Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 118: Chương 118

Thụy Căn

17/04/2013



La Băng không hề chú ý đến việc mọi hành vi của mình đã sớm bị người theo dõi.

Trên thực tế bây giờ Triệu Quốc Đống ít có thời gian về An Đô, một hai tháng chưa chắc có thể về một chuyến cho nên lần trước Triệu Quốc Đống đến chỗ cô nghỉ hai đêm làm cô rất vui.

Sắp đến kỳ nghỉ đông nên cô có thời gian. Cô liền hẹn Trình Nhược Lâm đến Côn Châu.

Khí hậu Côn Châu rất tốt, mùa đông càng hợp hơn, đúng là nơi tốt nhất để nghỉ phép. Cho nên Triệu Quốc Đống muốn các cô đến Côn Châu nghỉ mát, cô cũng rất xấu hổ đồng ý.

Thực ra đến đâu không quan trọng, chủ yếu là có thể ở bên hắn.

Đương nhiên La Băng cũng biết đến Côn Châu sẽ khá mạo hiểm. Dù sao mọi hành vi của Triệu Quốc Đống đều khiến người chú ý, hơi không cẩn thận là bị người nhìn ra sơ hở. La Băng không muốn mình mang lại hậu họa gì cho hắn.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ ở ngay An Đô này cũng có người theo dõi mình từ rất lâu rồi.

Mua vé rất thuận lợi, mặc dù phía trước có vài người nhưng chỉ đợi vài phút là đến lượt cô. Cô không chú ý đến một người đàn ông đằng sau đang lặng lẽ theo dõi cô.

Trình Nhược Lâm sẽ bay từ Bắc Kinh đến thẳng Côn Châu, cô chỉ có thể một mình bay sang Côn Châu. Mặc dù không phải lần đầu đi ra ngoài nhưng La Băng vẫn thấy lo lắng. Cũng may chỉ ngồi máy bay hơn hai tiếng, đến sân bay là có người đón nên cô cũng yên tâm đôi chút.

Đợi đến khi La Băng lên xe rời đi, Tam Mao mới chuồn vào xe.

- Lực ca, là Côn Châu, ả đi một mình, chỉ đặt một vé, ngày kia bay, máy bay số 5 lúc 11h30, chắc là 2h chiều tới được Côn Châu.

Tam Mao rất tinh tế vì đã làm đi theo dõi không ít thời gian, không chi nhìn được La Băng đi chuyến nào mà còn biết mấy giờ tới Côn Châu.

- Hừ hừ, quả nhiên là Côn Châu. Xác định chỉ đi một người?

Trần Đại Lực cười lạnh một tiếng nói.

- Vâng, ả chỉ mua một vé, dùng chứng minh của ả để mua.

Tam Mao trả lời đầy khẳng định nhưng lại hơi suy nghĩ một chút sau đó nói:

- Chẳng qua lúc mua vé thì ả gọi một cuộc hỏi bên kia bao giờ đến Côn Châu, hình như là hẹn người.

- Ồ, hẹn người? Cậu nghe rõ đối phương là ai không?

Trần Đại Lực ngẩn ra sau đó vội vàng hỏi.

- Lực ca, điều này sao nghe được? Em cách ả xa như vậy, cũng không dám đến quá gà nhưng đúng là ả hỏi bên kia bao giờ đến Côn Châu, còn hỏi gặp ở đâu.

Tam Mao cố nhớ lại.

Trần Đại Lực hơi ngẩn ra, chẳng lẽ mình đoán sai? Con ả La Băng này chẳng lẽ còn có người đàn ông khác? Không giống, mình theo dõi ả hai năm nhưng không thấy ả thân thiết với người đàn ông nào khác, bình thường ngay cả đồng nghiệp cũng không ai đến nhà. Sao ả lần này đến Côn Châu lại hẹn người?

- Không có, đối phương có lẽ trả lời, ả ta nói một câu biết rồi sau đó dập máy.

Tam Mao lắc đầu nói:

- Lực ca, không chừng ả hẹn người kia thì chúng ta nên làm sao bây giờ?

- Hừ, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội này, không tra ra manh mối thì tôi không yên tâm.

Trần Đại Lực hung hăng nói.

- Cậu gọi Đại Cường, Tiểu Dũng theo tôi cùng đến Côn Châu, mang theo cả ống nhòm, máy quay, máy ghi âm, tôi không tin con sói đó còn đấu lại thợ săn.

- Thế anh em?

- Anh cậu ở lại An Đô, bọn họ còn có công việc chưa làm xong.

Trần Đại Lực bóp tay lạnh lùng nói:

- Tam Mao, ngày mai tôi mang hai người đến Côn Châu trước, cậu mua hai vé máy bay cùng chuyến với ả. Cậu và Tiểu Dũng đi theo ả, xuống máy bay thì liên lạc với tôi, theo xem ở ở đâu. Nếu tôi đoán không sai thì chúng ta lần này sẽ câu được con cá lớn, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem.



- Hắc hắc, Lực ca, con cá lớn đó thật sự rất quan trọng đối với chúng ta sao? Không đi Côn Châu không được sao?

Tam Mao nghe nói muốn đi Côn Châu không khỏi hít sâu một hơi. Côn Châu không quen biết gì, đúng là có chút phiền phức.

- Hừ, tôi không phải nói rồi sao? Cậu không mạo hiểm sao có thể bắt được con cá to?

Trần Đại Lực cũng biết đi Côn Châu lần này sẽ rất mạo hiểm, nhưng cơ hội này quá hiếm thấy. Cũng may Triệu Quốc Đống ở Côn Châu chưa quá lâu, hơn nữa hắn làm trưởng ban tổ chức cán bộ nên hắn cũng không dám lộ chuyện này với người ngoài, bây giờ chủ yếu phải theo dõi được La Băng.

….

Hội nghị thường vụ tỉnh ủy rất nhanh kết thúc. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ đã gần 5h, các thường vụ đều thu dọn đồ đạc rời đi. Thái Chánh Dương bình thường nếu không có việc quan trọng sẽ không họp, đã họp sẽ cố gắng kết thúc trong thời gian ngắn nhất, có việc nói việc, không việc tan họp, hội nghị thường vụ cũng vậy.

Thảo luận mấy chuyện quan trọng đã kết thúc. Khởi động hạng mục sân bay mới, xây dựng trung tâm nhà máy lọc dầu Ninh An, đẩy mạnh công trình cải thiện hoàn cảnh sinh thái Vân Trì, đương nhiên trước đó là thông báo Trung ương đã chính thức quyết định Ngô Nguyên Tể làm thường vụ tỉnh ủy Điền Nam.

Quyết định này hai hôm trước Triệu Quốc Đống đã biết, vừa lúc tuyên bố trong hội nghị thường ủy lần này. Ngô Nguyên Tể coi như lần đầu tiên lấy thân phận thường vụ tham gia hội nghị thường vụ tỉnh ủy.

Trong hội nghị Ngô Nguyên Tể báo cáo về quy hoạch phát triển đô thị trong năm năm tới của Côn Châu, đưa ra quy hoạch lấy ngành bất động sản làm ngành chủ đạo của Côn Châu, qua đó xúc tiến ngành dịch vụ phát triển, xác định xây dựng Côn Châu thành thành phố tốt nhất Trung Quốc, cũng đưa ra một loạt biện pháp để thực hiện.

Đối với đề nghị này của Ngô Nguyên Tể thì tỉnh ủy đã sớm nghe thấy, nó tạo ra không ít tranh luận. Vương Liệt vì thế mà rời khỏi chức thị trưởng Côn Châu, Trì Trọng Văn kế nhiệm mặc dù có thái độ hòa hoãn ở vấn đề này hơn Vương Liệt nhưng vẫn có thái độ nghi ngờ, cho rằng tư tưởng của Thị ủy còn nhiều điểm đáng xem xét. Ngay cả Côn Châu mặc dù có không gian và ưu thế lớn phát triển ngành dịch vụ nhưng không phải là bài trừ ngành công nghiệp và xây dựng ra ngoài.

Quan điểm của Trì Trọng Văn được tân phó bí thư thị ủy Đinh Hoa đồng ý, điều này làm Ngô Nguyên Tể khá lo lắng.

- Quốc Đống, tối có rảnh không?

Ngô Nguyên Tể đi xuống dưới lầu rồi kéo Triệu Quốc Đống đang định rời đi.

- Sao, muốn ăn mừng à?

Triệu Quốc Đống nhìn xung quanh rồi ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói.

Ngô Nguyên Tể dở khóc dở cười, mấy hôm trước Triệu Quốc Đống đã gọi điện chúc mừng, Ngô Nguyên Tể cũng nói lời cảm ơn nhưng hôm nay có lẽ không phải lúc đáng để ăn mừng.

- Hắc hắc, ăn bữa cơm không vấn đề gì, chẳng qua bây giờ có phải hơi sớm không?

Ngô Nguyên Tể nhìn đồng hồ rồi nói:

- Hay là chúng ta đi quanh một chút?

Đi quanh? Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh. Ngô Nguyên Tể gọi mình nhất định không chỉ đơn giản là vậy, y nhất định là có chuyện cần nói. Chẳng qua trong lúc nhất thời hắn không đoán ra đối phương tìm mình là có việc gì?

- Được, đi đâu vậy?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Đi hồ Dã Áp.

Ngô Nguyên Tể đáp.

Hồ Dã Áp? Triệu Quốc Đống cẩn thận cân nhắc vấn đề trong đó. Hồ Dã Áp nằm ở quận Ngọa Long ở phía bắc nội thành Côn Châu, cách nội thành 15km, Thái Chánh Dương thích nhất là đến đây đi dạo, cho rằng hoàn cảnh sinh thái nguyên thủy ở đây sẽ làm người ta được yên tĩnh, thư giãn.

Nhưng khu đất xung quanh hồ và tài nguyên thực vật phong phú cũng là phương hướng chính phát triển của Côn Châu. Ngô Nguyên Tể đưa ra quy hoạch đô thị cũng có phương hướng chính về phía đông bắc.

Phát triển đô thị, xây dựng thành phố tốt nhất Trung Quốc, ý tưởng này thì Triệu Quốc Đống đồng ý. Nhưng xây dựng như thế nào, Côn Châu có suy nghĩ gì thì Triệu Quốc Đống rất muốn biết ý tưởng của Ngô Nguyên Tể. Anh không thể chỉ hô khẩu hiệu sau đó thuần túy lấy ngành bất động sản mở đường, dựa vào bán đất giá cao để lấy tài chính, như vậy là không lâu dài. Nếu bong bóng này tan vỡ thì Côn Châu sẽ rơi vào nguy hiểm.

Đinh Hoa khi báo cáo công việc với hắn cũng mơ hồ đề cập đến vấn đề này. Quan điểm của Đinh Hoa là không quá tán thành ý tưởng lớn của Ngô Nguyên Tể, đã dần có xu hướng tán thành quan điểm của Trì Trọng Văn. Ở vấn đề này Đinh Hoa cũng đã chi tiết nói ra ý kiến của mình với Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống có thể hiểu ý của Đinh Hoa. Ngô Nguyên Tể có quan hệ mật thiết với hắn, lại là Bí thư thị ủy. Đinh Hoa coi như là người Triệu hệ, ở xu thế quỷ dị này nên thái độ của Đinh Hoa cũng trở nên vi diệu. Mà bản thân Đinh Hoa lại có cái nhìn như vậy nên khá khó xử.

Nói vậy Ngô Nguyên Tể đã cảm thấy được gì đó, Triệu Quốc Đống thầm nói.

Triệu Quốc Đống lên xe Ngô Nguyên Tể, xe chạy thẳng về phía đông bắc.

Xe đi khá êm, trong xe cũng yên tĩnh, Triệu Quốc Đống không nói, Ngô Nguyên Tể cũng không nói như hai người đều có điều suy nghĩ.



Xe lên cao tốc chạy thẳng đến khu du lịch hồ Dã Áp phía đông bắc.

Triệu Quốc Đống chắp tay đứng trên sườn núi hít làn không khí mang theo hơi ẩm ướt chạy thẳng vào phổi, cảm giác này thật thoải mái bảo sao Thái Chánh Dương thích nhất nơi này.

Ngô Nguyên Tể đứng sau Triệu Quốc Đống một mét, y nhìn rừng cây phía bên kia hồ. Khu vực này có vị trí rất đẹp, thành phố đã xác định đây làm trung tâm nội thành Côn Châu sau này. Nhưng quy hoạch như thế nào thì cũng có cái nhìn khác nhau, mà trong đó còn không ít người có thái độ im lặng.

- Lão Ngô, đây là đất phong thủy, thành phố Côn Châu nếu xác định ngành dịch vụ làm ngành chủ đạo của Côn Châu thì định vị hồ Dã Áp này như thế nào?

Triệu Quốc Đống đứng khá lâu mới thở dài một tiếng hỏi.

- Thành phố mặc dù xây dựng phương hướng phát triển về phía đông bắc nhưng cụ thể làm như thế nào thì vẫn có ý kiến khác nhau. Tôi bây giờ mới chính thức hiểu được cảm nhận làm Bí thư thị ủy tỉnh thành. Hắc hắc, phải nhìn trước ngó sau nhiều hơn khi tôi làm Bí thư thị ủy Hồng Sơn rất nhiều. Lý Vĩnh Cương gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, áp lực, ảnh hưởng từ khắp nơi có thể ép chết mình, cho mình muốn cử động cũng rất khó khăn.

Ngô Nguyên Tể hiện rõ vẻ mặt nhớ đến lúc còn làm việc ở Hồng Sơn, mà bây giờ tất cả đã thành quá khứ.

- Tôi cảm tấy có thể tư tưởng của anh là tốt nhưng có phải là thiếu trao đổi với mọi người không?

Triệu Quốc Đống nói.

- Tôi nhớ lúc mình ở Ninh Lăng đưa ra quy hoạch Ninh Lăng cũng đã bị nhiều chê trách và lên án, nhất là phương hướng phát triển thành thị càng gặp nhiều đả kích. Nhưng tôi không tranh luận với bọn họ mà đưa tất cả thành viên bộ máy đi khảo sát thực địa, sau đó dùng tình hình thực tế nói với bọn họ, để bọn họ cảm thấy được tính quan trọng và tất yếu của quy hoạch đô thị đó, để bọn họ nhận thức được việc phải đi trước. Do không ngừng trao đổi, bàn bạc cuối cùng được bọn họ tán thành Đương nhiên đến cuối cùng có thể có người không đồng ý nhưng đó là bình thường. Chỉ cần ý kiến chủ lưu tán thành là đủ.

- Ý kiến chủ lưu?

Ngô Nguyên Tể hỏi lại một câu.

- Rất đơn giản, tôi cho rằng ý kiến chủ lưu là có hai phương diện. Một là cần lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, ủy ban tán thành, phần khác là được dân chúng tán thành. Mà điều kiện trước là cần, điều kiện sau là đủ. Phía trước anh cần báo cáo để được thông qua, mời bọn họ đến thị sát, vế sau thì cần dùng truyền thông tuyên truyền để bọn họ thấy được khai thác khu vực này sẽ mang lại lợi ích thực tế cho bọn họ.

Triệu Quốc Đống dẫn từng bước.

Ngô Nguyên Tể hơi nhướng mày. Triệu Quốc Đống nói không phải y không nghĩ, chẳng qua không cân nhắc thấu đáo như Triệu Quốc Đống nói mà thôi. Nhưng y có thể nhạy cảm nắm bắt ý của Triệu Quốc Đống.

Muốn thắng ngoài phải yên trong, ngay cả thành phố Côn Châu còn không thể thống nhất ý kiến thì anh còn có thể nói gì? Ngô Nguyên Tể cảm thấy đề nghị của Triệu Quốc Đống mặc dù có lý nhưng nó lại không quá phù hợp thực tế của Côn Châu.

- Quốc Đống, tôi nghĩ như thế này. Khu vực quanh hồ Dã Áp có điều kiện tốt, tôi dự định xây dựng khu nghỉ dưỡng quốc tế ở đây. Bây giờ tập đoàn Côn Thiên đã nâng ngọn cờ, cũng có không ít công ty du lịch, bất động sản đang có ý tiến vào. Tôi dự định đưa ra quy hoạch tổng hợp ở đây, xây dựng cơ sở vật chất rồi xây sân golf, sân tennis, bể bơi, câu lạc bộ tư nhân, viện bảo tàng cùng một số biệt thự, làm nơi này trở thành chỗ ở cho tinh anh toàn cầu.

Ngô Nguyên Tể mắt rất sáng nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống. Trên thực tế y đã báo cáo tư tưởng của mình với Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương về cơ bản đồng ý nhưng cuối cùng vẫn đề nghị y nên trao đổi với Triệu Quốc Đống.

Thái Chánh Dương nói rất đơn giản, trong làm việc công tác kinh tế của Triệu Quốc Đống thì không ai có thể sánh bằng, kể cả chính mình. Vì thế rất nhiều vấn đề cần hỏi ý kiến của Triệu Quốc Đống.

Đây là thừa nhận cao nhất của Thái Chánh Dương đối với một người. Ít nhất cho đến bây giờ Ngô Nguyên Tể chưa nghe Thái Chánh Dương khen ai như vậy.

Đây là nguyên nhân mà sao y muốn một mình mời Triệu Quốc Đống tới đây.

Mấy điểm Triệu Quốc Đống đưa ra đúng là có chút ý nghĩa, nhưng theo Ngô Nguyên Tể thấy còn phiến diện, không quá đặc biệt. Điểm này làm Ngô Nguyên Tể khá thất vọng. Có lẽ hình thức phát triển kinh tế của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng không thể phục chế ở nơi khác, có lẽ Triệu Quốc Đống chỉ theo kịp trào lưu nên mới thành vậy. Nhưng thực sự đơn giản như thế sao?

Ngô Nguyên Tể cảm thấy không đúng, anh không thể nào luôn may mắn được.

- Nơi cư ngụ của tinh anh toàn thế giới.

Triệu Quốc Đống cười cười từ chối cho ý kiến.

- Tôi thừa nhận điều kiện ở đây rất tốt, cũng có tiềm lực phát triển ngành này. Nhưng mà anh đã nghĩ dịch vụ cao cấp ở trình độ rất lớn là phụ thuộc vào thực lực ngành công nghiệp và xây dựng của địa phương. Đương nhiên Côn Châu có tính đặc thù của mình, đối tượng của nó không chỉ tinh anh của riêng Côn Châu. Tôi biết anh muốn nói vậy nhưng tôi lo anh xác định quá cao nên thu hoạch lại không đạt được như thế.

Ngô Nguyên Tể bị Triệu Quốc Đống đổ cốc nước vào đầu làm y lạnh người. Nếu nói Triệu Quốc Đống vẫn kiên trì thái độ này, y không biết Thái Chánh Dương có thể vì thế mà thay đổi không. Mà mất sự ủng hộ của Thái Chánh Dương thì tư tưởng của mình còn có thể tiếp tục sao?

- Tôi nhớ anh còn một phần tư tưởng chưa nói ra. Đây là đông bắc, vậy đông nam? Hạng mục sân bay mới nếu được quyết định vậy đô thị hướng về đông, anh định làm gì bên đông nam?

Ngô Nguyên Tể lúc này mới nghĩ ra. Triệu Quốc Đống cũng không hoàn toàn phản đối tư tưởng của mình, mà hy vọng mình có thể đưa ra quy hoạch tổng hợp, hợp lý. Mình vốn đưa ra quan hệ Côn Châu cũng không chỉ lấy ngành bất động sản làm trung tâm, mà muốn lấy ngành bất động sản làm cầu nối. Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống cũng đã trao đổi với mình, nhắc mình cần suy xét vấn đề này. Ngô Nguyên Tể cũng nhiều lần tự hỏi cho rằng Triệu Quốc Đống nói có lý nên cũng có ý thức điều chỉnh lại tư tưởng.

Ngô Nguyên Tể và Triệu Quốc Đống thảo luận khá lâu về quy hoạch đô thị và phát triển kinh tế của Côn Châu. Cả hai người đều thấy chưa tận hứng, Triệu Quốc Đống đã lâu không có quan tâm công tác kinh tế cụ thể.

Theo Triệu Quốc Đống thấy tư tưởng của Ngô Nguyên Tể về tổng thể mà nói là tốt, thậm chí đi trước thời cuộc. Triệu Quốc Đống cho rằng đi trước đôi chút không xấu. Côn Châu là tỉnh thành của yw, là cầu nối của Trung Quốc với Đông Nam Á cùng khu vực Nam Á, tốc độ phát triển sau này sẽ không ngừng tăng lên. Triệu Quốc Đống có chút lo lắng chính là sức chấp hành tư tưởng chiến lược của Côn Châu có thể theo kịp thời đại hay không?

Hắn cũng nói rõ việc này với Ngô Nguyên Tể. Mà Ngô Nguyên Tể rất mờ mịt tỏ ẻ nếu Thị ủy Côn Châu có thể thống nhất ý kiến thì hắn tin sức chấp hành của Thị ủy, ủy ban Côn Châu.

Triệu Quốc Đống biết ý trong câu nói của Ngô Nguyên Tể. Thái độ cả Đinh Hoa bây giờ là rất quan trọng ở Côn Châu. Ngô Nguyên Tể bây giờ là thường vụ tỉnh ủy, Đinh Hoa lại không vì mối quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Ngô Nguyên Tể mà mất đi bản tính, đây mới là phó bí thư thị ủy đủ tư cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook