Lộng Triều

Quyển 1 - Chương 2: 2

Thụy Căn

16/04/2013



Từ hồi cấp ba lên huyện học, hắn không quan tâm nhiều chuyện ở nhà máy. Sau đó vào trường cảnh sát rồi phân đến Đội cảnh sát hình sự thì càng không để ý việc trong nhà máy. Mỗi lần về nhà hắn cũng chỉ ở nhà một ngày, ăn bữa cơm rồi lập tức về huyện. Người mới công tác thì lãnh đạo luôn chú ý. Một tháng may ra được về nhà một lần.

- Ông không cần an ủi tôi, nhà tôi thế nào thì ông biết đó. Bố tôi thì chẳng làm được gì, bảo ông ấy tìm lãnh đạo thì không có cửa. Mẹ tôi lại ở nhà, trong nhà máy có thể cho tôi vào làm việc đã là chiếu cố rồi. Em trai tôi sắp tốt nghiệp cấp ba, còn cả đứa em gái nữa không biết làm gì bây giờ?

Ngô Trường Khánh thở dài một tiếng.

Triệu Quốc Đống cũng có chút bất đắc dĩ. Trình độ học của con cái công nhân nhà máy vốn là như vậy. Ở đây có trình độ thấp hơn trường cấp ba Giang Miếu nhiều, càng đừng nói là trường của huyện Giang Khẩu. Hơn nữa học hành không nghiêm túc thì gần như không thể thi đậu đại học.

Hắn khi học cấp hai cũng đứng thứ nhất, thứ hai của lớp nhưng may mới thi vào được trường cấp ba của huyện. Trong cả khóa lớp 9 năm đó thì chỉ có mình hắn đỗ trường huyện.

Vừa đến huyện học thì biết chênh lệch của mình ngay. Chất lượng dạy là khác hẳn, riệu Quốc Đống cố gắng nhưng toàn xếp ở mấy vị trí cuối. Đến năm lớp 12 thì mới chạy được đến mức trung bình, cuối cùng thi được vào trường trung cấp cảnh sát, nhưng như vậy cũng làm cho cả nhà máy giật mình.

Nói cách khác nếu như đám trẻ chỉ học ở xã thì may ra lấy được bằng cấp ba, sau đó được bố trí vào nhà máy làm. Muốn để bọn họ thi vào trung cấp hoặc đại học thì đúng là khó hơn mổ trâu.

Cũng may hai năm nay kinh tế của nhà máy tốt hơn, vấn đề việc làm của con cái nhà máy không có vấn đề gì. Chẳng qua nếu muốn vào phòng, xưởng có tiền lương cao thì không dễ. Ví dụ như xưởng của Ngô Trường Khánh là xưởng bình thường, tuy không quá mệt nhưng lại bẩn, thu nhập không cao.

- Trường Khánh, có công việc thì cứ làm, không chừng có khi lãnh đạo coi trọng và điều chỉnh công tác.

Triệu Quốc Đống đây rõ ràng là an ủi bạn và cả mình.

- Cũng chỉ có như vậy thôi, mấy năm nay nhà máy nhận không ít người, tuy nữ công nhân là chính nhưng cũng có nam công nhân. Tôi thấy năm nay sợ không nhận người nữa, em tôi năm nay tốt nghiệp mà không xin được việc thì cho nó đến Đồn công an Giang Miếu làm dự bị được không?

Ngô Trường Khánh suy nghĩ một chút rồi nói.

- Làm dự bị ư?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói:

- Trường Khánh, ông sao lại muốn em ông làm việc này? Hơn nữa dự bị bình thường đều do binh lính xuất ngũ về làm, em ông chưa vào quân đội thì có thể được sao?

Triệu Quốc Đống mặc dù chưa đến Đồn công an làm việc nhưng công tác ở Phòng công an huyện gần năm thì cũng biết dân quân dự bị thường sẽ lấy từ binh lính xuất ngũ. Từng Đồn công an đều có một số lượng quân dự bị nhất định. Số lượng dự bị của Đồn công an xã, thị trấn còn nhiều hơn. Bọn họ do Chính quyền xã thành lập nhưng lại do Đồn công an quản lý.

- Ha ha, cái này không phải là nhờ ông sao? Chẳng lẽ dự bị nhất định phải đều phải vào quân đội mới được ư?

Ngô Trường Khánh uống nhiều nên đỏ mắt lên. Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ chiều đến Đồn công an báo danh nên uống có hai chén, số còn lại đều do Ngô Trường Khánh xử lý.

Triệu Quốc Đống đương nhiên biết có ngoại lệ nhưng phải được lãnh đạo gật đầu. Vì lãnh đạo này ít nhất là trưởng đồn hoặc là bí thư đảng ủy, nếu không cũng là lãnh đạo của xã, thị trấn. Hắn mới đến thì đâu có quyền lên tiếng? Chẳng qua hắn cũng không tiện nói thẳng.

- Ừ, đến lúc đó tôi thử xem sao.

Triệu Quốc Đống đây là bất đắc dĩ nói như vậy. Người khác có thể vỗ ngực đảm bảo nhưng cuối cùng lại không làm được. Bây giờ Ngô Trường Khánh là bạn học cũ nhưng nuốt lời không giúp có phải về nhà máy sẽ bị coi thường không?



- Ừ, ông nghĩ tới là được. Ôi cả lớp ta chỉ có mình ông là làm ăn được. Khổng Nguyệt, Phòng Tử Toàn mặc dù đều thi vào trường cấp ba Giang Miếu nhưng kết quả lại về nhà máy làm việc.

Ngô Trường Khánh lấy một điếu thuốc trong túi đưa cho Triệu Quốc Đống.

Thấy Ngô Trường Khánh hút thuốc Giáp Tú rẻ tiền, Triệu Quốc Đống biết đối phương sống không tốt mấy. Thuốc này một tệ năm bao, người trong Phòng công an huyện gần như không hút. Ngoài mấy đồng chí ở nông thôn ra thì thanh niên ít nhất cũng phải hút Phỉ thúy, Hồng mai, hoặc là Trà hoa.

Phỉ thúy 3.5 tệ một bao, Hồng mai 3.8 tệ một bao, Trà hoa 4 tệ một bao, đây là thuốc bình thường ở Phòng công an huyện.

Triệu Quốc Đống ném trả lại thuốc rồi nói:

- Tôi không hút thuốc, chẳng qua tôi có thuốc. Hút thuốc của tôi đi.

Triệu Quốc Đống mở cặp lấy một bao thuốc Asima và đưa một điếu cho Ngô Trường Khánh. Asima 6.5 tệ một bao, Triệu Quốc Đống hôm nay lần đầu tới Đồn công an nên định nhịn đau mua bao Hồng sơn những nghĩ mình bị điều xuống thì thuốc quá tốt sẽ làm lãnh đạo Đồn công an Giang Miếu có ấn tượng không tốt nên đổi sang Asima.

Mắt Ngô Trường Khánh sáng lên cầm thuốc hít sâu một hơi.

- Quốc Đống, năm đó tôi không nghiêm túc học, nhìn ông bây giờ xem. Ôi, Asima, bình thường tôi chỉ dám nhìn ở cửa hàng, một bao này đủ bằng tôi hút cả tuần.

Ngô Trường Khánh nói.

- Trường Khánh, đừng nghĩ Công an huyện tốt như vậy. Tôi không hút thuốc, hôm nay lần đầu đến báo danh nên phải mua thuốc như vậy để tăng tình cảm. Ông cho rằng người trong Công an huyện ai cũng có thể hút Asima sao?

Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười mà giải thích. Người này sao nghĩ nhiều như đàn bà vậy? Có lẽ do nhà máy nhiều nữ khiến đám đàn ông đều trở nên như vậy? Ngô Trường Khánh trước đây đâu phải thế.

- Hừ, đừng nghĩ tôi không biết, ngay cả đám dự bị Đồn công an Giang Miếu đều hút Hồng Mai, còn không phải bỏ tiền mua. Mỗi ngày người của Đồn công an đi một vòng là có người tặng bọn họ thuốc hút.

Ngô Trường Khánh nói:

- Bọn họ đi đến đâu thì ai không nể mặt? Đi dạo trên đường, hai bên tai đều là lời chào lấy lòng. Nếu gặp người quen thì có thể mời uống rượu, cuộc sống không phải quá thích sao?

Triệu Quốc Đống đương nhiên biết đối phương nói là thật. Đám đội viên dự bị kém hơn cảnh sát một bậc, đãi ngộ thấp nếu không chiếm được chút lộc lá gì thì ai thèm làm? Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng biết đội viên dự bị rất bận, nguy hiểm hơn cảnh sát bình thường. Cảnh sát làm, bọn họ phải làm, cảnh sát không muốn làm thì bọn họ cũng phải làm.

- Được rồi, không nhắc tới việc này. Ông nói Khổng Nguyệt cũng về nhà máy làm?

- Tôi biết ngay ông hỏi chuyện này.

Ngô Trường Khánh cười cười nói:

- Khổng Nguyệt không thi đỗ trường cấp ba Giang Miếu, cô ta lên học bổ túc hai năm ở huyện rồi về nhà máy, bây giờ đang ở phòng Nhân sự.

Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu, năm đó Khổng Nguyệt là hoa khôi của khóa, Triệu Quốc Đống đúng là có chút suy nghĩ muốn tán tỉnh Khổng Nguyệt nhưng đối phương không hề có ý đó.



Sau đó Triệu Quốc Đống lên học cấp ba ở huyện, Khổng Nguyệt lại không được, ba năm cấp ba Triệu Quốc Đống không liên lạc mấy với Khổng Nguyệt. Khi hắn về nhà chỉ chào hỏi mà thôi.

- Ồ, vậy còn Phòng Tử Toàn?

Phòng Tử Toàn quan hệ khá tốt với Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống vào Đội cảnh sát hình sự gần năm không có mấy thời gian ở nhà nên không liên lạc mấy. Triệu Quốc Đống chỉ biết Phòng Tử Toàn vào nhà máy nhưng không rõ làm ở xưởng nào.

- Ôi, đừng nhắc đến Phòng Tử Toàn, Phòng Tử Toàn làm ở bộ phận nào ông biết không?

Ngô Trường Khánh nói.

- Bộ phận nào?

Triệu Quốc Đống có chút giật mình.

- Xưởng lò.

Ngô Trường Khánh nói.

- Cái gì?

Triệu Quốc Đống không tin vào tai mình.

Xưởng lò của nhà máy khác với các nhà máy khác. Nữ công nhân chia làm ba ca. Một ca theo giờ hành chính, ca đêm là từ 4h chiều đến 12h đêm, ca trung là từ 12h đêm đến 8h sáng hôm sau.

Nhà máy dệt nên công nhân toàn bụi, nhiệt độ cao nên các nữ công nhân sau khi làm xong đều đi tắm. Xưởng lò hoạt động 24/24 để chuẩn bị nước nóng cho công nhân tắm. Đây là công việc rất mệt nên hầu hết đều là để công nhân thuê từ ngoài vào làm.

Ngô Trường Khánh nói:

- Bố Phòng Tử Toàn xảy ra chuyện nên bị cách chức. Lúc ấy hắn vào nhà máy nên thành kẻ chịu tội.

- Bố Phòng Tử Toàn xảy ra chuyện gì?

Triệu Quốc Đống biết bố Phòng Tử Toàn là đội trưởng đội xe, mấy chục xe đều do ông điều động, quan hệ với lãnh đạo khá thân mà.

- Uống rượu rồi lái xe làm hai người bị thương, bây giờ đã bị cách chức.

Ngô Trường Khánh nói.

Nhìn Triệu Quốc Đống có vẻ không tin, Ngô Trường Khánh nói thêm:

- Bí thư Tạ có quan hệ tốt với Phòng Tử Toàn vừa mới về hưu năm trước.

Thì ra là thế, Triệu Quốc Đống thế mới biết được vấn đề. Hắn tốt xấu cũng là cán bộ hội học sinh của trường cấp ba nên cũng biết chút thủ đoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook