Quyển 2 - Chương 96: Uy hiếp (hạ).
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Hiện tại không kịp để ý cô gái kia là ai, điều cốt yếu bây giờ chính là không để cho tên cướp làm nàng bị thương. Thấy nàng sợ hãi sắc mặt trắng bệch, Dương Vũ vừa nhìn về phía tên cướp, vừa chậm rãi đưa hai tay lên.
"Nhanh lên một chút, đừng tìm cách trì hoãn thời gian."
Tên cướp nhìn Dương Vũ rống lên giận dữ.
"Mày có thể đi, nhưng mấy thằng còn lại thì sao?"
Dương Vũ lộ vẻ mặt kỳ quái
"Tao nghĩ rằng bọn nó không đi được đâu."
"Mày giết chúng nó rồi?"
Nghe Dương Vũ nói như vậy, tên cướp hiện lên vẻ phẫn nộ, tức giận chất vấn.
"Tao không giết bọn nó, nhưng tao phế chúng nó rồi."
Dương Vũ lạnh lùng nhìn tên cướp, thấy hắn vừa chuyển động, Dương Vũ tiếp tục nói: "Như vậy đi, mày có thể mang tiền đi, thủ hạ của mày thì để đây, nếu mày không sợ phiền toái thì..., tao có thể mang xe đến cho mày."
Tên cướp nhìn Dương Vũ, tròng mắt chuyển động liên hồi, trong đầu nhanh chóng suy tính. Do hắn che mặt, Dương Vũ không biết vẻ mặt tên cướp ra sao, chỉ có thể nhìn ra được một chút từ trong ánh mắt của hắn.
"Mày đem tiền tới đây cho tao."
Dưới sự cám dỗ của đồng tiền, tên cướp quyết định chọn tiền, bỏ lại đồng bọn.
Dương Vũ nghe vậy im lặng, liếc nhìn bốn phía, thấy túi tiền để cách hắn không xa. Dương Vũ một mặt chú ý đến động tác của tên cướp, một mặt chậm rãi tới gần túi tiền.
"Túi tiền lớn thật!"
Dương Vũ nhấc chiếc túi lên. Chiếc túi hơi nặng, bên trong toàn những cọc tiền giấy! Hắn không biết có bao nhiêu tiền ở bên trong, nhưng tuyệt đối không phải là ít. Một tờ tiền giấy nặng được bao nhiêu chứ? Vậy mà Dương Vũ lại cảm thấy cái túi nặng trĩu cả tay. Có thể thấy được, bên trong không hề ít tiền.
"Mày đi ra trước!"
Tên cướp dùng súng chĩa vào đầu cô gái, lớn tiếng quát Dương Vũ, hắn chậm rãi lui ra cách xa Dương Vũ. Hắn vẫn không biết Dương Vũ dùng thủ đoạn gì, mà lại dễ dàng giải quyết đám người của mình, hắn phải cẩn thận đề phòng Dương Vũ.
Dương Vũ bất đắc dĩ, xách túi tiền ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa, Dương Vũ có cảm giác mình đang bị rình trộm. Đây là một loại phản ứng bản năng.
“Nhất định những tay bắn tỉa đang ngắm vào mình."
Dương Vũ có chút khó chịu, theo trực giác, hắn nhìn về tòa nhà cao tầng đối diện.
Mặc dù không thấy gì, nhưng Dương Vũ biết, những người bắn tỉa đang núp trong những tòa nhà kia.
Tại góc khuất trên một tòa nhà đối diện ngân hàng. Một người cầm súng bắn tỉa đang ngắm về phía ngân hàng, bỗng nhiên nét mặt hắn trở nên khó coi.
"Số 1, tôi đã bị phát hiện!"
Vừa nói chuyện, tay bắn tỉa vừa toát mồ hôi lạnh.
Hắn tự tin vị trí của mình không dễ bị phát hiện, cho dù là người ở phòng đối diện cũng không thể, chứ đừng nói đến những người ở dưới đất.
Nhưng giờ, có người đã nhìn ra vị trí của hắn. Hắn không hiểu mình bị phát hiện như thế nào. Nhưng đối với cặp mắt lạnh lùng nhìn lướt qua hắn kia, hắn không thể nào quên được.
Đó là ánh mắt như thế nào? Tay bắn tỉa không biết hình dung nó ra sao. Chỉ biết, từ trong ánh mắt kia, người nọ đã phát hiện ra và đọc được nội tâm của mình! Đó là một ánh mắt quỷ dị! Tay bắn tỉa cho là vậy.
"Các ngươi lập tức lui về phía sau cho ta."
Tên cướp khống chế cô gái, hướng về phía vòng vây cảnh sát lớn tiếng hô.
Nhìn thấy ba người bước ra, lực lượng cảnh sát lập tức khẩn trương, bắt đầu lui dần về phía sau. Tất cả các họng súng đều chĩa vào người tên cướp.
Dương Vũ không thoải mái. Hắn cảm thấy mình bỗng dưng trở thành tâm điểm cho mọi người chú ý đến. Không có lý do nào khác, ngoài túi tiền trên tay hắn.
"Ta bây giờ mới biết cái gì gọi là thu hút sự chú ý."
Dương Vũ cười khổ, cảm giác bị mọi người "nhìn chăm chú" rất là khó chịu.
"Nói không chừng người khác còn cho mình là đồng bọn của lũ cướp."
Dương Vũ trong lòng buồn bực nghĩ.
Làm theo lời tên cướp, Dương Vũ đem số tiền kia bỏ vào xe, lạnh lùng nhìn hắn.
"Mày, đi vào! "
Tên cướp khống chế cô bé, bắt nàng chui vào trong xe. Nhìn thấy thế, Dương Vũ đứng bên cạnh cau mày, nếu không nắm lấy cơ hội cứu cô gái ra, đợi đến lúc tên cướp lên được xe thì rất phiền toái. Mà hiện tại, Dương Vũ không nắm chắc, một khi hắn có động tĩnh gì, tên cướp nhất định sẽ giết cô gái.
"Chậm đã."
Tên cướp bỗng nhiên quát to, quay đầu lại nói với Dương Vũ:
"Mày cầm tiền đi theo tao."
Vừa nói, tên cướp vừa khống chế cô bé đi tới chiếc xe gần đấy của cảnh sát.
"Các ngươi đã bị bao vây, mau vứt bỏ vũ khí đầu hàng."
Phía ngoài, cảnh sát liên tục dùng loa hô lớn.
Các ngươi chỉ biết kêu mồm mà chẳng có hành động gì sao? Dương Vũ buồn bực trong lòng, chuyện xảy ra lâu như vậy, hắn vẫn không thấy bọn cảnh sát có bất cứ hành động thực tế nào!
"Quả nhiên, cảnh sát đúng là cảnh sát."
Dương Vũ than một tiếng, dưới ánh mắt theo dõi của tên cướp, cầm lấy số tiền đi về phía trước.
"Ta giờ lại biến thành lao động không công cho bọn cướp rồi. Không biết có được tính là đồng lõa hay không nhỉ?"
Dương Vũ buồn cười nghĩ thầm.
"Cơ hội!"
Dương Vũ chờ đợi cơ hội! Hoặc có thể nói, hắn đang cố tìm cách để cứu cô gái kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.