Quyển 2 - Chương 121: Xấu Hổ Ở Cửa Hàng Nội Y.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Tân trấn tuy không bằng các thành phố lớn nhưng ở đây nhiều người giàu có. Buôn bán phát đạt, đủ các loại hàng hóa, các loại đồ lót nổi tiếng của nữ đều tập trung tại đây.
Rời khách sạn, Dương Vũ đi nhanh tới khu buôn bán. Ở đây có nhiều nhãn hiệu. Hắn đứng im lặng trước cửa tiệm.
Vừa định bước vào, Dương Vũ bỗng dừng bước, bên trong nội y rực rỡ muôn màu.
Im lặng xem giá các loại đồ lót, Dương Vũ có nghe nói nhãn hiệu này là loại tốt nhất. Cửa hiệu yên ắng, ngoại trừ người bán bên trong còn có hai cô gái đang chọn đồ lót.
Đây là nơi bán đồ lót dành riêng cho phái nữ. Hắn thấy xấu hổ thì làm sao mua giúp cho Tiêu Ngọc. Nuốt nước bọt, hắn dừng bước trước tiệm.
Trên con đường này, cửa hàng bán đồ lót chiếm độc quyền. Bên trong không náo nhiệt nhưng là đàn ông đi ngang qua thôi cũng thấy xấu hổ, đừng nói chi đến đứng trước cửa hàng.
Đường phố đông người, Dương Vũ đứng trước cửa hàng do dự. Một lát xem đồ lót, một lát lại nhìn ra đường. Hắn lúng túng, cảm thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
“Thưa anh! Xin hỏi có phải muốn mua đồ lót không ạ? Mời vào” Ngay lúc lúng túng, do dự, người bán hàng đi tới lễ phép nói với Dương Vũ
Lúng túng, liếc nhìn cô gái, Dương Vũ lấy hết dũng khí gật đầu rồi bước vào cửa hàng.
“Quý khách, không biết anh cần mua những loại nào? Cửa hàng chúng tôi có đủ các loại đồ lót, mời anh xem” Cô gái đi theo Dương Vũ mĩm cười, hỏi.
Nhìn đủ các loại đồ lót rực rỡ mê người bên trong cửa hàng. Liếc nhìn cô gái, Dương Vũ lộ vẻ xấu hổ.
Trong tiệm có hơn trăm loại với đầy đủ kiểu dáng! Dương Vũ liếc mắt là có thể nhìn thấy được. Nhưng vì quá nhiều khiến cho Dương Vũ lại càng xấu hổ.
“Tôi cũng không biết.” Dương Vũ không dám nhìn thẳng cô gái nói.
“Không biết? Lần đầu tiên anh mua đồ lót cho bạn gái sao?” Cô gái nhẹ nhàng cười, nhìn Dương Vũ.
“Đúng vậy, tôi nghĩ, mua đồ lót làm quà tặng, nhưng lại không rõ lắm.” Cô gái ý tứ, Dương Vũ nhìn xuống nói.
“À. Bạn gái của anh thích loại nào đây?”
“Không biết.” Dương Vũ thấy xấu hổ.
“Cô ấy thích màu gì?” Cô gái mỉm cười rồi hỏi tiếp.
“Màu đen!” Hắn cũng không biết chỉ thấy màu đen đẹp, gợi cảm, hấp dẫn mãnh liệt.
Cô gái kiên nhẫn hỏi, cuối cùng hắn cũng chọn được một bộ mà hắn cảm thấy hấp dẫn lạ thường. Chính là lúc này vấn đề làm hắn thấy xấu hổ cũng đến. Hắn vốn định hỏi Tiêu Ngọc mặc size gì.
“Quý khách, bạn gái của anh mặc size gì
“Uhm….” Hắn thật không biết chỉ xấu hổ, lắc đầu cười. Hắn vốn không ưa những chuyện này. Dù kiếp trước Tiêu Ngọc từng rất nghiêm túc dạy hắn về phương diện này nhưng hắn luôn quên mất.
“Số đo của cô ấy là bao nhiêu?” Cô bán hàng má ửng hồng nhìn Dương Vũ hỏi.
“Hẳn là …” Dương Vũ vốn định khoa tay múa chân nhưng lại thấy không đúng, ngượng ngùng cười, hắn liếc bộ ngực cô bán hàng.:00 (73):
“Hẳn là cùng cỡ với cô không sai mấy.” Nói xong, mặt Dương Vũ nóng bừng, không cần nhìn cũng biết.
“A.” Cô gái bị Dương Vũ làm đỏ mặt, vội vàng giúp hắn lấy một bộ.
“Vâng vâng… Lấy hai bộ cho tôi đi!” Dương Vũ vội vàng nói với cô gái. Nếu đã mua, sao không mua luôn hai bộ.
“Quý khách, xin hỏi anh trả tiền mặt hay trả bằng thẻ ạ?”
“Bằng thẻ.” Dương Vũ móc cái thẻ của cục quốc gia cho hắn, hắn không biết bên trong thẻ có bao nhiêu tiền. Lần trước vốn định đi xem nhưng cũng vừa lúc gặp bọn cướp.
“Cám ơn, hân hạnh được quý khách chiếu cố, đi thong thả ạ.” Dương Vũ cầm thẻ, mang đồ đạc đi ra ngoài, Dù đã đi rất xa vẫn còn nghe được tiếng cười của cô bán hàng trong cửa hàng đồ lót.
“Sau này, có đánh chết cũng không đi mua đồ lót.” Dương Vũ vẫn còn cảm thấy xấu hổ.
“Thật là xấu hổ quá mức.”:47:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.