Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt

Chương 54: Ý đồ Xấu

Cật Phạn Phạn Phạn

28/07/2020

Cố Xước chọn phương thức trừng phạt có độ khó cao này là có ý đồ xấu cả. Hắn biết mình là người Quý Chước để trong lòng, hắn càng tàn nhẫn với mình thì Quý Chước sẽ càng đau lòng, tốc độ nguôi giận cũng nhanh hơn một chút.

Ví dụ như phạt hắn đứng thì phải đứng vài tiếng, phạt quỳ thì cũng phải quỳ nửa giờ, còn nếu là quỳ sầu riêng thì chỉ cần nửa phút.

Hắn đã phạm lỗi thì đúng là nên bị trừng phạt, nhưng đùa bỡn chút tâm cơ với người yêu cũng coi như là tình thú đi.

Cố Xước tưởng tượng lát nữa vợ mình sẽ kéo mình lên dìu đến sô pha ngồi, xoa xoa bắp chân cho mình, hôn nhẹ mình mấy cái liền thầm vui vẻ.

Mình xấu ghê í hí hí!

Phải nín lại, không thể cười, nếu không khổ nhục kế mất đi hiệu lực thì vợ mình sẽ càng tức giận hơn.

Cố Xước dồn khí đan điền*, duy trì tư thế có độ khó cao. Thể lực của hắn rất tốt, nhưng thực hiện động tác có độ khó cao thế này trong mấy phút cũng có chút mệt mỏi.

*Đan điền: Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh, là nơi khí lực dễ tập trung hay có thể tập trung khí lực nhiều nhất, mạnh nhất.

Cố Xước tội nghiệp quay đầu lại liền nhìn thấy Quý Chước đang nhìn mình, hề hề, đau lòng rồi đúng không.

“Gâu gâu.”

Cát Cát níu lấy Quý Chước, Quý Chước liền quay đầu lại.

Cố Xước: “….”

Cát Cát ngồi xổm trước mặt Quý Chước há miệng xin ăn. Quý Chước một tay cầm bịch thức ăn cho chó, một tay đặt trước mặt Cát Cát, nó liền đặt chân mình lên đó. Cát Cát ăn đồ ăn cho chó, còn có chút được voi đòi tiên. Hình như nó nghĩ trên người Quý Chước còn giấu thức ăn bèn bắt đầu dụi Quý Chước, cắn quần áo y kéo lên, để lộ vòng eo trắng nõn. Quý Chước liền ôm chặt lấy nó.

Một người một chó bắt đầu chơi với nhau, Cố Xước quỳ ở đó, tức đến mức mắt đỏ bừng.

Con chó ngốc này!

Dám chạm vào vợ hắn!

Chuyện sai lầm nhất mà hắn đã làm trong đời này chính là giúp Lương Triết nuôi chó. Sự chú ý của Quý Chước đặt hết lên người Cát Cát, căn bản không để ý đến mình đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Một nhà không thể có hai chó được!

Đặc biệt là phong cách còn giống nhau đến thế.

Cố Xước nhắm mắt làm ngơ quay về vách tường yên lặng quỳ. Gan bàn chân càng lúc càng tê, mồ hôi lạnh đổ càng lúc càng nhiều, đột nhiên Cố Xước có chút tủi thân.

Sở dĩ lúc nãy Cố Xước phách lối như vậy là vì cảm thấy địa vị của mình trong cái nhà này là không thể thay thế, lúc này lại đột nhiên cảm thấy kinh hoảng. Trên sổ tay nhỏ của Quý Chước ghi chép tội của mình rất rõ ràng, sau khi viết kín cuốn sổ kia sẽ có kết quả gì, hắn không dám tưởng tượng.

Cố Xước vắt hết óc nghĩ xem mình còn phạm lỗi gì nữa không. Quá khứ của mình vốn đen thùi, hắn thật sự không dám chắc mình không phạm phải lỗi gì nữa.

Cố Xước cẩn thận hồi tưởng một lần, nghĩ đến việc trên cuốn sổ nhỏ của Quý Chước có lẽ sẽ không điền thêm được nội dung gì nữa mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vào lúc này, bắp chân của hắn đã bắt đầu run rẩy.

Có người đang chạm vào đầu hắn.

Cố Xước mừng đến phát khóc: “Vợ!”

Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy cái mặt chó ngốc ngếch của Cát Cát.

Cố Xước lập tức tiu nghỉu.

Giận rồi!

Nhìn lên phía trên Cát Cát, Cố Xước liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của vợ mình.

“Được rồi.”



Cố Xước bi phẫn: “Anh không thèm, ôm anh đi!”

Phạm lỗi còn dám làm nũng!

“Cát Cát, chúng ta đi ngủ.”

