Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 11: Chương 11

Thụy Căn

16/04/2013



Ngoài sáu Phó thị trưởng còn có một Lý Trường Giang – trợ lý Thị trưởng kiêm Cục trưởng Cục Công an Thị xã. Nghe nói người này ít xuất hiện ở chính quyền Thị xã, trong các hội nghị thường trực ủy ban cũng xin phép nghỉ. Y ngoài việc phụ trách mảng công an thì chỉ hỗ trợ Thị trưởng về bên tư pháp và tiếp dân.

Triệu Quốc Đống từ miện Đường Lăng Phong biết Lý Trường Giang này là người trầm mặc ít nói, ở huyện Tĩnh có danh dự tốt, chẳng qua tốc độ phát triển kinh tế của huyện Tĩnh ảnh hưởng tới xu thế bay lên của y.

Bộ máy Ủy ban Thị xã Hoài Khánh khá kiện toàn.

Triệu Quốc Đống nằm trên giường đọc Nhật báo An Nguyên và nhật báo Hoài Khánh. Nhật báo An Nguyên ở trang đầu nhắc đến việc Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp, chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu gặp tập đoàn Hòa Hoàng. Trong tin tức còn nói tập đoàn Hòa Hoàng đi khảo sát Tân Châu, Ninh Lăng, Thông Thành.

Nhật báo Hoài Khánh nói về Bí thư Thị ủy Trần Anh Lộc thị sát công tác xây dựng Đảng tại nông thôn ở huyện Thanh Bình, kiểm tra công tác xây dựng Đảng của huyện và công tác võ trang. Phó bí thư Thị ủy Đàm Lập Phong, Thường vụ thị ủy, chính ủy Quân khu Giang Đạo Ba đi cùng. Thị trưởng Hà Chiếu Thành dẫn đội tới khảo sát hệ thống thủy lợi ở huyện Cổ Lâu.

Trong tin tức cũng đưa về hắn, Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực Triệu Quốc Đống kiểm tra công tác ở huyện Tĩnh, lãnh đạo chủ yếu của Đảng ủy, Ủy ban huyện Tĩnh cùng đi.

- Thị trưởng Triệu, chúng tôi tới rồi.

Triệu Quốc Đống nhìn số máy liền biết Quế Toàn Hữu tới. Nghe nói hai người bạn của Quế Toàn Hữu mời y tới đây. Sáng nay Quế Toàn Hữu đã tới nhưng Triệu Quốc Đống không ở trên Thị xã, vì thế Quế Toàn Hữu liền đi chơi cùng hai người bạn. Bữa tối Quế Toàn Hữu hỏi Triệu Quốc Đống có ăn cùng không, Triệu Quốc Đống không đồng ý, Quế Toàn Hữu cũng không miễn cưỡng.

Quế Toàn Hữu biết lão lãnh đạo của mình không thích tham gia các buổi tụ tập, y cũng biết nguyên nhân sao hai người bạn học kia lại trở nên thân thiết như vậy. Chỉ là hai người bạn hồi đại học một là đồng hương, hai là cùng học nên quan hệ tốt, mấy lần gọi điện mời nên y cũng không tiện đùn đẩy mãi. Hơn nữa trong nhà còn có không ít họ hàng còn cần nhờ bạn bè giúp.

Mục đích của hai người bạn kia rất rõ ràng, thông qua Quế Toàn Hữu để hy vọng làm quen với Triệu Quốc Đống. Mặc dù bọn họ không rõ quan hệ của Quế Toàn Hữu và Triệu Quốc Đống, nhưng bọn họ biết Quế Toàn Hữu là Chánh văn phòng Quận ủy Tây Giang, mà vị Thị trưởng Triệu này trước đó là Bí thư Quận ủy Tây Giang, coi như cũng là đồng nghiệp.

- Ừ, tôi ở phòng 609, các anh lên đây đi.

Triệu Quốc Đống đứng lên. Căn phòng này bên ngoài có phòng khách không quá lớn, coi như đủ để tiếp khách.

Quế Toàn Hữu dẫn theo hai bạn học đi lên thì Triệu Quốc Đống vỗ vai Quế Toàn Hữu mà thân thiết nói:



- Toàn Hữu, được đó, anh là người đầu tiên tới Hoài Khánh thăm tôi, mấy người khác chỉ gọi điện hỏi thăm. Một mình ở nơi này đúng là không dễ chịu.

Hai người bạn học của Quế Toàn Hữu đều há hốc mồm vì động tác của Triệu Quốc Đống. Tất nhiên bọn họ nhận ra hai người không chỉ có quan hệ công việc đơn giản.

- Thị trưởng Triệu, ngài đừng nói như vậy, bọn họ cũng muốn tới nhưng ngài vừa đi nên việc nhiều, chúng tôi cũng sớm muốn tới thăm ngài nhưng nghĩ ngài cuối năm tham gia nhiều hội nghị, ngài mà gặp chúng tôi lại chậm trễ công việc. Cho nên chúng tôi cảm thấy tốt nhất là tết thì gặp ở An Đô hoặc Hoài Khánh.

Quế Toàn Hữu cười hì hì nói.

- Được rồi, anh đừng giải thích thay bọn họ, anh đến là được rồi. Hoài Khánh đúng là tôi vẫn thấy xa lạ, ngoài Lệnh Hồ Triều có thể nói vài câu, những người khác đều không quen. Lệnh Hồ Triều còn đỡ vì có hai bạn học ở đây, bây giờ đi gặp bạn học rồi. không biết là nam hay nữ mà suốt ngày cười cười.

Tâm trạng Triệu Quốc Đống đang khá vui vẻ nên nói chuyện cũng không e ngại mấy. Ngay cả hai người bạn Quế Toàn Hữu cũng thấy quan hệ của hai vị này không bình thường.

- Thị trưởng Triệu, tôi giới thiệu hai bạn học của tôi với ngài một chút. Đây là Long Khiếu, đây là Cát Khánh Nguyên.

Quế Toàn Hữu cũng có chút kích động. Y nhìn ra được Triệu Quốc Đống rất vui vì mình tới.

Triệu Quốc Đống cười cười gật đầu nói:

- Nếu là bạn học của Toàn Hữu thì tôi cũng không khách sáo. Khi tôi còn ở Ninh Lăng thì Toàn Hữu là đồng nghiệp tốt nhất và giúp tôi nhiều nhất. Ngồi đi, đừng e ngại, nói về tuổi thì tôi kém mọi người nhiều, không cần khách khí như vậy.

Hai người Long Khiếu và Cát Khánh Nguyên liền cười cười mà ngồi xuống.

- Toàn Hữu, đừng gọi nhân viên phục vụ, anh thay Lệnh Hồ Triều mà rót trà cho mình và hai người bạn đi.

Triệu Quốc Đống chỉ ấm trà và bình nước.

- Đi thử trà quê hương các anh xem, nghe nói mặc dù không nổi tiếng nhưng mùi vị khá ngon. Tôi nếm thử thì thấy cũng có vị đặc biệt và khác với trà Hoa Lâm.



Quế Toàn Hữu vừa pha trà vừa cười nói:

- Long Khiếu và tôi chung phòng ngủ, anh ta bây giờ làm phó triệu trưởng trường Ngũ Trung Hoài Khánh, là trường học khá nổi tiếng ở Hoài Khánh. Tôi thấy Lệnh Hồ Triều cần đi theo Long Khiếu học viết văn mới được. Lệnh Hồ Triều viết mặc dù hay nhưng còn kém xa Long Khiếu. Cát Khánh Nguyên là đồng hương với tôi, bây giờ làm Phó chánh văn phòng Ủy ban huyện Lâm Giang.

- Ha ha, bạn học của Toàn Hữu đều là tinh anh, xem ra trường Sư phạm Ninh Lăng đúng là ra nhân tài. Ngũ trung Hoài Khánh thì tôi nghe nói tỉnh đang làm trường điểm, là trường do Thị xã hay quận quản lý?

Triệu Quốc Đống nói.

- Thị trưởng Triệu, Ngũ trung đúng là đang được tỉnh xếp vào trường điểm. Trường chúng tôi về lực lượng giáo viên đến việc thi cử trúng tuyển đại học của học sinh đều không kém các trường trên tỉnh, chỉ có cơ sở vật chất là kém một chút. Tài chính Quận Khánh Châu hơi khó khăn nên đầu tư không đủ.

Nghe Triệu Quốc Đống hỏi vấn đề này, Long Khiếu liền vội vàng nói.

Quế Toàn Hữu ở bên không khỏi nhíu mày, y đưa cho Long Khiếu cốc trà rồi nói:

- Long Khiếu, anh không phải hiệu trưởng, mảng xây dựng cũng không phải do anh quản, anh lo nhiều làm gì. Không có tiền để xây dựng cơ sở vật chất là do chính quyền phụ trách, có quan hệ gì tới trường anh. Anh phụ trách mảng dạy học, anh làm tốt mảng của mình là được. Đúng như anh nói, Ngũ Trung do Quận Khánh Châu quản lý, tài chính của Thị xã không thể nào đưa tiền cấp cho trường. Thị trưởng Triệu vừa tới, anh đừng gây phiền thêm có được không?

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm cho Long Khiếu có chút xấu hổ. Nhưng y nghĩ và thấy cũng đúng, Triệu Quốc Đống mới đến, chưa nắm rõ tình hình, hơn nữa lại còn do giới hạn quản lý, mình mạo muội đưa đề tài này là không thích hợp. Chỉ là mất cơ hội này thì sau này sợ không có thời gian.

- Toàn Hữu, anh cũng đừng nói như vậy. Tôi là Phó thị trưởng thì tìm hiểu về công tác giáo dục của các quận cũng không sao. Hiệu trưởng Long nhân cơ hội phản ánh vấn đề một chút coi như là công tư cùng làm mà.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Ừ, lúc nào tôi gặp Chủ tịch quận anh thì có thể trao đổi một chút.

Quế Toàn Hữu trừng mắt nhìn Long Khiếu, sau đó mới nói:

- Tính Long Khiếu vốn là thế, vì trường thì mặc kệ có phải việc mình phụ trách hay không đều muốn làm tốt. Chẳng qua tôi thấy chất lượng dạy của trường Ngũ Trung khá tốt, chỉ là cơ sở vật chất hơi thiếu một chút. Nhiều em học sinh không thi được vào Nhất trung thì muốn tới Ngũ trung chứ không tới Nhị trung và Tam trung là trường điểm của tỉnh. Đây là do chất lượng dạy ở Ngũ trung tốt hơn. Hiệu trưởng trường Ngũ Trung phải nói giỏi làm công tác quản lý, cũng cải thiện không ít cơ sở vật chất nhưng do tài chính của Quận Khánh Châu có hạn nên cũng khó đạt được chuẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook