Quyển 1 - Chương 14: Thể chất trở nên mạnh mẽ.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Nhìn thân ảnh của Lý Bân khuất dần ở chỗ rẽ, nụ cười lạnh trên môi Dương Vũ cũng biến mất. Cố gắng chịu đựng cơn đau của thân thể và sự mệt mỏi sau trận chiến, hắn cố sức đạp xe về đến trường học. Nếu chậm thêm một chút…, thì cửa chính của trường học sẽ đóng lại. Đến lúc đó Dương Vũ chỉ còn nước vác xe leo tường mà vào.
“Thật là đau a!” Dương Vũ khẽ nhếch miệng, hít vào một hơi khí lạnh. Mỗi lần chạm vào da thịt, Dương Vũ liền cảm nhận rõ ràng các cơn đau truyền tới đại não.
Một trận gió đầu thu bất chợt thổi tới, xuyên qua cái áo mỏng manh duy nhất khiến Dương Vũ cảm thấy hơi lạnh. Nhưng đồng thời cái lạnh đã làm lửa giận trong lòng của hắn dần dần lắng xuống, đầu óc cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Mình hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Có phải là uống lộn thuốc rồi không?” Dương Vũ vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không được bình thường.
Nếu đổi lại là hắn lúc trước khi trọng sinh, Dương Vũ tuyệt đối sẽ không đánh nhau. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ đánh nhau cả! Nhưng tất cả đều đã thay đổi từ buổi tối hôm nay. Hắn không chỉ đánh nhau, mà còn đem tình địch giày xéo thê thảm dưới chân.
“Nhưng như vậy trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.” Sau khi cho Lý Bân một trận, trong lòng Dương Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mặc dù chính hắn bị đánh cũng không phải là nhẹ.
“Chẳng lẽ những điều này là sự thay đổi sau khi mình sống lại sao?” Dương Vũ vì chuyện hắn dám đánh nhau mà cảm thấy không thể tin được. “Có lẽ sự thay đổi này là do nỗi uất ức từ kiếp trước rồi được đền bù ở kiếp này chăng.” Dương Vũ cũng chỉ có thể lấy cớ như vậy, đem tất cả đổ cho việc hắn sống lại.
“Này này…! chờ một chút, chờ em một chút.” Dương Vũ vừa ngẩng đầu thì thấy cửa chính của trường học chuẩn bị đóng lại, cho nên Dương Vũ chỉ có thể gắng hết sức đạp xe, nhất thời chiếc xe phóng như bay về cửa trường học.
“Tối nào cũng là thằng nhóc này.” Người bảo vệ dùng ánh mắt khó chịu nhìn Dương Vũ, giọng nói mang theo cảm giác rất khó chịu.
“Còn kém một phút nữa mới đến giờ mà, sao lại vội đóng cửa như vậy?” Dương Vũ liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức của phòng bảo vệ ở bên cạnh, vừa vào liền cất tiếng hỏi.
Người bảo vệ tướng tá cao lớn (nguyên văn: ngưu cao mã đại) tỏ vẻ khó chịu nhìn Dương Vũ, sau đó phun ra một câu chửi thề. “Thằng nhóc, sau này ngàn vạn lần đừng nên tới trễ, nếu không thì sẽ ăn quả đắng đấy.”
“Anh không phải là thầy giáo của em, em về trễ thì liên quan gì đến anh.” Trong lòng Dương Vũ thật ra cũng rất khó chịu với người bảo vệ này. Mỗi buổi tối lúc Dương Vũ trở về đều lên giọng dạy bảo, điều này làm hắn vô cùng khó chịu.
“Sau này đừng để tao tóm được mày đấy.” Người bảo vệ hận đến nghiến răng kèn kẹt vừa đóng của vừa mắng Dương Vũ.
“Không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi đây.” Dương Vũ rống lên một tiếng đầy vẻ khinh thường, sau đó nhanh chóng đạp xe vào trong sân trường. Mặc kệ người bảo vệ đang mắng chửi ở phía sau.
“Ôi mẹ ơi…! Người anh em, mày bị tình địch đánh à?” Vừa mới trở lại kí túc xá, các bạn cùng phòng liền phát hiện ra vết thương trên mặt Dương Vũ, một người trong số đó liền ngạc nhiên hét toáng lên.
“Không phải đâu, chẳng qua là không cẩn thận bị té xe đạp thôi.” Dương Vũ đã sớm nghĩ kĩ, liền lập tức lên tiếng giải thích.
“Té bị thương?” Tất cả mọi người liền vây quanh, nhìn cái mặt bị sưng to như cái bánh bao của Dương Vũ giống như là đang xem một loài khỉ quý hiếm vậy. “Thật là kỳ quái, có thể làm cho cái mặt trở nên như thế này thì mày đúng thật là cao thủ rồi.” Một người bạn học khác sau khi nhìn bề ngoài của hắn liền cất tiếng.
“Không sai chút nào. Dương Vũ, mày thật sự là cao thủ a. Hơn nữa, mày té cũng rất là nghệ thuật đấy.” Một người bạn học lại tiếp lời.
“Mẹ kiếp.” Dương Vũ buột miệng mắng to một tiếng. Toàn thân hắn bây giờ vô cùng đau đớn khó chịu, cũng không có tâm tư cùng bọn họ đùa bởn. “Tao muốn đi tắm, nếu không có chuyện gì thì mấy thằng bây biến đi, đừng nói chuyện này nữa.” Dương Vũ đẩy người bạn học ở trước mặt ra, rồi đi vào nhà vệ sinh ở phía sau gian phòng.
“Thật đau quá!” Dương Vũ dùng khăn lông thấm nước lạnh lau lên mặt mình, hắn cảm giác được từng cơn đau truyền đến. Nhìn gương mặt như cái bánh bao ở trong gương, Dương Vũ cảm thấy buồn bực. Như vậy thì sáng ngày mai làm sao đi gặp người khác đây? Ngày mai đi học thì sao? Giải thích làm sao với Chung Lâm bây giờ? Hay là lại lấy cớ mình không cẩn thận bị ngã? Nhưng mà, chắc chẳng có ai tin tưởng cái lý do trẻ con ấy.
“Thôi quên đi.” Toàn thân Dương Vũ chịu đựng cơn đau sau khi tắm nước lạnh, cả trường học cũng đã tắt hết đèn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Dương Vũ tỉnh dậy.
Sau khi ngồi dậy duỗi lưng một cái, Dương Vũ nghe được tiếng xương của mình vang lên “Canh cách”. “Thật là thoải mái.” Dương Vũ bước xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.
“Cái gì thế này? Vết thương trên mặt mình đã bớt nhiều rồi.” Dương Vũ không khỏi cảm thấu kì quái. Tối hôm qua gương mặt còn sưng như cái bánh bao, sáng hôm nay thì đã hết sưng rồi. Mặc dù vẫn có thể nhìn thấy một ít dấu vết sưng tấy. Nhưng cũng không còn khoa trương như ngày hôm qua nữa.
Hơn nữa, Dương Vũ cảm giác được thân thể của mình đã tốt hơn nhiều. Ngày hôm qua còn mệt rã rời cả người, thế mà hôm nay không còn cảm thấy đau đớn nữa. “Thật là chuyện lạ mà!” Trong lòng Dương Vũ vui mừng, không khỏi thốt lên.
“Cái quái gì thế? Không để mọi người ngủ à?” Âm thanh của Trần Quân vang lên phía sau Dương Vũ.
“Không có chuyện gì đâu.” Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Quân nói. “Mới sáng sớm đã gặp quỷ rồi!” Trần Quân đánh giá gương mặt của Dương Vũ xong liền hô lớn.
“Các anh em! dậy đi nào, tao phát hiện chuyện lạ này, mọi người mau tới đây xem nào!” Trần Quân hướng về phía những bạn cùng phòng trong ký túc xá hét lớn một tiếng.
“Có cái quái gì đâu mà xem?” Các bạn Dương Vũ ở trong kí túc xá cũng là những người chỉ sợ thiên hạ không loạn, nghe vậy cả đám đều cùng nhau đi lại xem.
“Mấy đứa bây nhìn mặt thằng Dương Vũ này, thật là lạ mà. Ngày hôm qua thì như cái bánh bao, hôm nay thì biến mất không thấy đâu cả.” Trần Quân vừa nhìn mặt Dương Vũ vừa nói.
“Chậc chậc, đúng vậy đấy. Dương Vũ, chẳng lẽ mày đem cái bánh bao kia làm bữa ăn sáng mất rồi? Như thế nào? Mùi vị ra sao?” Trương Tiến lộ ra thần sắc quỷ dị trên mặt nhìn Dương Vũ.
“Bánh bao cái gì?” Vẻ mặt Dương Vũ mờ mịt nhìn mấy thằng bạn học hỏi ngược lại. “Mặt mày tối hôm qua xưng như cái bánh bao vậy, hôm nay làm sao mà hết rồi?” Trần Quân vội vàng nói, “Chẳng lẽ mày bị mất trí rồi?”
“Tao mất trí cái gì chứ? Nhất định là tụi bây nhìn nhầm rồi.” Dương Vũ ngay lập tức phủ nhận. Hắn cũng không muốn việc thể chất khỏe mạnh kì lạ của mình bị truyền ra ngoài.
“Còn không chịu thừa nhận nữa, chẳng lẽ bọn tao ăn thịt mày được à? Cả đám đều dùng ánh mắt kì quái nhìn Dương Vũ.
“Nhất định là tụi bây nhìn nhầm rồi.” Bất luận thế nào, Dương Vũ có chết cũng sẽ không chịu thừa nhận chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.