Lộng Triều

Quyển 4 - Chương 26: Chương 26

Thụy Căn

16/04/2013



Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ ý đồ của Phó Thiên. Có thể được Thái Chánh Dương điều tới làm Chánh văn phòng thì nhất định có năng lực. Hắn cảm thấy Phó Thiên còn lời chưa nói hết.

- Thiên ca, có anh ở văn phòng, Giám đốc Thái sẽ dễ hơn nhiều. Tôi thấy anh làm một khóa và lên làm phó giám đốc cũng thuận lợi.

- Ha ha, tôi không dám nghĩ như vậy, giám đốc điều tôi từ Huyện ủy Hoa Dương lên đây thì tôi rất cảm kích. Thời này có mấy người được lên làm cấp chính huyện chứ (tương đương Bí thư, Chủ tịch huyện).

Phó Thiên thản nhiên nói:

- Chỉ là con người đều có tham vọng, đến bước này lại muốn tiến thêm. Tôi năm nay 38, tuổi không lớn, cơ hội cũng có chỉ là có thể nắm bắt được hay không mà thôi.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm, cơ hội có, xem có bắt được không? Chánh văn phòng sở còn không có cơ hội, vậy cái nào có? Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu, chẳng lẽ nói còn có thể nguy cơ đến vị trí này của y? Không thể?

Công ty khai thác đường cao tốc? Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới việc này. Phó Thiên muốn đến Công ty khai thác đường cao tốc?

Bảo sao y là Chánh văn phòng lại quan tâm tới việc Phòng cao tốc như vậy. Thì ra đang nhìn chằm chằm vào vào giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc. Chỉ là Công ty khai thác đường cao tốc tiến một bước là lên cấp sở, hầu hết mọi người chỉ có thể dừng ở mức huyện mà thôi. So sánh với vị trí Chánh văn phòng, giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc sẽ tốt hơn nhiều, càng dễ được lãnh đạo tỉnh chú ý. Hơn nữa giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc lên thành phó giám đốc sở là đương nhiên.

- Thiên ca, anh em ta không phải người ngoài, ở lâu như vậy thì anh cũng biết tính cách của tôi. Có gì dùng tới tôi thì cứ nói.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi giơ chén lên nói.

- Quốc Đống, theo lý thuyết Giám đốc Thái đưa tôi tới văn phòng thì tôi cũng nên thấy đủ. Nhưng tôi làm công tác văn phòng mười năm thấy cũng chán, muốn đổi hoàn cảnh. Tôi định nói với giám đốc nhưng sợ giám đốc không vui nên vẫn do dự. Cậu và giám đốc nói chuyện vui vẻ như vậy, cho nên …

Phó Thiên uống cạn chén mà nói.

- Tôi biết ý của Thiên ca, nhưng tính cách của giám đốc thái thì chuyện bình thường tôi có thể nói, nhưng một số việc không thể tùy tiện xen vào. Thiên ca và giám đốc có quan hệ không bình thường, có suy nghĩ thì hoàn toàn có thể nói ra.

- Quốc Đống, cậu biết tính cách của giám đốc, nếu cậu làm trái ý của giám đốc. Ôi, cái khác tôi không tiện nói. Tôi chỉ muốn đổi hoàn cảnh, tùy tiện tới phòng ban nào cũng được.

Phó Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng.

Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng. Phòng ban chuyên môn? Nếu thật sự đưa đối phương tới Phòng Quy hoạch tổng hợp hoặc Phòng Vận chuyển thì chỉ sợ y sẽ không muốn đổi hoàn cảnh. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy có thể nói với Tiểu Hàn một chút.

- Tiểu Hàn ư, cậu thấy cậu ta dám nói những lời này với giám đốc?

Phó Thiên nhướng mày nói:



- Quốc Đống, cậu thấy khó thì thôi, tôi biết cậu ở vị trí này cũng khó xử.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng trong lòng. Phó Thiên này cũng được. Nếu đồng ý giúp thì nhất định sẽ ghi nhớ. Y làm Chánh văn phòng Huyện ủy Hoa Dương, lại được Thái Chánh Dương coi trọng như vậy thì nhất định có năng lực. Mình đến sở cũng nhờ y nhiều, mình có thể nhanh chóng dung nhập vào Phòng cao tốc và sở thì Phó Thiên đã giúp nhiều.

Theo lý thuyết mình giúp y nói một câu cũng không sao, chỉ là hắn cũng hiểu một chút về Thái Chánh Dương. Nếu Thái Chánh Dương không tìm được người thích hợp làm giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc, vậy sao Thái Chánh Dương không để ý tới Phó Thiên.

Triệu Quốc Đống nói:

- Thiên ca, tính cách của Giám đốc Thái thì chúng ta đều rõ. Giám đốc đã quyết định thì muốn thay đổi phải tìm đúng thời cơ. Tôi hiểu ý của anh, tôi sẽ tìm cơ hội. Chỉ là tôi thấy anh thấy đúng cơ hội cũng có thể tự nói rõ, đây cũng không có gì khó. Tiếp xúc với công tác nghiệp vụ cũng có lợi cho sự phát triển sau này.

- Được, Quốc Đống, giám đốc vẫn coi trọng cậu, nói chuyện vui vẻ như vậy thì cậu có thể nói giúp thì tôi nghĩ giám đốc sẽ nghe.

Phó Thiên thấy Triệu Quốc Đống đã đồng ý thì khá vui vẻ. Y hiểu rõ tính cách của Thái Chánh Dương, người bình thường nói chưa chắc đã nghe, nhưng Triệu Quốc Đống lại khác.

- Thiên ca, đừng ôm quá nhiều hy vọng, có lúc hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng giơ chén lên. Thật ra khi nhìn thấy đồng hồ của Phó Thiên làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra một chút.

Gold? Triệu Quốc Đống thầm nghĩ đồng hồ này rất được, mấy năm sau cũng không mấy người nhận ra vì nó giấu sau lưng đồng hồ Rolex, chẳng qua giá không hề rẻ. Phó Thiên không ngờ lại đeo loại này? Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc rồi nhìn Đồng Mạn mà nói:

- Tiểu Mạn lại đây, mời Thiên ca một chén. Thiên ca là lãnh đạo của tôi, sau này nếu có chuyện bên giao thông thì tìm Thiên ca.

- Quốc Đống đang hại tôi hả. Chú ở ngành giao thông thì còn cần tôi giúp sao?

Phó Thiên vui vẻ giơ chén lên nói:

- Nếu muốn Thiên ca này mời chú thì cũng không cần kéo Tiểu Mạn tới.

Đồng Mạn không quen mấy cuộc như thế này, nhất là quan hệ của cô và Triệu Quốc Đống không rõ ràng. Người khác hỏi đều nói là quan hệ bạn học, vì chúc mừng lãnh đạo lên chức.

Đồng Mạn mời rượu nhưng không nói gì, chỉ đỏ mặt cầm chén rượu ngồi đó, cô thè lưỡi với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi thầm mắng cô một chút.

Triệu Quốc Đống thực ra cũng không thích mấy cuộc nhậu như thế này, cả ngày toàn uống rượu để tăng cường tình cảm, giống như không có cái này thì không triển khai công việc được vậy, tình cảm sẽ giảm. Nhưng anh không tham gia bạn bè sẽ xa lánh.

Ăn xong bữa cơm, Triệu Quốc Đống cũng không hỏi thanh toán hết bao nhiêu mà đi quẹt thẻ. Nhưng lão Da đã sớm thanh toán. Mấy ngàn tệ đối với Công ty xây dựng số 5 không đáng gì, nhưng Triệu Quốc Đống không muốn nợ ân tình này, nhất là còn việc của Phó Thiên ở đó. Chẳng qua lúc này hắn không tiện nói gì. Cho nên khi lão Da muốn rủ mọi người lên câu lạc bộ thì Triệu Quốc Đống đã khéo léo từ chối.

Triệu Quốc Đống từ chối lời đưa về của đám người Phó Thiên, chỉ nói mình muốn cùng thủ trưởng đi bộ trên bờ sông Mai Giang. Mọi người cũng hiểu nên tự tan đi. Chỉ còn lại Triệu Quốc Đống, Khâu Nguyên Phong và Đồng Mạn không chỗ để đi.

- Thiên ca, đi dạo một chút.



Chỉ còn ba người, Triệu Quốc Đống thấy vui hơn.

- Quốc Đống, xem ra cậu làm công việc tốt. Giám đốc Thái rất coi trọng cậu phải không?

Khâu Nguyên Phong từ lần trước thấy Triệu Quốc Đống đánh ngã Vương Quý Nhân để vào Ban quản lý Khu Khai Phát là không đơn giản.

- Cũng được.

Triệu Quốc Đống nói:

- Ở đó cũng có nhiều chuyện phiền phức.

- Sao, có việc gì phiền sao?

Khâu Nguyên Phong cười ha hả nói

- Phải học điều chỉnh tâm trạng của mình. Không có việc gì là không thể, dùng tâm trạng như thế nào đối mặt là quan trọng nhất. Chỉ cần cậu thấy phù hợp với suy nghĩ của mình thì cứ làm. Đều là người trưởng thành, thế giới quan hay nhân sinh quan đều trưởng thành. Mặc dù có thể nghe ý kiến người khác nhưng vẫn phải do mình quyết định mà.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Khâu Nguyên Phong có lẽ nhìn ra gì đó. Người trong hệ thống công an giỏi quan sát người, không ngờ một bữa ăn là có thể nhìn ra vấn đề.

- Chánh văn phòng kia có lẽ là việc nhờ cậu phải không?

Khâu Nguyên Phong châm thuốc hút rồi nhìn về dòng Mai Giang. Đúng là mùa mưa nên nước tăng lên không ít. Chẳng qua đê An Đô làm rất kiên cố, mọi người có thể đi trên bờ đê.

- Y muốn đổi vị trí.

Triệu Quốc Đống không hề giấu Khâu Nguyên Phong. Sau khi rời khỏi hệ thống công an, Triệu Quốc Đống phát hiện quan hệ của mình và Khâu Nguyên Phong mật thiết hơn.

- Y muốn đổi vị trí mà nhờ cậu? Chánh văn phòng phải là người thân tín nhất của giám đốc mới phải. Chẳng lẽ y cảm thấy cậu được Giám đốc Thái tin tưởng hơn?

Khâu Nguyên Phong có chút khó hiểu nói.

- Không dễ nói. Y cũng được Giám đốc Thái tin tưởng, nếu không sao có thể được điều từ Huyện Hoa Dương tới đây. Y có lẽ không tiện nói với Giám đốc Thái. Có lẽ y cảm thấy tôi không uy hiếp với y, cũng không có xung đột lợi ích nên dễ nói chuyện với Giám đốc Thái.

Khâu Nguyên Phong không nói gì mà tiếp tục đi tới.

- Quốc Đống, chuyện ở Sở Giao thông thì tôi không rõ. Phó Thiên này như thế nào thì tôi không rõ, nhưng y có vẻ rất nhiệt tình. Tôi thấy muốn tiến lên không xấu, ai cũng có dục vọng mà, nhưng vượt qua cấp độ là có vấn đề. Tôi thấy người này quá trọng danh lợi, nhưng đây là cảm giác đầu tiên nên không chắc.

Trọng danh lợi? Đồng hồ Gold? Nếu mình giúp y, Phó Thiên có thể vào làm giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc thì không chừng sẽ có tác dụng với Công ty Thiên Phu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook