Quyển 2 - Chương 48: Truyền Thụ Thái Cực
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
"Ha hả..." Âm thanh sang sảng của Hoàng lão từ phía trên truyền xuống. Dương Vũ nhìn lên thấy Hoàng lão đang từ trên lầu đi xuống
Các người nói chuyện gì cao hứng thế? Hoàng lão cười, nhìn hai người Dương Vũ nói.
Cao hứng gì chứ? Cháu đang tức giận đây này. Nhã Tư liếc Dương Vũ một cái, hừ lạnh rồi nói. Hoàng lão nghe vậy, nhìn về phía Dương vũ, chỉ thấy hắn ngượng ngùng cười khẽ, nhún vai cùng với một bộ mặt bất đắc dĩ.
Ông nội, Anh ấy khi dễ cháu. Hoàng Nhã Tư chạy đến bên cạnh, ôm lấy tay Hoàng lão, nũng nịu nói.
Làm sao lại như thế, Dương vũ thế nào lại khi dễ cháu. Nhìn bộ dáng làm nũng của Nhã Tư, Dương Vũ trong lòng có chút dỡ khóc dỡ cười, chỉ là không kể chuyện tình của mình và Chung Lâm, sao lại biến thành khi dễ nàng, thật là một cô bé mà.
Cháu muốn nghe chuyện tình của anh ấy và bạn gái, nhưng anh ấy một mực không kể. Đây không phải khi dễ thì là cái gì? Nhã Tư quệt miệng, ỉu xìu.
“Cháu thật là. Hoàng lão nhìn Nhã Tư trách cứ. “ Đó là chuyện riêng của Dương vũ, cháu còn nhỏ như vậy, sao lại tò mò chuyện đó chứ?”.
”Nhưng cháu muốn nghe” Nhã Tư hung hăng, trợn mắt liếc Dương Vũ.
“Cháu không nên trở chứng như vậy, mau trở về phòng học đi, ông cùng Dương vũ có một số chuyện cần bàn” .
Hừ, lần này lại là chuyện công việc à? Nhã Tư lạnh lùng hừ một tiếng buông Hoàng lão ra, đi lên lầu nhưng vẫn không quên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái.
“Ha ha, Tư Tư đều bị chúng ta làm cho hư rồi”. Hoàng lão quay lại, nhìn Dương Vũ cười nói.
“Ha ha” . Dương Vũ cũng chỉ có thể cười một tiếng.
“Tốt lắm, chúng ta ra ngoài thôi”.
Theo Hoàng lão rời khu biệt thự, ra ngoài hoa viên.
“Ngồi đi.” Chỉ vào ghế bên cạnh, Hoàng lão nói với Dương Vũ.
Nhìn Hoàng lão, Dương Vũ như muốn nói cái gì nhưng lại thôi. “Không sao, có gì cứ nói thẳng đi” Hoàng lão nhã nhặn cười..
Hoàng lão, lúc trước ngài đã nói vùng đất Hoa Hạ của chúng ta cũng không ít người có dị năng. Nhưng sao cháu vẫn chưa nghe nói qua. Đây vốn là điều Dương Vũ vẫn nghi ngờ trong lòng. Dù kiếp trước hay kiếp này, Dương Vũ cũng chưa từng nghe nói trên cõi đời này thật sự có vũ kỹ và dị năng.
Thật ra thì bọn họ vẫn hoạt động, chẳng qua người bình thường không biết mà thôi. Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Dương Vũ, Hoàng lão tiếp tục nói.
“Thật ra, đây là thủ đoạn của chính phủ, trên thế giới này vẫn luôn xuất hiện những chuyện kì quái, cháu cho đó là sự trùng hợp như vậy sao? Ví dụ như ở đây xuất hiện một chuyện mà khoa học không giải thích được, cháu tin đây là hiện tượng tự nhiên sao?” Dương Vũ lắc đầu, có một số việc dù không tin nhưng quả thật cũng không hiểu được nguyên nhân.
“Thật ra nhiều người dị năng hoặc võ giả khi chiến đấu để lại dấu vết, phá hư quang cảnh ở những nơi đó, nhưng tin tức lại nói đó là hiện tượng tự nhiên? Đó chẳng qua chỉ là chính sách của chính phủ, dù sao cũng không thể để cho dân thường biết những thứ kia là do bọn họ phá hoại. Cháu có ý kiến gì đối với hiện trạng đất nước hay không?”
“Rất tốt, quốc thái dân an, xã hội so với một số quốc gia khác còn tốt hơn nhiều.”
“Cũng chỉ là bề ngoài thôi, thực tế thì ngược lại. Hoàng lão cười:” Cháu có cho là đất nước này còn tồn tại các bang phái hắc đạo không?”
“Lúc trước không, nhưng hiện tại thì có. Dương Vũ nghĩ tới biểu ca Lý Bân, hắn là một Đường chủ hắc bang.
“Thật ra thì cháu chưa từng thấy hắc bang, sau này sẽ có cơ hội cho cháu cùng bọn họ giao thủ.” Lời nói Hoàng lão có chút khác thường, nhưng không đợi Dương Vũ hỏi, lão tiếp:
“Đất nước chúng ta mặc dù bề ngoài quốc thái dân an, nhưng ngầm bên trong lại chứa nhiều tranh đoạt. Cổ võ giới, dị năng giới, giới hắc đạo không ngày nào không có đấu tranh, các thế lực, tài lực ở giữa mọc lên, cạnh tranh khốc liệt.”
Dương Vũ nghe vậy, khẽ cau mày. “Nếu nói xã hội loạn như vậy, không có biện pháp nào giải quyết sao?”
“Cháu nói thử đi, nếu đất nước chúng ta không có biện pháp thống trị thích hợp, thì đất nước này sẽ lộn xộn lên hết.
“Quốc gia chúng ta có một tổ chức bí mật, chuyên dùng để xử lý những việc này. Thậm chí một số sự tình bên ngoài, quốc gia không thể ra mặt cũng là do tổ chức này ngấm ngầm xử lý.”
“Long tổ.” Dương Vũ bật thốt lên.
“Cháu đoán.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hoàng lão, Dương Vũ gượng cười nói.
“Cháu đoán không sai, tổ chức kia đúng là Long tổ. Đây là một tổ chức thần bí, bên trong đó dị năng, cổ võ giả cao thủ nhiều không kể xiết. Thật ra Long tổ mới là lực lượng trung kiên bảo vệ cả vùng đất Thần Long Hoa Hạ chúng ta.” Hoàng lão thở dài.
“Long tổ tụ tập đủ các loại cao thủ, cực kỳ thần bí. Cháu đừng nhìn lão, lão cũng chỉ biết có như vậy thôi”. Hoàng lão nhìn vẻ mặt đầy khát vọng của Dương Vũ nói.
“Cháu nghĩ ông còn biết nhiều chuyện cụ thể hơn đó.” Dương Vũ hơi thất vọng nói.
“Cháu cho rằng Long tổ là loại tổ chức gì? Rất thần bí, cho dù là người trong Long tổ cũng không nhất định rõ ràng mọi chuyện đâu, nói chi đến người ngoài cuộc như chúng ta”.
Dương Vũ nhún vai, thầm nghĩ cũng phải, nếu không thì đâu phải là tổ chức thần bí nhất. Mà Hoàng lão cho rằng lời mình nói lúc nãy có ý gì? Nghĩ tới đây, Dương Vũ nhìn Hoàng lão nghi ngờ.
“Kể từ ngày hôm nay, coi như cháu là một phần tử giang hồ rồi, lão kể với cháu chuyện này cũng chỉ để cháu có một chút khái niệm, sau này cả đời trong giới giang hồ, cháu phải chuẩn bị tâm lý.”
Dương Vũ gật đầu.
Các người nói chuyện gì cao hứng thế? Hoàng lão cười, nhìn hai người Dương Vũ nói.
Cao hứng gì chứ? Cháu đang tức giận đây này. Nhã Tư liếc Dương Vũ một cái, hừ lạnh rồi nói. Hoàng lão nghe vậy, nhìn về phía Dương vũ, chỉ thấy hắn ngượng ngùng cười khẽ, nhún vai cùng với một bộ mặt bất đắc dĩ.
Ông nội, Anh ấy khi dễ cháu. Hoàng Nhã Tư chạy đến bên cạnh, ôm lấy tay Hoàng lão, nũng nịu nói.
Làm sao lại như thế, Dương vũ thế nào lại khi dễ cháu. Nhìn bộ dáng làm nũng của Nhã Tư, Dương Vũ trong lòng có chút dỡ khóc dỡ cười, chỉ là không kể chuyện tình của mình và Chung Lâm, sao lại biến thành khi dễ nàng, thật là một cô bé mà.
Cháu muốn nghe chuyện tình của anh ấy và bạn gái, nhưng anh ấy một mực không kể. Đây không phải khi dễ thì là cái gì? Nhã Tư quệt miệng, ỉu xìu.
“Cháu thật là. Hoàng lão nhìn Nhã Tư trách cứ. “ Đó là chuyện riêng của Dương vũ, cháu còn nhỏ như vậy, sao lại tò mò chuyện đó chứ?”.
”Nhưng cháu muốn nghe” Nhã Tư hung hăng, trợn mắt liếc Dương Vũ.
“Cháu không nên trở chứng như vậy, mau trở về phòng học đi, ông cùng Dương vũ có một số chuyện cần bàn” .
Hừ, lần này lại là chuyện công việc à? Nhã Tư lạnh lùng hừ một tiếng buông Hoàng lão ra, đi lên lầu nhưng vẫn không quên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái.
“Ha ha, Tư Tư đều bị chúng ta làm cho hư rồi”. Hoàng lão quay lại, nhìn Dương Vũ cười nói.
“Ha ha” . Dương Vũ cũng chỉ có thể cười một tiếng.
“Tốt lắm, chúng ta ra ngoài thôi”.
Theo Hoàng lão rời khu biệt thự, ra ngoài hoa viên.
“Ngồi đi.” Chỉ vào ghế bên cạnh, Hoàng lão nói với Dương Vũ.
Nhìn Hoàng lão, Dương Vũ như muốn nói cái gì nhưng lại thôi. “Không sao, có gì cứ nói thẳng đi” Hoàng lão nhã nhặn cười..
Hoàng lão, lúc trước ngài đã nói vùng đất Hoa Hạ của chúng ta cũng không ít người có dị năng. Nhưng sao cháu vẫn chưa nghe nói qua. Đây vốn là điều Dương Vũ vẫn nghi ngờ trong lòng. Dù kiếp trước hay kiếp này, Dương Vũ cũng chưa từng nghe nói trên cõi đời này thật sự có vũ kỹ và dị năng.
Thật ra thì bọn họ vẫn hoạt động, chẳng qua người bình thường không biết mà thôi. Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Dương Vũ, Hoàng lão tiếp tục nói.
“Thật ra, đây là thủ đoạn của chính phủ, trên thế giới này vẫn luôn xuất hiện những chuyện kì quái, cháu cho đó là sự trùng hợp như vậy sao? Ví dụ như ở đây xuất hiện một chuyện mà khoa học không giải thích được, cháu tin đây là hiện tượng tự nhiên sao?” Dương Vũ lắc đầu, có một số việc dù không tin nhưng quả thật cũng không hiểu được nguyên nhân.
“Thật ra nhiều người dị năng hoặc võ giả khi chiến đấu để lại dấu vết, phá hư quang cảnh ở những nơi đó, nhưng tin tức lại nói đó là hiện tượng tự nhiên? Đó chẳng qua chỉ là chính sách của chính phủ, dù sao cũng không thể để cho dân thường biết những thứ kia là do bọn họ phá hoại. Cháu có ý kiến gì đối với hiện trạng đất nước hay không?”
“Rất tốt, quốc thái dân an, xã hội so với một số quốc gia khác còn tốt hơn nhiều.”
“Cũng chỉ là bề ngoài thôi, thực tế thì ngược lại. Hoàng lão cười:” Cháu có cho là đất nước này còn tồn tại các bang phái hắc đạo không?”
“Lúc trước không, nhưng hiện tại thì có. Dương Vũ nghĩ tới biểu ca Lý Bân, hắn là một Đường chủ hắc bang.
“Thật ra thì cháu chưa từng thấy hắc bang, sau này sẽ có cơ hội cho cháu cùng bọn họ giao thủ.” Lời nói Hoàng lão có chút khác thường, nhưng không đợi Dương Vũ hỏi, lão tiếp:
“Đất nước chúng ta mặc dù bề ngoài quốc thái dân an, nhưng ngầm bên trong lại chứa nhiều tranh đoạt. Cổ võ giới, dị năng giới, giới hắc đạo không ngày nào không có đấu tranh, các thế lực, tài lực ở giữa mọc lên, cạnh tranh khốc liệt.”
Dương Vũ nghe vậy, khẽ cau mày. “Nếu nói xã hội loạn như vậy, không có biện pháp nào giải quyết sao?”
“Cháu nói thử đi, nếu đất nước chúng ta không có biện pháp thống trị thích hợp, thì đất nước này sẽ lộn xộn lên hết.
“Quốc gia chúng ta có một tổ chức bí mật, chuyên dùng để xử lý những việc này. Thậm chí một số sự tình bên ngoài, quốc gia không thể ra mặt cũng là do tổ chức này ngấm ngầm xử lý.”
“Long tổ.” Dương Vũ bật thốt lên.
“Cháu đoán.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hoàng lão, Dương Vũ gượng cười nói.
“Cháu đoán không sai, tổ chức kia đúng là Long tổ. Đây là một tổ chức thần bí, bên trong đó dị năng, cổ võ giả cao thủ nhiều không kể xiết. Thật ra Long tổ mới là lực lượng trung kiên bảo vệ cả vùng đất Thần Long Hoa Hạ chúng ta.” Hoàng lão thở dài.
“Long tổ tụ tập đủ các loại cao thủ, cực kỳ thần bí. Cháu đừng nhìn lão, lão cũng chỉ biết có như vậy thôi”. Hoàng lão nhìn vẻ mặt đầy khát vọng của Dương Vũ nói.
“Cháu nghĩ ông còn biết nhiều chuyện cụ thể hơn đó.” Dương Vũ hơi thất vọng nói.
“Cháu cho rằng Long tổ là loại tổ chức gì? Rất thần bí, cho dù là người trong Long tổ cũng không nhất định rõ ràng mọi chuyện đâu, nói chi đến người ngoài cuộc như chúng ta”.
Dương Vũ nhún vai, thầm nghĩ cũng phải, nếu không thì đâu phải là tổ chức thần bí nhất. Mà Hoàng lão cho rằng lời mình nói lúc nãy có ý gì? Nghĩ tới đây, Dương Vũ nhìn Hoàng lão nghi ngờ.
“Kể từ ngày hôm nay, coi như cháu là một phần tử giang hồ rồi, lão kể với cháu chuyện này cũng chỉ để cháu có một chút khái niệm, sau này cả đời trong giới giang hồ, cháu phải chuẩn bị tâm lý.”
Dương Vũ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.