Cố Xước đứng phắt dậy. Hắn đứng không vững, muốn ngã sang một bên, Quý Chước liền vội vã xông đến ôm lấy hắn. Trên người Cố Xước đổ đầy mồ hôi, một thân cơ bắp cứng đờ, nhát thời không thả lỏng được. Quý Chước nửa ôm nửa dìu hắn đến sô pha.

Cố Xước an vị trên đùi y, không thèm xuống.

Xin hãy tưởng tượng hình ảnh một người đàn ông vạm vỡ cao mét chín ngồi trên đùi một chàng đẹp trai thon gầy thanh tú, cánh tay cường tráng ôm lấy chàng đẹp trai làm nũng.

Quý Chước cảm thấy mình không thể tưởng tượng, nếu không sẽ tức chết.

Quý Chước bị hắn làm tức giận đến mức bật cười: “Anh lừa em mà còn dám lý sự à?”

Cố Xước có chút chột dạ, có điều vừa nghĩ đến việc con cẩu ngốc kia níu vợ mình lâu như vậy mà mình lại không níu được là cảm thấy quá không công bằng. Hắn bắt đầu lợn chết không sợ nước sôi, không thèm nhúc nhích.

Hai người giằng co một lúc, Cố Xước cảm thấy Quý Chước đã có chút buông lỏng bèn được voi đòi hai bà trưng: “Anh đói, cho anh ăn đi.”

“Lúc ở nhà anh trai anh ăn ba bát cơm đầy.” Quý Chước không chút lưu tình vạch trần hắn.

“Em vừa đút cho con chó ngốc kia ăn.” Cố Xước lầu bầu, thò tay ra nhéo eo Quý Chước một cái: “Nó còn chạm vào chỗ này của em!”

Quý Chước cảm giác như mình đang cáu kỉnh với một tên ngốc, cuối cùng có lẽ muốn thăng thiên. Y tức đến mức nở nụ cười: “Nó còn ngủ ở ổ chó đó, vậy tối nay anh ngủ ở đó nhé?”

Cố Xước nghiêm túc nhìn ổ chó một hồi, sau đó nhăn nhó: “Ổ chó quá nhỏ, hai người ngủ không được.”

Quý Chước ngửa đầu ra sau hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên đẩy Cố Xước ra, chính mình lại vọt thẳng vào phòng ngủ.

Quý Chước nằm nhoài ra bàn, đôi mắt càng lúc càng đỏ. Y nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.

Mẹ kiếp, tên ngốc này lại muốn đưa mình cùng đến ổ chó!

Quý Chước cười đến suýt nữa nấc cục, sao tên ngốc này lại có tài thế nhỉ?!

Buổi tối, vui mừng thay khi ổ của Cố Xước vẫn là trên giường. Chờ đến khi Quý Chước ngủ say rồi, hắn liền lén lút gửi tin nhắn cho Lương Triết.

“Cát Cát cực kỳ nhớ mày, mấy hôm nay đều trà không nhớ cơm không nghĩ, gầy đi trông thấy, tao nhìn mà thấy thương. Lúc nào đó mày lĩnh Cát Cát về đi thôi, tao không đành lòng nhìn bọn mày cốt nhục chia lìa như thế?”

Lương Triết nhanh chóng trả lời: “Tao cũng nhớ Cát Cát lắm, gầy hả? Nhanh nhanh gửi một tấm ảnh cho tao.”

Cố Xước mở album ảnh ra chọn một tấm, Cát Cát đang vùi trong ngực Quý Chước, người bự như một quả bóng, một tấm khác thì nằm trên đất, tạo thành một quả bóng còn bự hơn. Hắn dùng chế độ photoshop của điện thoại chỉnh sửa một hồi, chỉnh Cát Cát thành một quả bóng, sau đó gửi cho Lương Triết.

Lương Triết không thèm trả lời hắn nữa.

Cố Xước vốn cho rằng mẹ mình bảo mình và anh trai đi học nấu ăn với chị dâu chỉ là đùa giỡn thôi, không ngờ hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của thần tượng. Hôm sau, hắn bị mẹ hắn liên tục gọi về nhà.

Hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Minh không mặc âu phục như thường lệ, mà đang mặc một chiếc tạp dề màu đỏ đứng ở cửa phòng bếp đợi mệnh.

Cố Xước vừa thấy hắn đã bắt đầu hahahahahaha, cười đến run rẩy không đứng nổi.

Quá tức cười.

Anh hắn cả ngày trưng ra gương mặt cứng đơ, quần áo vĩnh viễn chỉ có một kiểu, cà vạt cũng thắt giống nhau, cách ăn mặc gần như là mỗi ngày Copy & Paste. Cố Xước sớm bị tẩy não vì một Cố Minh com lê quần tây giày da, giờ nhìn thấy hắn mặc takp dề đỏ thắm cũng chỉ có cảm giác như thế.

Không ngờ Cố Minh cũng có một ngày thế này!

Tràng cười của hắn kéo dài đến khi mẹ Cố đưa cho hắn một cái tạp dề in hình Baymax.



Cố Xước sợ hãi: “Mẹ, không phải mẹ có ý đó chứ?”

Mẹ Cố cười vô cùng từ ái “Bảo bảo, ngoan nào.”

Cố Xước: “Con có thể từ chối không?”

“Ha.” Cố Minh hừ lạnh một tiếng.

Cố Xước quay đầu lại nhìn Cố Minh, cũng cảm thấy đáp án là phủ định, chỉ đành nhận lấy tạp dề mặc vào.

Hai huynh đệ cùng bị đuổi vào trong bếp.

Có một số việc không phải cứ dựa vào nỗ lực là đủ, thiên phú là một nhân tố không thể lơ là. Trên thương trường Cố Minh hô phong hoán vũ, trước bàn đàm phán thì trò chuyện vui vẻ, nhưng trong phòng bếp.. Đại khái chỉ có thể đập nát bát đĩa. Lịch sử đen trong phòng bếp của Cố Xước rất hiển hách, không phải hắn chưa từng nỗ lực, lần thứ nhất xuống bếp đã làm cháy lò vi sóng, lần này lặp lại một cách hoàn mỹ. Dầu vừa được đổ vào, lửa liền bùng lên…

Cố Xước sụp đổ trước tiên vọt ra khỏi nhà bếp: “Má mi, sao má không đưa bọn con đến lớp nữ công gia chánh chứ?”

Mẹ Cố quét qua hai anh em nhà họ Cố một vòng, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ý hay.”

Cố Xước: “….” Cố Xước cảm thấy sau lưng phát lạnh, một ánh mắt âm lạnh đang chiếu vào người mình, hình như mình đã chọc phải cái gì đó khủng khiếp.

Cố Xước quay đầu lại nhìn Cố Minh, hắn mím mím môi không biểu lộ cảm xúc gì. Sau đó, Cố Minh cởi tạp dề ra, bỏ lại một câu: “Theo tao vào thư phòng.”

Cố Xước cởi tạp dề ra, tẩy sạch dầu trên mặt mình rồi mới vào.

Vừa vào thư phòng, Cố Minh liền chốt cửa lại.

“Đại ca…”

Vẻ mặt Cố Minh âm trầm, cứ lạnh lùng nhìn hắn. Bản năng Cố Xước nhận ra nguy hiểm liền quay người muốn chạy…

Cố Minh liền đạp hắn một phát.

Trong thư phòng vang lên tiếng binh bốp lạch cạch rầm xoảng, còn kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết.

Cố Xước mặt mũi sưng vù về đến nhà, tóc rối bù xù, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đẹp trai anh tuấn.

Quý Chước nhìn thấy bộ dáng này của hắn mà sợ hết hồn, chẳng lẽ hắn không về nhà mà là đi đánh nhau?

Cố Xước vừa vào cửa liền ôm lấy Quý Chước mách tội: “Anh trai anh đánh anh.”

Quý Chước để hắn ngồi xuống sô pha rồi xử lý vết thương thay hắn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Xước kể hết mọi chuyện trong nhà: “Đúng là anh đã nói sai, nhưng lão nói đánh là đánh. Anh bảo lão đừng đánh mặt anh, lão lại càng muốn đánh vào mặt.”

Cố Xước nói xong liền “Shhh” một tiếng. Khóe môi hắn đau nhói, hôn môi cũng không được.

Quý Chước lòng nói “Đáng đời anh bị đánh”, ngoài miệng lại bảo: “Anh ấy là ông chủ lớn, nếu như thật sự phải lên lớp nữ công gia chánh đúng là có hơi mất mặt.”

Cố Xước nghĩ, cũng cảm thấy mình sai quá sai.

“Nhưng mà mẹ anh mà đã nghĩ thì đừng hòng ngăn được. Tuổi càng lớn lại càng cố chấp, anh đã nói hơn một tiếng với mẹ rồi mà mẹ có chịu đâu.” Cố Xước nói.

“Để em gọi điện cho dì.”

Quý Chước nói chuyện tầm một hai phút với mẹ Cố, sau đó cúp máy: “Dì đáp ứng rồi, nói thôi.”

Cố Xước không biết có nên ghen không, nên ghen với ai, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Quả nhiên anh không phải là con ruột.”

Cố Minh cũng không phải.

Quý bảo bảo nhà hắn mới là bảo bảo ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook