm.” Dương Vũ vừa đi, vừa chào hỏi những người già thường hay tập thể dục tại đâỵ

Mấy tháng qua, mỗi ngày vào giờ này Dương Vũ xuất hiện trên chân núi đều đặn nên thường xuyên gặp mặt những người già đang tập luyện và quen thân với họ.



Vào mùa đông, nhiệt độ rất thấp. Đặc biệt là ở bờ sông dưới núi. Đi bộ ở phía trên cao, Dương Vũ nhìn xuống, thấy ở dưới huyện thành. Giờ này, trên đường đã có người vội vã qua lại.

Dương Vũ kéo khóa của chiếc áo khoác đồng phục học sinh lên. Không phải là hắn thấy lạnh mà hắn không muốn nổi bật khác thường. Mùa đông mọi người ai cũng mặc y phục thật dầy mà Dương Vũ chỉ mặc một chiếc áo khoác cũng đủ làm cho người ta dòm ngó. Vả lại Dương Vũ cũng không muốn bản thân trở thành tiêu điểm chú ý.

Trong mấy tháng, ngoại trừ dị năng tăng lên, khía cạnh khác cũng tiến bộ rất nhiều, với những thứ khác Dương Vũ không rõ ràng cho lắm. Nhưng đối với nhiệt độ ở bên ngoài. Thân thể hắn bây giờ cơ hồ đã không còn bị nhiễm lạnh, dù bây giờ là mùa đông, hắn cũng không cảm thấy lạnh. Cho dù hắn có cởi bỏ nhẵn nhụi đứng ở ngoài trời, nhiệt độ trong người của hắn vẫn duy trì ở trên mức nhiệt độ bình thường của cơ thể.

Theo Dương Vũ đoán chừng, những điều này là do dị năng mang đến. Sự biến hóa trong cơ thể có liên quan đến dị năng, nên cơ thể đã tự động điều chỉnh nhiệt độ.

Hiện tại, Dương Vũ đi học cũng không cần học bài. Những thứ trong sách giáo khoa kia, chỉ cần hắn đọc qua một lần, nghe qua một lần là hắn có thể suy luận từ một ra ba. So với thần đồng hay thiên tài, thì những điều này vẫn kém hơn, nhưng đối với một người bình thường mà nói, điều này quả là kinh người.

Nhưng Dương Vũ không dám để lộ những thứ này ra bên ngoài.

Trải qua một thời gian dài nằm trong bệnh viện, đối với Dương Vũ mà nói nơi đó thật là u ám. Vì nguyên nhân thương thế trong cơ thể của hắn, nên sau khi rời khỏi bệnh viện, người của bệnh viện đã nhiều lần tìm đến hắn lấy cớ muốn kiểm tra lại cho hắn.

Nhưng Dương Vũ tỏ ra khinh thường. Hắn biết cơ thể hắn mặc dù không phải bách độc bất xâm, nhưng các loại bệnh nhỏ nhặt sẽ không lây nhiễm đến hắn. Nguyên nhân chủ yếu của bệnh viện chính là sự tò mò về thể chất của Dương Vũ. Ban đầu, nhiều chỗ trên thân thể Dương Vũ bị gãy xương nhưng chỉ trong vòng nửa tháng là hắn có thể hoàn toàn bình phục. Đây thật là một kỳ tích trong giới y học.

Mặc dù bệnh viện Cẩm Tú rất muốn biến Dương Vũ thành chuột Bạch để thí nghiệm, nhưng vì giới hạn trong vấn đề kỹ thuật nên cuối cùng đành phải bỏ qua ý định tìm tòi bí mật trên thân thể Dương Vũ.

“Dương Vũ, chơi bóng đi.” Đứng bên ngoài sân vận động, một bạn học hướng về Dương Vũ kêu lên một tiếng và đồng thời ném quả bóng qua phía hắn.

“Không chơi.” Dương Vũ bắt lấy bóng một cách dễ dàng, xong giơ tay hướng về phía rổ mà thảy tới. Đồng thời, hắn lắc đầu có ý cho biết hắn không chơi.



Dương Vũ lâu nay vẫn vụng về trong các môn vận động cho dù thể chất của hắn có tiến triển. Bất luận là bóng rổ hay bóng đá, hắn một chữ cũng không biết tới. Nói về bóng rổ, hắn chỉ có thể đứng thảy banh vào rổ thôi. Mà đa phần hắn thảy không vào.

“Bịch!” Dương Vũ thuận tay ném quả bóng vô ý vào trong vòng rổ làm cho những học sinh đang đứng phía dưới khung rổ một trận kinh hoàng.

“Dương Vũ. Mày nói là mày không biết chơi mà sao bóng bị mày quăng vào rổ rồi?” Một bạn học hướng về phía Dương Vũ kinh ngạc la lớn.

“May mắn thôi.” Dương Vũ lớn tiếng đáp lại. Trong lòng hắn cũng kinh ngạc tự hỏi. Nếu là trước đây, đứng tại vị trí này mà ném đụng được tấm bảng bóng rổ thôi cũng coi là khá lắm rồi. Nhưng bây giờ, hắn lại ném trúng ngay vào mục tiêu.

“Thử lại đi.” Một người bạn học lần nữa ném quả bóng tới. Dương Vũ nhận lấy, và không chút do dự nhắm ngay khung giỏ bóng rổ mà ném tới.

“Bịch!” một tiếng. Lại một lần nữa có điểm. Thấy quả bóng lọt vào rổ một lần nữa, Dương Vũ trong lòng vui mừng, không khỏi nóng lòng muốn thử một phen.

“Tao thật sự không biết chơi bóng rổ, tụi mày cần phải nhường cho chút.” Dương Vũ cởi bỏ áo khoác rồi đi vào trong sân bóng. Hắn muốn coi trình độ của bản thân hắn thay đổi đến mức nào.

“Mày mới phải là nể tình mà nhẹ tay cho.” Mọi người kinh ngạc không tin là Dương Vũ không biết chơi bóng rổ, nhất là khi họ chứng kiến hắn từ đằng xa mà ném trúng vào mục tiêu. Người như vậy mà nói là không biết chơi bóng rổ có phải hơi vô lý không?

Nhưng biểu hiện sau đó của Dương Vũ thật sự làm họ sáng mắt. Hắn thật không biết chơi bóng rổ, thậm chí dẩn bóng cũng không biết.

Nhìn các bạn học vẫy vùng như long tinh hổ mãnh ở trên sân bóng. Người thì kỹ thuật dẫn bóng thành thạo, người thì ném bóng đẹp mắt, khiến cho Dương Vũ càng thêm buồn bực.

Cũng may, có một số bạn học tương đối chiếu cố hắn, đặc biệt là người cùng một tổ với Dương Vũ. Chỉ cần họ có bóng đều ném đến cho Dương Vũ, họ biết được trăm phần trăm sẽ có điểm. Bởi vì chỉ cần khoản cách không quá xa, Dương Vũ sẽ trực tiếp ném banh vào mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook