Quyển 2 - Chương 91: Xuất Thủ .
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Nếu như hai nhân viên bảo an cứ ở bên trong không ra ngoài, còn có thể tùy cơ ứng biến mà đánh trả. Đằng này, cả súng lục cũng bị họ ném đi, thì hi vọng đánh trả cũng không còn.
Thấy hai nhân viên bảo an ném súng ra, lập tức một tên áo đen bước lên nhặt lấy, thuần thục tháo rời toàn bộ đạn trong hai khẩu súng.
Nhìn động tác của tên áo đen, mắt Dương Vũ lóe sáng, bọn người này đối với súng đạn đều rất quen thuộc, nếu không bọn chúng sao có thể thuần thục tháo rời khẩu súng ra như vậy.
Phải biết rằng, đây là nước Hoa Hạ, một quốc gia quản lý vũ khí vô cùng nghiêm ngặt, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy súng ống từ xa, ngay cả người được tiếp cận với chúng cũng không nhiều. Thế nhưng tên áo đen kia lại thông thạo cách tháo gỡ súng.
Sau khi đem đạn dược hai khẩu súng tháo rời ra, tên áo đen liền quẳng chúng vào góc của ngân hàng.
Không biết từ khi nào, bên ngoài ngân hàng đã bị cảnh sát bao vây toàn bộ, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng xe cứu thương rền rĩ vang vọng cả khu vực.
Nơi đây là vị trí sầm uất, ngân hàng này cũng là ngân hàng lớn nhất, thu hút lượng khách đông nhất khu vực Tân trấn. Lúc này, con đường bên ngoài ngân hàng đã bị cảnh sát cách ly, những người không liên quan cũng bị dẹp ra đằng xa.
Khi cảnh sát tới vừa tới liền nhanh chóng bao vây xung quanh ngân hàng. Sau đó, chuyên gia đàm phán của đội bắt đầu cầm loa, hướng về phía ngân hàng kêu gọi đầu hàng.
Đầu óc Dương Vũ vẫn luôn tĩnh táo, lạnh lùng quan sát hết thảy. Với thân thủ hiện tại, hắn hoàn toàn có thể trong chớp mắt chạy ra khỏi ngân hàng mà không bị bọn cướp bắn chết.
Nhưng Dương Vũ không thể làm vậy, hắn không phải là vĩ nhân, cũng không có ý định làm anh hùng, hoặc thấy chuyện bất bình ra tay, cứu người lúc nước sôi lửa bỏng,… Dương Vũ tin rằng mình không phải là người như thế.
Hoàn cảnh hiện tại này, một khi hắn rời đi sẽ liên lụy đến những người khác, nói không chừng bọn cướp trong cơn tức tối lại bắn chết vài con tin trút giận. Dương Vũ không muốn thấy kết cục đó.
Mà dù không muốn làm anh hùng, nhưng những chuyện như thế xảy ra cũng không ít. Rất nhiều người vô tội vì những chuyện như thế mà mất đi tính mạng. Chẳng thà không nhìn thấy, đằng này hắn lại đang ở bên trong ngân hàng. Hắn không cách nào bỏ họ mà đi được.
Hơn nữa, dù sao hiện tại Dương Vũ cũng coi là người của cục an ninh quốc gia, vì chức trách, hắn càng không thể làm ngơ chuyện này.
Nếu chung quanh không có ai, Dương Vũ rất tự tin đem sáu tên cướp này giải quyết gọn ghẽ. Mặc dù đều có súng trong tay nhưng từ trên người bọn chúng, hắn không hề cảm nhận được khí tức dị thường gì. Tin rằng với trình độ công kích của mình, hắn có thể giải quyết bọn cướp trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng hiện trường có đến mười mấy người, chỉ cần lũ cướp phát hiện ra điều gì không thích hợp, thì tính mạng của họ sẽ bị uy hiếp nghiêm trọng. Dương Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn đang chờ một cơ hội để hạ gục bọn chúng trong nháy mắt.
Một tên cướp trấn thủ trước cửa, hai tên khác đứng giám sát đám người Dương Vũ, ba tên còn lại đứng trước quầy giao dịch, liên tục thúc giục nhân viên ngân hàng bỏ tiền vào những chiếc túi chúng mang đến.
Dương Vũ lặng lẽ quan sát xung quanh, trong lòng vô cùng sốt ruột, khoảng cách giữa các tên cướp khá xa, Dương Vũ không nắm chắc trong nháy mắt có thể đánh bại được chúng.
Lạnh lùng quan sát cảnh hỗn loạn bên ngoài, Dương Vũ nhận ra những tay súng bắn tỉa mai phục trên các tòa nhà phía xa.
“Không nghĩ tới, ngay cả lực lượng bắn tỉa cũng được điều động.”
Dương Vũ có phần buồn bực, hắn biết những tay súng bắn tỉa đó căn bản không thể bắn trúng bất kì tên cướp nào, trừ phi những tên này đứng gần cửa sổ hoặc cửa ra vào.
Nhưng dù có vậy, thì lực lượng cảnh sát cũng tuyệt đối không mạo hiểm tính mạng con tin mà nổ súng.
Mở rộng giác quan của mình ra, Dương Vũ nghiêm túc quan sát từng người bên cạnh mình, hắn cần phải tìm một trợ thủ.
Dương Vũ chợt vui mừng trong lòng, thừa dịp mấy tên cướp lơ đãng quay đầu đi nơi khác bèn nhích đến cạnh một người đàn ông trung niên, không một tiếng động.
Dương Vũ phát hiện chỉ có người trung niên cạnh hắn là không hề kinh hoàng, ngược lại, Dương Vũ cảm nhận được sự trầm tĩnh. Hơn nữa, Dương Vũ còn nhận thấy trên người đàn ông này một luồng khí tức như ẩn như hiện.
Người này nhìn vóc dáng cao lớn, Dương Vũ biết hắn nhất định là một cao thủ đánh đấm.
Ngẩng đầu nhìn lại, Dương Vũ nhận thấy, trên khuôn mặt bình thường của người trung niên lộ ra thần sắc kiên nghị, nhưng hiện tại, hai mày hắn nhíu chặt, dường như đang nghĩ điều gì đó.
Dương Vũ nhích tới gần, nhẹ nhàng dùng cùi chỏ thúc vào tay hắn.
Người trung niên nghi hoặc nhìn lại, Dương Vũ chỉ chỉ vào những tên cướp rồi khoa tay ra dấu một chút. Từ những động tác của Dương Vũ, hắn hiểu Dương Vũ muốn cùng hắn phối hợp đối phó với bọn cướp.
Người trung niên liếc mắt quan sát Dương Vũ rồi sau đó khẽ lắc đầu, Dương Vũ thật sự còn quá trẻ, không thể tin tưởng. Hắn không dám mạo hiểm.
Trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, Dương Vũ nhích tới gần, nhẹ giọng nói: “Tin tôi đi, đến thời điểm ra tay, chỉ cần giúp tôi cầm chân một hai tên là đủ, những tên khác cứ giao cho tôi.”
Dường như giọng nói cứng cỏi cùng ánh mắt kiên nghị của Dương Vũ đã làm cho người trung niên tin tưởng. Cuối cùng hắn cũng đồng ý. Thật ra, Dương Vũ không hề biết thân thủ người này như thế nào, chỉ ôm hy vọng đến lúc ra tay, hắn có thể kiềm chế một vài tên. Chỉ cần một chút thời gian, Dương Vũ có thể hoàn toàn xử lí hết cả đám cướp.
Lát sau, một tên trong bọn cướp chĩa súng vào nữ nhân viên ngân hàng vừa bị bọn chúng bắt nhét tiền vào bao, mang túi tiền ra ngoài.
Tiền trong ngân hàng rất nhiều, Dương Vũ thấy nhân viên kia phải cố hết sức mới có thể mang túi đựng tiền đi ra.
- Ngươi, đứng sang bên kia.
Một tên cướp đợi nữ nhân viên mang bao tiền ra đặt xuống đất, liền chĩa súng vào nàng, lạnh lùng nói.
Theo ý tên cướp, nữ nhân viên đi tới bên cạnh Dương Vũ và ngồi xuống. Dương Vũ lặng lẽ nhìn sang, nữ nhân viên sắc mặt trắng bệch, đôi môi thâm tím, bị dọa sợ chết khiếp.
Một hồi sau, bọn cướp dường như muốn rời đi, vì thế tên đầu lĩnh áo đen liền lệnh cho hai tên đang giám sát bọn người Dương Vũ, xua mọi người vào phòng trong của ngân hàng.
Ở bên ngoài, tiếng còi cảnh sát vẫn rền rĩ vang lên, đám cảnh sát đều khẩn trương nhìn vào trong ngân hàng, còn vị được gọi là chuyên gia đàm phán vẫn không ngừng hướng loa vào kêu gọi bọn cướp đầu hàng.
Dương Vũ cũng thấy bội phục bọn cướp, từ lúc bắt đầu đến giờ, bọn chúng không thèm quan tâm đến đám cảnh sát bên ngoài. Thậm chí trong quá trình cướp tiền, ngay cả trao đổi với nhau cũng không có.
- Lão đại, xe của chúng ta đã bị mang đi rồi.
Một tên cướp hướng về tên đầu lĩnh nói.
- Gọi đám cảnh sát, yêu cầu chúng cho ta một chiếc xe, nếu không, hừ!
Tên đầu lĩnh nhóm cướp hừ lạnh một tiếng. Mọi chuyện tiếp theo diễn ra hệt như trong phim, bọn cướp cùng cảnh sát tiến hành thỏa thuận. Cuối cùng, vạn bất đắc dĩ, phía cảnh sát cũng phải đưa trả lại xe cho bọn cướp.
- Làm bọn chúng lăn ra xa chút đi.
Tên đầu lĩnh hướng về phía một tên áo đen nói. Tên này hiểu ý, nở nụ cười tàn nhẫn, nâng khẩu súng tự động tiến về phía cửa ngân hàng.
“Tạch tạch…” vô số ánh lửa từ họng súng liên tiếp bắn ra. Tên cướp nâng khẩu súng trên tay, hướng về bốn phía không ngừng bắn loạn xạ.
“Rầm!” một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra khiến tất cả con tin bị dọa sợ điếng hồn, hai tên cướp nhanh chóng sải bước đến.
Ngay khi hai tên cướp bước vào, đôi mắt Dương Vũ chợt lóe. Đúng là cơ hội tốt nhất! Khẽ chạm tay vào người đàn ông gật nhẹ đầu, báo hiệu chuẩn bị sẵn sàng.
Người đàn ông cũng khẽ gật đầu, ánh mắt đầy bản lĩnh, khí tức toàn thân đột nhiên biến đổi. Hai tên cướp, một đứng trước cửa, ghìm súng lạnh lùng nhìn đám người Dương Vũ, tên còn lại hướng về phía bọn họ tiếp tục đi tới.
- Mày, mày, cả mày nữa.
Tên cướp một tay cầm súng, một tay chỉ vào vài người trong đám con tin. Mặc dù không biết chúng muốn làm gì nhưng ai cũng hiểu tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành. Những người bị hắn chỉ trúng, sợ run lẩy bẩy, trên mặt không còn chút máu. Tên cướp nhanh chóng đi tới trước mặt Dương Vũ cùng người đàn ông.
Ngay lúc đó, Dương Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập thần sắc khinh thường, lạnh lùng nhìn tên cướp.
- Còn mày nữa…
Tên cướp tiến tới chỉ thẳng vào mặt Dương Vũ, nhưng đợi tới cả phút, Dương Vũ vẫn không có động tĩnh gì, chỉ dùng ánh mắt coi thường nhìn tên cướp.
Không hề có bất kì dấu hiệu nào, tên cướp cầm khẩu súng, bất thình lình đập thẳng tới Dương Vũ.
- Muốn chết.
Dương Vũ quát to một tiếng, tay phải nhanh chóng tung ra, trong nháy mắt chộp cổ tay cầm súng của tên cướp. Tiếp đến, dồn sức vào tay phải, thuận tay giật mạnh, tên cướp không kịp trở tay, phát ra một tiếng rên thảm, cả người theo quán tính lao thẳng về phía Dương Vũ.
Ngay lúc đó, Dương Vũ lên gối thật mạnh, đánh thẳng vào ngực tên cướp, hắn lại phát ra một tiếng kêu thảm.
Tay trái Dương Vũ vung ra đồng thời dùng lực, nháy mắt đoạt lấy khẩu sung. Ngay trong lúc tên cướp còn choáng váng, Dương Vũ đã đẩy hắn cho người đàn ông khống chế. Thừa dịp tên cướp đứng ở cửa còn chưa kịp phản ứng, Dương Vũ phải nhanh chóng đối phó hắn. Nếu để hắn kịp thời phản ứng lại, sợ rằng Dương Vũ ngay lập tức sẽ bị bắn lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ. Tên cướp đứng trước cửa sửng sốt nhìn thấy Dương Vũ và tên kia giằng co trong giây lát. Đến khi hắn kịp trấn tĩnh lại, Dương Vũ đã lao về phía hắn.
Phản ứng đầu tiên của tên cướp là giơ súng nhằm vào Dương Vũ bóp cò. Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Dương Vũ trở nên căng thẳng. Hắn đương nhiên biết tên cướp không thể bắn trúng được mình, nhưng một khi hắn né đạn, những người phía sau thực sự là chết chắc.
Quát khẽ một tiếng, ngón tay Dương Vũ liên tiếp búng ra mấy lượt, một loạt cầu lửa nhanh chóng bắn thẳng vào tay tên cướp.
- Á á!
Tay phải tên cướp tê rần, đau đến độ rên lên hừ hừ. Ngay lúc đó, Dương Vũ lao tới trước mặt hắn, tay trái nhanh chóng vươn ra, chộp lấy tay cầm súng của tên cướp, đồng thời dùng lực đè khẩu súng chĩa xuống đất.
“Đoàng, đoàng!” Tên cướp bóp cò ngay khi Dương Vũ đè nòng súng xuống, hàng loạt đạn cày mạnh lên mặt đất.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Nghe thấy tiếng súng vang lên bên trong, những người bên ngoài bất luận là đám cướp hay cảnh sát cũng đều giật nảy mình. Cảnh sát lo lắng tưởng rằng bọn cướp bắt đầu tàn sát con tin, còn bọn cướp lại hiểu ra những tên đi vào đã có chuyện. Ngay lập tức, hai tên áo đen khác nhanh chóng chạy vào xem xét.
- Đi chết đi!
Dương Vũ hừ lạnh, hai tay dùng lực kéo mạnh tên cướp về phía mình, lúc này tên cướp bắt đầu phản ứng lại, cũng dùng sức giật ngược trở lại.
Dương Vũ hừ lạnh một tiếng, chân phải nhanh chóng đá ra.
“Rầm!”
Dương Vũ hung hăng đạp mạnh vào bụng tên cướp, một nguồn lực mãnh liệt đá bay người tên cướp đập thẳng vào bức tường phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.