Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 22: Chương 22

Thụy Căn

16/04/2013



Khi Triệu Quốc Đống đỡ Khấu Linh từ bệnh viện ra thì vẫn nghĩ xem nên đi đâu bây giờ. Triệu Quốc Đống hỏi Khấu Linh ở đâu, cô nói cô ở cùng với một chị đồng nghiệp nhưng bây giờ đã quá muộn.

Triệu Quốc Đống có chút đau đầu. Vào khách sạn sẽ không hợp vì người của quận thấy sẽ suy nghĩ. Triệu Quốc Đống không muốn ai hiểu lầm. Mà tìm một khách sạn khác thì một nam một nữ cũng không phải việc hay. Đối với Khấu Linh, có lẽ tết năm ngoái hắn còn có chút tư tưởng, nhưng bây giờ sớm đã không còn có suy nghĩ đó.

- Bác tài, cung Ung Hòa.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Đi đường Đông Môn sao?

Lái xe taxi ngẩn ra mà nói.

- Đúng, làm phiền bác.

- Được rồi.

Khi Khấu Linh được Triệu Quốc Đống dìu vào ngõ, cô đúng là không tin nổi sao Triệu Quốc Đống lại đưa mình vào ngõ, chẳng lẽ nói nhà Triệu Quốc Đống ở Bắc Kinh? Không đúng, theo cô nhớ thì Triệu Quốc Đống là người gốc tỉnh An Nguyên mới đúng.

Két một tiếng, cửa được mở ra. Triệu Quốc Đống rất quen thuộc dìu Khấu Linh đi vào sân, sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Đây là một căn nhà theo lối tứ hợp viện. Triệu Quốc Đống đã nhờ một công ty vệ sinh mỗi tháng đến quét dọn một chuyến. Hắn lên Bắc Kinh mà không muốn ở khách sạn thì sẽ vào đây ở.

Căn nhà này có năm gian. Ngoài hai gian phòng khách thì còn có cả phòng ngủ với đầy đủ chăn chiếu đệm, duy nhất thiếu chính là hệ thống cung cấp ấm. Cũng may Triệu Quốc Đống đã lắp đặt mấy điều hòa hai chiều, một phòng một chiếc. Mặc dù tốn điện nhưng cũng đủ thỏa mãn độ ấm.

Khấu Linh được Triệu Quốc Đống đỡ ngồi vào sô pha của phòng khách mà rất ngạc nhiên. Cô không ngờ Triệu Quốc Đống còn có một hang ổ tại Bắc Kinh như vậy. Nơi này không có vài triệu thì đừng mong mua được. Vấn đề là tại sao Triệu Quốc Đống có năng lực mua một nơi như vậy?

Thấy Khấu Linh nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Triệu Quốc Đống biết dù là ai cũng rất khó hiểu, cũng nghi ngờ. Một quan chức ở huyện xa xôi mà mua nhà ở Bắc Kinh là sao? Ngoài tham ô ra thì đúng là không thể tưởng tượng được sao anh lại có tiền để mua.

- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không phải quan chức hủ hóa.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Đây là nhà tôi mua từ bốn năm trước, lúc ấy chỉ là do tôi thích tứ hợp viện Bắc Kinh mà thôi.

- Bốn năm trước? Bốn năm trước mà ông đã mua được sao? Ông dựa vào gì mà mua được?

Khấu Linh càng nghi ngờ hơn:

- Không lẽ ông nói cho tôi biết khi ấy ông là cảnh sát đã ăn tiền đen?

- Ha ha, Khấu Linh, cô đúng là giỏi nói đùa. Làm cảnh sát mà ăn tiền đen thì quá to gan, trừ khi cô là Trưởng phòng. Một cảnh sát nhỏ như tôi thì có thể ăn tiền đen gì? Nếu có chuyện này thì dù có người tặng tiền, tôi cũng không dám nhận.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Yên tâm, đây là tiền của em trai tôi. Ừ, nó mở công ty, lúc ấy tôi cũng giúp một chút. Nó bây giờ giàu rồi, đang phát triển ở Thượng Hải. Nó mua một hai căn nhà cho ông anh cũng là đơn giản.

Triệu Quốc Đống giải thích như vậy càng làm Khấu Linh thêm tò mò. Em Triệu Quốc Đống bao tuổi, kinh doanh đến mức nào? Cô không thể tưởng tượng ra, nhưng Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào mắt cô làm cô biết hắn không nói dối.

Điều hòa hai chiều rất mạnh, thêm không gian trong phòng không lớn nên nhiệt độ tăng nhanh.

- Nghỉ thôi, cô cũng mệt rồi.

Triệu Quốc Đống xua tay nói.

- Không, ông ngồi xuống, tôi bây giờ không ngủ được, nói chuyện với tôi.

Tâm trạng của Khấu Linh liền kém đi khi Triệu Quốc Đống nói như vậy.

- Nói gì cơ?

Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh cô. Khấu Linh co chân lên, khuỷu tay dựa vào thành ghế, tư thế này khá quyến rũ. Bởi vì cô mặc váy ngắn nên tư thế này làm nó khó có tác dụng che giấu. Chiếc quần tất màu đen dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ.

- Nói kinh nghiệm của ông ở Huyện Hoa Lâm đi.

Khấu Linh nằm nghiêng trên ghế, men rượu vẫn chưa hoàn toàn tan hết, hai má đỏ lên, ngực đập phập phồng cùng với đôi chân thon dài và cặp mông nghiêng nghiêng lộ ra trước mặt Triệu Quốc Đống làm hắn xao xuyến.

Không biết là lúc nào Khấu Linh không duy trì được nữa, mí mắt cô khép lại, cô từ từ cuộn mình trên ghế, tiếng thở nhè nhẹ phát ra cho thấy cô đã đi vào giấc ngủ.

Triệu Quốc Đống ngồi ở đầu bên kia của sô pha mà lặng lẽ nhìn cô gái đã từng làm hắn si mê. Khi đó điều kiện của hai bên chênh lệch quá lớn khiến cho hắn và cô chưa có bắt đầu mà đã có phần cuối. Mà bây giờ ngây thơ, trong sáng trước đây đã không còn.

Cô rất khổ, đây là nỗi khổ trong lòng. Kẻ thuê người đánh hắn hôm nay nhất định là Phí Dương. Ngoài Phí Dương ra thì không ai biết hành tung của Triệu Quốc Đống và Khấu Linh đi với nhau. Mà Triệu Quốc Đống tính đi tính lại thì những người phụ nữ có quan hệ với hắn cũng không ai khiến hắn phải chịu như vậy.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ tên Phí Dương đẹp trai như vậy lại là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, lại vì chuyện như vậy mà giở trò bạo lực với phụ nữ. Đàn ông đánh phụ nữ vẫn còn chưa diệt trừ hết, đây có lẽ là nguyên nhân chính để Khấu Linh chia tay tên kia.

Trong đời ai cũng gặp một vài đoạn thời gian u oán, mà lúc này sự quan tâm của bạn bè sẽ khiến người ta ấm lòng nhất.

Triệu Quốc Đống đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Quốc Đống cẩn thận quan sát một chút. Sau đó hắn lắc đầu, lấy tay ôm cổ và eo cô, ôm lấy đối phương đặt lên giường. Khấu Linh lúc này đã tỉnh lại, chẳng qua khi thấy ánh mắt tỉnh táo thì vẻ sợ hãi đã thay bằng quyến rũ.

Khi Triệu Quốc Đống bỏ cô xuống, ngay cả Khấu Linh cũng không biết tại sao mình lại đương nhiên ngửa đầu lên hôn vào môi đối phương.

Ngọn lửa tình như ngọn lửa cháy hừng hực qua thảo nguyên khô hạn.

Ký ức từ mười năm trước không ngừng được phòng đại. Mùi hương cơ thể kết hợp hương rượu và cái lưỡi thơm kia làm Triệu Quốc Đống muốn điên lên.

Chiếc lưỡi linh hoạt tách miệng Khấu Linh ra, tiến vào sâu bên trong. Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau và không muốn tách rời. Triệu Quốc Đống chống khuỷu tay lên giường rồi tham lam mút lấy mút để, tiếng thở hổn hển và cơ thể nóng bỏng của đối phương như mời gọi hắn tiến thêm bước nữa.

Tay Triệu Quốc Đống đưa xuyên qua áo len tiến vào trong lưng Khấu Linh, chiếc móc áo lót được mở ra, nhẹ nhàng đẩy lên, cặp ngực trắng như tuyết lộ ra trước mặt hắn.

Khấu Linh chỉ thấy ngực mình hơi man mát, tay Triệu Quốc Đống đã nắm lấy cặp vú căng tròn của cô. Hắn nhẹ nhàng nắn bóp, Khấu Linh không nhịn được mà rên lên.

Cặp vú trắng nõn vào tay, Triệu Quốc Đống một bên mút chiếc lưỡi thơm của Khấu Linh, ngón tay không ngừng đánh phá điểm đỏ kia. Người Khấu Linh run lên, hai tay ôm chặt lấy người hắn. Chiếc váy bởi vì cô giãy dụa lên đã lộ ra chiếc quần lót bên dưới.

Tay hắn cuối cùng đã đưa xuống dưới váy, đẩy chiếc quần tất, nhẹ nhàng đưa vào nơi thần thánh đó. Một cảm giác ẩm ướt bốc lên. Tay hắn nhẹ nhàng lướt nhẹ trên đám cỏ mềm mại kia.

Luồng khí nóng không ngừng tuôn ra khi Khấu Linh co quắp lại, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Khấu Linh lại mẫn cảm đến thế, không ngờ ở trạng thái này mà cô lại hưng phấn đến vậy. Ngay khi hắn chuẩn bị cởi quần lót của cô ra, hắn vô tình thấy giọt lệ trên khóe mắt của cô.

Triệu Quốc Đống như bị sét đánh khiến hai tay dừng lại. Hắn chần chờ một lúc lâu rồi lắc đầu cười khổ một tiếng. Hắn nhẹ nhàng kéo áo len của Khấu Linh xuống, sau đó đắp chăn thay cô mà nói:



- Ngủ đi.

Khấu Linh chìm vào giấc ngủ trong ánh mắt quan tâm của Triệu Quốc Đống.

Sáng hôm sau khi Khấu Linh tỉnh giấc, trong lúc nhất thời cô quên mình ở đâu. Cảnh đêm qua dần dần hiện ra. Cô cẩn thận nhìn quần áo của mình thì thấy vẫn như vậy, rốt cuộc đó là giấc mơ hay hắn dừng cương trước vực? Đáy quần lót hơi ẩm ướt nói rõ đó không phải giấc mơ.

- Ông còn quân tử hơn tôi nghĩ.

Khấu Linh chắp tay sau lưng đi ra và nói với Triệu Quốc Đống đang chạy bộ trong sân.

- Quân tử và tiểu nhân không có giới hạn, chỉ cần không trái với lương tâm là đủ, tôi cảm thấy như vậy.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vậy đêm qua ông làm trái lương tâm của mình hay là đúng lương tâm?

Khấu Linh không chịu bỏ qua cho hắn.

- Làm trái ý cô nhưng đúng với lương tâm của tôi.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Khấu Linh, chúng ta không đấu mồm mép nữa được không? Ra ngoài ăn sáng thôi.

Trải qua chuyện đêm qua làm quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Khấu Linh thân mật hơn đôi chút. Nhất là còn có chuyện kia, mặc dù lý trí làm hai người phải quay lại cuộc sống của mình, nhưng vẫn lưu lại dấu ấn trong lòng bọn họ.

- Ông đến Bắc Kinh chính là vì hạng mục trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện sao?

Khấu Linh có chút tò mò nói.

- Nếu không vì hạng mục thì cô nghĩ tôi rảnh rỗi lên Bắc Kinh đón tết, cảm nhận hương vị tết Bắc Kinh sao?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Cạnh tranh rất kịch liệt sao?

Khấu Linh vẫn còn chưa quá quen với thân phận đã thay đổi của Triệu Quốc Đống. Chỉ trong một năm mà thân phận của Triệu Quốc Đống đã thay đổi vài lần. Bây giờ không ngờ là Thường vụ thị ủy Ninh Lăng kiêm Bí thư Quận Tây Giang và Khu Khai Phát. Cô đúng là rất ngạc nhiên về người đàn ông có vẻ càng lúc càng xa lạ trước mặt mình. Cô cũng hiểu qua đôi chút về việc lên quan lên chức ở địa phương. Đây không phải nhờ anh vùi đầu làm việc là được. Lên chức nhìn như chỉ là một bậc nhưng rất nhiều người cả đời không vượt qua nó được. Mà người này lại có vẻ như rất nhẹ nhàng làm được.

- Ở đâu có cạnh tranh thì đều kịch liệt, sinh tồn chính là cạnh tranh, ở bất cứ đâu cũng là như vậy.

Triệu Quốc Đống thở dài nói:

- Nhất là khu lạc hậu muốn theo kịp nơi phát triển thì càng phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

- Ông đến Thượng Hải cũng là vì việc này?

Khấu Linh suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ừ, thu hút đầu tư, thể hiện ưu thế địa phương, hấp dẫn các nhà đầu tư chú ý, mong hai bên hợp tác cùng thắng lợi.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Kinh tế tư nhân Bắc Kinh không phát triển bằng bên Chiết Giang. Bắc Kinh tuy nhiều các công ty nhà nước khổng lồ nhưng chính sách và thể chế lại không thông thoáng. Mà công ty tư nhân và Công ty liên doanh lại không có nhiều hạn chế như vậy. Tôi nghĩ chúng tôi có thể tìm được người hợp tác ở đó.

- Xem ra ông đã tính trước. Quốc Đống, ông đúng là giỏi thay đổi. So sánh với tết năm trước thì ông đã biến hoá rất nhiều. Đúng, việc điều động của Phùng Minh Khải cũng là ông giúp phải không? Thị ủy Kiềm Dương không phải ai cũng có thể điều động mà.

Khấu Linh như nghĩ ra gì đó mà nói.

- Ừ, coi như là giúp cậu ta và Giang Dao, tôi rất coi trọng sự kiên định của Giang Dao.

Trong giọng của Triệu Quốc Đống lộ rõ vẻ cô đơn, điểm này Khấu Linh cũng nhạy cảm nhận ra.

- Ông hình như có cảm xúc?

- Ừ, cuộc đời có vô số điểm trắc trở, có nhiều bất đắc dĩ và đau lòng, có thể thấy một đôi thành công cũng là chuyện đáng mừng.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Khấu Linh nhận ra đối phương không muốn nói nhiều ở chuyện này nên không hỏi nữa. Nhưng đối với vẻ buồn bã của Triệu Quốc Đống làm cô nghĩ đây là cậu thanh niên từng tỏ tình với mình mười năm trước sao?

- Ông đi Thượng Hải có liên lạc với Mễ Á không?

Khấu Linh không biết sao mình lại hỏi câu như vậy.

- Mễ Á?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn đúng là không nghĩ tới Mễ Á.

- Tôi xem có thời gian rảnh hay không. Đến Thượng Hải có lẽ tôi rất bận.

- Cũng đúng, công việc là chính mà, ông là lãnh đạo một phương nên có nhiều việc cần phụ trách.

Khấu Linh nở nụ cười quyến rũ mà nói:

- Tết ông dù như thế nào cũng phải về An Đô chứ?

- Ừ, nhất định là về rồi. Đi làm việc cả năm thì dù như thế nào cũng phải về mà. Bố mẹ tôi vẫn còn ở Giang Khẩu.

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Bố mẹ ông vẫn còn ở Giang Khẩu? Tại Nhà máy dệt kia sao?

Khấu Linh giống như không tin mà nói.

- Bố mẹ tôi không muốn rời khỏi nơi đã sống nhiều năm. Bố tôi thích đánh cờ với mấy bạn cũ, mẹ tôi thích nói chuyện với chị em cùng xưởng trước đây. Bọn họ lên An Đô hay Thượng Hải thì nhất định không vui. Vì thế theo ý bọn họ vậy.

Triệu Quốc Đống thở dài nói:



- Tâm tư của phụ huynh khác với chúng ta.

- Vậy tết này chúng ta tổ chức họp lớp ở quy mô nhỏ, ông nhất định phải tham gia đó.

- Lại họp lớp ư?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Sao, họp lớp là gánh nặng của ông ư?

Khấu Linh trừng mắt nhìn hắn mà nói.

- Vậy không phải, chỉ là tôi cảm thấy họp lớp bây giờ đã thành nơi mà người ta khoe khoang mình.

Triệu Quốc Đống nhún vai nói:

- Tôi không thích cái cảm giác có người cứ ra vẻ ta đây.

- Triệu Quốc Đống, ông đây là ám chỉ tôi?

Khấu Linh giả vờ tức giận mà nói.

- Không, cô hiểu lầm rồi. Tôi nói không phải là cô, mà là đám người tổ chức kia kia. Tôi cảm thấy có nhiều người khác thích làm như vậy.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Vậy ông không định tham gia họp lớp năm nay?

Khấu Linh chống tay lên eo mà nói.

- Tôi không nói mà, nhưng quy mô nhỏ là như thế nào? Nếu nói là mấy người quan hệ thân thiết hoặc cùng hoàn cảnh tụ tập nói chuyện thì tôi có thể tham gia một chút.

Triệu Quốc Đống lui một bước.

- Hừ, nói rồi đó, ông nhất định phải tham gia.

Khấu Linh hờn dỗi nói.

Điện thoại di động vang lên, Triệu Quốc Đống nghe điện.

- Ừ, mấy người ăn trước đi, tôi ra ngoài ăn sáng, không cần chờ tôi. Ừ, nói với Phó chủ tịch Hoắc là sáng nay bố trí ở khách sạn Tiền Môn, mời mấy chuyên gia của Công ty Quốc Điện, đồ đã chuẩn bị rồi chứ? Ừ, tốt.

Thấy Khấu Linh nhìn với vẻ dò hỏi, Triệu Quốc Đống cười khổ nói:

- Cũng chỉ là chút đặc sản mà thôi. Ninh Lăng nghèo nên không dám tùy ý tiêu hoang.

- Hiểu.

Khấu Linh nở nụ cười mà nói.

- Tối nay ông vẫn ở Bắc Kinh chứ?

- Ừ? Không phải hy vọng chúng ta gặp nguy hiểm như tối qua chứ?

Triệu Quốc Đống cười nói. Chân Khấu Linh đã đỡ hơn, mặc dù đi còn khập khiễng nhưng ít nhất có thể tự đi, điểm này làm Triệu Quốc Đống cũng yên tâm.

Khấu Linh không nhịn được mà đỏ mặt.

Vừa lên máy bay đi đến Thượng Hải, công việc liền chờ đón Triệu Quốc Đống làm hắn bỏ chuyện tối đó ở Bắc Kinh. Phải nói công tác chuẩn bị làm rất tốt, năng lực của Lô Miễn Dương khá mạnh, nhất là công tác liên lạc, đối ngoại là sở trường của y.

Hội nghị thu hút đầu tư được tổ chức ở khách sạn quốc tế Quý Đô, một khách sạn bốn sao, giao thông thuận tiện.

- Bí thư Triệu, không ngờ là có nhiều công ty đến tham gia như vậy.

Lô Miễn Dương và Hoắc Vân Đạt vào phòng ngủ của Triệu Quốc Đống. Vừa nãy mới tiễn hai công ty sản xuất máy cao áp của Thượng Hải. Bọn họ khá hứng thú với đề xuất quy hoạch trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện của Ninh Lăng, nhất là khi nghe thấy Công ty Quốc Điện đã sơ bộ chọn Ninh Lăng thì càng thêm hăng hái.

Triệu Quốc Đống cũng đại biểu Thị ủy Ninh Lăng mà giới thiệu một loạt chính sách đặc biệt của Ninh Lăng dành cho trụ sở này. Ví dụ như Thị xã và Quận Tây Giang sẽ cùng thành lập một quỹ chuyên dụng cho hạng mục này. Khu Khai Phát cũng đảm bảo đất và nguồn điện cho trụ sở, Tây Giang dự định xây dựng bến tàu và xây dựng thêm các công trình phục vụ cho việc vận chuyển đường thủy. Trường dạy nghề Ninh Lăng cũng tổ chức các lớp dạy về nghề điện để tập huấn cho công nhân, khiến bọn họ có kỹ thuật hoàn thành tốt công việc.

- Đúng vậy, Bí thư Triệu, tình hình đúng là đáng mừng. Mai mới bắt đầu hội nghị nhưng hai hôm nay chúng ta cũng đã đón tiếp mười mấy công ty, sự nhiệt tình của bọn họ nằm ngoài tưởng tượng của chúng ta.

Hoắc Vân Đạt cũng rất vui mừng. Ngoài thu hút các công ty ngành điện cho Khu Khai Phát, y và Triệu Quốc Đống cũng tiếp xúc nhiều vị khách, trong đó có một số nhà đầu tư trong làm việc vận tải, chế tạo thiết bị cơ giới.

Đúng như Triệu Quốc Đống nói, trụ sở kia sẽ kéo theo các ngành liên quan. Ví dụ như sản xuất thiết bị ngành điện không thể tránh khỏi cần có ngành chế tạo thiết bị cơ giới, mà cũng cần có ngành xây dựng, nhất là Ủy ban kinh tế Quận Tây Giang đã dựa theo ý của Triệu Quốc Đống mà đưa ra quy hoạch về Khu công nghiệp Cảng, sau đó Hoắc Vân Đạt liền thuận tiện đưa ra làm trọng điểm thu hút đầu tư.

- Đây đều là hiện tượng mặt ngoài, các anh không nên quá lạc quan.

Triệu Quốc Đống mặc dù rất hưng phấn nhưng vẫn phải tạt gáo nước lạnh cho hai người này. Hai hôm qua mặc dù nhiều khách tới nhưng hầu hết đều vì trụ sở kia mà tới. Tất nhiên ai cũng muốn dựa vào đầu tư của quốc gia mà kiếm lợi, nếu như trụ sở không thành thì sự nhiệt tình của bọn họ cũng bay biến.

- Bí thư Triệu, ngài nói là bọn họ đều hướng về trụ sở kia?

Lô Miễn Dương lập tức tỉnh táo lại ngay.

- Chẳng qua tôi tin dù trụ sở không xây dựng ở Ninh Lăng thì với điều kiện tốt và thái độ nhiệt tình của chúng ta thì cũng có thể hấp dẫn một vài công ty muốn xây dựng nhà máy ở nội địa. Ninh Lăng chúng ta có ba ưu thế không thua kém bất cứ ai là giá vận chuyển, giá lao động và giá tài nguyên.

- Hoàn cảnh mềm thì sao?

Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Cái này.

Lô Miễn Dương ngẩn ra mà nói:

- Thị xã không phải đã thông qua việc phải nhanh chóng phê duyệt thủ tục sao? Chỉ cần chúng ta thực hiện được chế độ này, đồng thời thái độ phục vụ cải thiện thêm thì tôi tin rằng ưu thế của chúng ta sẽ lộ rõ.

- Nói rất đúng, thái độ phục vụ cần cải thiện hơn rất nhiều.

Triệu Quốc Đống nói:

- Lão Lô, rất nhiều cán bộ của chúng ta cảm thấy anh tới chỗ tôi đầu tư, chúng tôi phục vụ giúp anh giai đoạn đầu đã là đủ. Quan niệm này là rất không được, chúng ta là người làm thuê, nhà đầu tư là người nộp thuế. Nói khó nghe một chút chính là chúng ta dựa vào tiền nộp thuế của bọn họ, không ai nộp thuế thì không có cơm ăn. Bọn họ đến đầu tư kiếm lời, chúng ta chẳng những cần phục vụ mà còn phải nhiệt tình, chu đáo, cẩn thận, phải để bọn họ cảm thấy chúng ta thật tình hy vọng bọn họ kiếm tiền và phát triển ở chỗ chúng ta, phải để bọn họ cảm thấy như đang ở nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook