Quyển 8 - Chương 29: Chương 29
Thụy Căn
16/04/2013
Ngay khi Ninh Pháp và Hàn Độ đang nói chuyện, Triệu Quốc Đống và Vương Lệ Mai cũng đang ngồi cạnh nhau nói chuyện.
Hai người Vưu Huệ Hương và Vương Lệ Quyên đúng là kỳ phùng địch thủ, cả về kỹ thuật và thể lực của hai cô đều tương đương nhau, đánh rất đẹp.
- Lệ Mai, các tiết mục của đài truyền hình Tây Giang theo tôi thấy thì quá ít, nhất là thời sự. Ờ, nên bố trí nhiều điều mới mẻ, mấy tin về hội nghị hay lãnh đạo quận đi thị sát giảm đi. Tôi đề nghị các chị nên tiến hành điều tra, hỏi ý kiến xem các hộ dân ở Tây Giang muốn xem chương trình gì nhất, bao nhiêu hộ xem đài truyền hình Tây Giang, tại sao chương trình kia được hoan nghênh? Mà đài truyền hình Tây Giang cũng phải thể hiện rõ sự phát triển của Tây Giang, quan điểm của Đảng, chính phủ tới dân chúng.
Vương Lệ Mai vội vàng ghi nhớ lời Triệu Quốc Đống nói. Lời của Triệu Quốc Đống nghe tuy không nghiêm khắc, nội dung không sắc bén nhưng gần như đều là nghi ngờ công việc của phòng Thông tin và đài truyền hình. Chẳng qua Vương Lệ Mai lại thấy vui vì khi Triệu Quốc Đống nói mấy vấn đề này ra, đưa ra yêu cầu như vậy thì tức là hắn đã chấp nhận mình.
- Tây Giang không có báo chí, chỉ có đài truyền hình và đài truyền thanh, ừ theo thời đại inte phát triển thì sức ảnh hưởng của nó là vô hạn. Nhưng Tây Giang chúng ta bây giờ chủ yếu vẫn chỉ là đài truyền hình và truyền thanh.
- Truyền thanh bị giới hạn là do đối tượng nghe có hạn. Lệ Mai, các chị phải nghiên cứu xem người nghe, người xem thích xem gì, qua đó chú trọng vào tiết mục này, điểm này tô không nói nhiều. Tôi muốn nói chính là trụ cột của đài truyền hình Tây Giang rất tốt. Tôi nhớ đài truyền hình Hoa Lâm còn đến đài truyền hình quận Ninh Lăng học tập. Nhưng bây giờ nhân viên của đài truyền hình Tây Giang có một phần chuyển sang Đông Giang khiến nó phát triển chậm lại. Chị làm trưởng đài chưa lâu, nhưng tôi thấy chị cũng nhận ra vấn đề của đài truyền hình Tây Giang, cũng có ý muốn điều chỉnh nhưng vẫn còn chưa đủ.
Triệu Quốc Đống thấy Vương Lệ Mai đang cắn chặt răng, tay hơi nắm lại, hắn hiểu lời mình nói làm cô khẩn trương. Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Quận Tây Giang là khu trung tâm của Thị xã Ninh Lăng, là nơi có nhiều tin tức nhất. Làm như thế nào để nắm bắt tâm lý người xem, lại muốn tuyên truyền được quan điểm của Đảng, chính quyền và sự phát triển của Tây Giang thì với cơ chế cứng nhắc bây giờ là không được, phải có sáng tạo.
- Cho nên tôi đề nghị các chị phải có điều tra cẩn thận, từ nội dung tiết mục, thời gian đến phong cách phát sóng, tất cả phải ghi chép cẩn thận, sau đó căn cứ kết quả điều tra mà phân tích, cải tiến. Những điểm sáng của đài truyền hình tỉnh và đài truyền hình khu vực duyên hải thì chúng ta có thể học tập.
- Bí thư Triệu, ý kến của ngài tôi xin ghi nhớ, chẳng qua yêu cầu của ngài hình như hơi ….
Vương Lệ Mai còn chưa nói hết đã bị Triệu Quốc Đống cắt ngang:
- Sao, trưởng phòng Lệ Mai sợ ư?
- Vậy thì không phải, ngài nói làm tôi cũng mong muốn được thử, nhưng muốn dựa theo yêu cầu của ngài mà cải tiến thì chỉ sợ nhân lực, vật lực của phòng Thông tin, đài truyền hình không thể làm được. Chúng ta cũng muốn cố gắng nhưng Quận ủy, Ủy ban quận phải đầu tư lớn hơn nữa.
- Quận ủy, Ủy ban sẽ thống nhất tính toán, chị phải suy nghĩ làm như thế nào để thúc đẩy tính năng động của cán bộ trong cơ quan. Tôi cảm thấy chị có thể nhằm vào quan niệm đúng giờ đi làm và không bao giờ bị đuổi việc. Cán bộ có thể lên, có thể xuống, phải mạnh dạn điều chỉnh cán bộ, giỏi lên, kém xuống, khích lệ cơ chế kiểm tra đánh giá, điểm này có lẽ Quận ủy, Ủy ban sẽ chú trọng hơn nữa và toàn lực ủng hộ các chị.
- Tôi hiểu, lời Bí thư Triệu nói tôi xin ghi nhớ.
Vương Lệ Mai vội vàng gật đầu nói.
Vưu Huệ Hương và Vương Lệ Quyên đã đánh xong thì thấy hai người Triệu Quốc Đống và Vương Lệ Mai đang nói chuyện, bọn họ không quấy rầy mà đi tắm.
Nước ấm áp chảy trên cơ thể hai người.
Phòng tắm dành cho khách quý được chia thành những gian phòng riêng vừa vặn cho một người tắm, cũng cung cấp phòng cho ba bốn người tắm. Như vậy có thể cho phép mấy vị khách thân thiết tắm với nhau, cũng có thể cho phép khách không thích tắm trước mặt người khác.
Bên ngoài phòng tắm là mấy phòng nghỉ, có thể tự do lựa chọn, điều hòa luôn được mở để đảm bảo khách tắm xong ra không lạnh.
Trang thiết bị của khu nghỉ dưỡng này rất đầy đủ, đây cũng là nguyên nhân chính khiến nó làm ăn khấm khá. Người có thể tới đây chơi thường không lo về tiền, cũng không quan tâm đến việc có thẻ hội viên hay không, bỏ thêm vài trăm tệ đối với bọn họ thường không phải vấn đề.
Làn nước chảy lên người, Vương Lệ Quyên cười hì hì nhìn Vưu Huệ Hương đang mân mê đầu vú liền trêu chọc:
- Huệ Hương, cô đừng ở đó mà tự sờ mó mình. Của cô cũng đủ to rồi, sao, muốn nó giống Nhị tỷ cô ư?
- Phì, chỗ đó của cô mà nhỏ sao?
Vưu Huệ Hương hơi nóng mặt.
- Không phải công của chồng cô sao? Có phải hôm nào cũng xoa bóp cho cô không?
Vưu Huệ Hương phản công như vậy làm Vương Lệ Quyên nóng mặt. Vương Lệ Quyên oán hận nói:
- Huệ Hương, cô sao nói chuyện càng lúc càng thô lỗ? Lời này cũng có thể nói ra là sao?
- Đừng giả vờ nghiêm chỉnh, đều là người đã trải qua thì có gì không thể nói? Người khi ở ngoài thường luôn ra vẻ căng thẳng, rụt rè, đeo mặt nạ, nhưng ở hoàn cảnh này phải thả lỏng mình chứ?
Vưu Huệ Hương cười hì hì nói:
- Chẳng lẽ chồng cô bây giờ không nỗ lực à?
- Ôi, chồng tôi bây giờ đặt ở con hết rồi. Con đi học, tôi bận công việc nên chỉ có thể để anh ấy canh nhà.
Vương Lệ Quyên có chút buồn bực nói:
- Có đôi khi tôi thấy có lỗi với con, một tháng mà chỉ có thể về nhà vài ngày.
Vưu Huệ Hương biết chồng Vương Lệ Quyên là một bác sĩ có tiếng ở bệnh viện Trường Tân, quan hệ hai người cũng được. Nhưng Vương Lệ Quyên càng lên chức thì công việc càng bận rộn nên chồng cô cũng bắt đầu kêu than, tình cảm dần lạnh nhạt. Mặc dù chưa tới mức ly thân, ly hôn nhưng cũng phai nhạt đi.
- Lệ Quyên, cô nên dành nhiều thời gian cho gia đình đi. Tôi thấy chồng cô cũng không dễ. Đi làm về liền phải lo cho con, không có thời gian ở bên vợ vì vợ đi suốt.
Vưu Huệ Hương thở dài một tiếng mà nói.
- Hừ, cô nghĩ hắn thật sự lương thiện như vậy sao?
Vương Lệ Quyên sa sầm mặt nói:
- Huệ Hương, cô đừng tin biểu hiện bề ngoài của đàn ông. Chỉ có điều mình thấy tận mắt mới là chính xác nhất. Hắn đã sớm có quan hệ với một con bé y tá tại bệnh viện, còn nghĩ tôi không biết sao? Trường Tân chỉ có từng đó, ai còn có thể lừa được ai?
Vưu Huệ Hương giật mình mà nói:
- Không phải chứ Lệ Quyên, cô có hiểu lầm không? Hoặc là có người đồn thổi?
- Huệ Hương, tôi là người dễ tin lời người khác sao?
Vương Lệ Quyên có chút cô đơn.
- Hắn nói với tôi rằng bệnh viện phái hắn lên thành phố học hai ngày, cũng đúng là có việc đó. Chẳng qua lại có người thấy hắn và con bé kia ở khu nghỉ dưỡng Lộc Sơn. Cô nói nên làm như thế nào bây giờ?
- Có lẽ là bệnh viện bố trí học tập và đến nghỉ ngơi thì sao?
Ngay cả Vưu Huệ Hương cũng không tin vào lời giải thích của mình.
- Hừ, Huệ Hương, đó là tập huấn bác sĩ, quan hệ gì với y tá. Nhất định là con yêu tinh đó hẹn hò với hắn ở đấy.
Vương Lệ Quyên đau đớn nói.
Vưu Huệ Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lệ Quyên, con người không bao giờ được hoàn hảo và theo ý mình cả. Con người nên thấy đủ và nên nhìn vào mặt tốt đẹp là được. Ít nhất bây giờ cô coi như đã tiến thêm nửa bậc mà.
- Và nửa bậc này mà tôi phải thất bại trong hôn nhân sao?
Vương Lệ Quyên khổ sở nói.
- Vậy còn có thể như thế nào nữa chứ? Đám đàn ông muốn quan hệ bên ngoài thì kiểu gì chẳng có đủ lý do?
Vưu Huệ Hương có chút bị kích thích mà nói:
- Nếu cô cảm thấy cuộc sống không được thì chia tay đi. Nếu cô sợ chuyện này ảnh hưởng đến sự phát triển của mình thì cô phải nhìn thoáng một chút, tiếp tục đi theo con đường mình đã chọn. Chờ khi con cái lớn lên thì là ổn rồi.
Mắt Vương Lệ Quyên trở nên mê man, cô dùng tay khẽ vuốt ve da thịt mình. Cơ thể cô không đẫy đà bằng Vương Lệ Mai nhưng cũng cao gầy và có sự quyến rũ của nó. Cặp vú không tính là lớn nhưng không hề rủ xuống giống người phụ nữ đã sinh con. Nó cao vút, đầu vú nhọn lên và có màu đỏ hồng.
- chỉ có thể suy nghĩ như vậy thôi. Mọi việc đều tốt không phải ai cũng có thể chạm vào.
Vương Lệ Quyên thở dài một tiếng mà nói.
- Nên thấy đủ. Nghĩ xem ở huyện có bao người hâm mộ cô? 30 tuổi đã làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, 32 tuổi làm Trưởng ban Tuyên giáo, 34 tuổi làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, hai năm lên một chức, cô còn muốn như thế nào nữa? Nếu chuyện này không phải do cô gặp, cô không phải rất hâm mộ người khác gặp nó sao?
Vưu Huệ Hương cười nói.
- Vậy còn cô? 29 tuổi làm chủ tịch xã, 30 tuổi làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, 33 tuổi làm Trưởng ban Tuyên giáo, không phải cũng làm người ta ghen ghét sao?
Vương Lệ Quyên lúc này đã đỡ hơn một chút.
- Được rồi, hai chúng ta đừng có tự khen nhau nữa. Nhìn xem Triệu Quốc Đống kia mới 27 tuổi đã là Thường vụ thị ủy đó.
- Đó là kẻ khác thường, không thể so sánh.
Vưu Huệ Hương cười hì hì nói:
- Khi tôi làm chủ tịch xã thì hắn còn làm phó trưởng đồn công an Giang Miếu, chẳng qua khi đó không có tiếp xúc gì. Không lâu sau tôi lên Ban Tổ chức cán bộ thì hắn cũng lên làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, một năm có thể nhảy lên như vậy đúng là làm người ta phải phục. Mặc dù gặp may mắn nhưng không thể không thừa nhận hắn làm rất tốt ở Khu Khai Phát Giang Khẩu. Nếu không phải đổi Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, sợ là hắn không phải rời khỏi Giang Khẩu, cũng không có nhiều biến hoá như vậy.
- Cô nói hắn bị chèn ép mà phải rời khỏi Giang Khẩu?
Vương Lệ Quyên có chút tò mò nói.
- Coi như là vậy. Hắn đang từ Phó bí thư kiêm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát thì bị đẩy tới làm Phó bí thư Đảng ủy xã Lĩnh Đông, xã Lĩnh Đông là huyện nghèo nhất Giang Khẩu, cô có thể tưởng tượng ra đó.
Vưu Huệ Hương như nhìn về phía xa xa mà nói:
- Lúc ấy tôi đưa hắn tới xã Lĩnh Đông, hắn còn rất vui vẻ, tôi không cảm nhận ra tâm trạng của hắn. Lúc ấy vị Trưởng ban chỗ tôi sai một Trưởng phòng đi đưa hắn, tôi kiên trì đòi đưa hắn, lúc ấy coi như hai bên bắt đầu có quan hệ.
- Ồ, vậy là có quan hệ từ lúc ấy. Huệ Hương, năm đó là năm nào? 94? Hắn lúc ấy bao tuổi, chẳng lẽ cô động tình, muốn gặm cỏ non? Tính sâu xa.
Vương Lệ Quyên nói như vậy làm Vưu Huệ Hương đỏ mặt:
- Cô nói càn gì thế? Tôi và hắn chỉ có quan hệ công việc, không có quan hệ nào khác.
- Nhìn xem nào, rất tức giận? Huệ Hương, cô không thấy của mình đang cứng lên ư? Đây là khi người phụ nữ bị kích thích mới vậy, cô có tật giật mình phải không?
Vương Lệ Quyên đưa tay chạm vào ngực Vưu Huệ Hương rồi nói:
- Cô dám nói mình không có ý đó không?
- Cút.
Vưu Huệ Hương vội vàng cúi đầu thì thấy hai điểm đỏ trước ngực đúng là hơi cứng lên nhưng không phải vì nguyên nhân kia, ít nhất là lúc ở Giang Khẩu.
- Cô đừng ngậm máu phun người, tôi thấy cô mới động tình.
- Hì hì, đừng xấu hổ, chúng ta là chị em thân thiết, nói tình cảm của hai người ra xem chút đi.
Vương Lệ Quyên thấy Vưu Huệ Hương tức điên lên thì cười đến run người, ngực cũng phập phồng theo đó.
- Được rồi, sau đó hắn hỏi Nhị tỷ tôi, tôi mới biết thủ trưởng của Nhị tỷ tôi là Hùng Chính Lâm có quan hệ mật thiết với hắn. Hắn từng ăn cơm với Nhị tỷ tôi, có quan hệ này nên hai bên cũng dần quen thuộc hơn.
Vưu Huệ Hương trừng mắt nhìn đối phương.
- Hùng Chính Lâm, cô nói là nguyên Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô, sau đó lại quay lên Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy làm Phó chủ nhiệm?
Vương Lệ Quyên run lên và cũng nhìn chằm chằm vào cơ thể Vưu Huệ Hương.
- Ừ, tháng 9 năm ngoái đã được điều lên Ủy ban kỷ luật Trung ương, hình như làm Trưởng ban nào đó.
Vưu Huệ Hương cũng không rõ Hùng Chính Lâm đi làm gì, cô chỉ biết chị mình vẫn còn liên lạc với Hùng Chính Lâm. Chẳng qua Vưu Liên Hương không nói nhiều nên cô không rõ.
Ban nào đó của Ủy ban kỷ luật Trung ương?
Vương Lệ Quyên đã từng làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy nên hiểu sức ảnh hưởng của một Ban trong Ủy ban kỷ luật Trung ương. Ủy ban kỷ luật có tám ban, bất cứ ban nào đều có vẻ cầm thượng phương bảo kiếm mà tới, có thể nói ngoài Bí thư của thành phố trực thuộc trung ương ra thì chắc không có lãnh đạo nào dám không cung kính với người của Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Như người trong hệ thống Ủy ban kỷ luật có nói, hắn không để anh lên chức, vậy có thể kéo dài, thậm chí ngăn cản anh được lên, nhất là lúc quan trọng thoáng kéo dài một chút với lý do đảm bảo công bằng là anh mất cơ hội ngay.
- Huệ Hương, bảo sao hắn lợi hại như vậy, thì ra có chỗ dựa này.
Vương Lệ Quyên nhếch miệng cười nói.
- Không có, tôi nghe chị tôi nói hắn đến Ninh Lăng rèn luyện là ý của hắn, không liên quan gì tới Hùng Chính Lâm. Hơn nữa chị tôi nói hắn làm rất xuất sắc ở Hoa Lâm. Huyện Hoa Lâm vốn là huyện nghèo cấp quốc gia nhưng bây giờ sau ba năm hắn công tác ở đó, Hoa Lâm đã có thể xông vào top 3 quận, huyện đứng đầu Ninh Lăng, thành tích này rất xuất sắc. Ừ, khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân mà tất cả các công ty du lịch đều có tour là do một tay hắn làm ra, suối nước nóng ở đó rất tốt.
- Ừ, có chỗ dựa, có quan hệ, có năng lực, đầu óc nhạy bén, muốn không lên cũng khó, bảo sao mới 27 đã là cấp phó giám đốc sở.
Vương Lệ Quyên thở dài một tiếng. Nghĩ cũng đúng, nếu không dựa vào gì mà lên như vậy. Nếu không có tài năng thật thì dù có chỗ dựa thì một người cũng không đỡ nổi trời, cùng lắm điều anh lên vị trí cao mà nhàn nhã chứ sao có thể thành Bí thư Quận ủy, Huyện ủy.
Hai cô đang nói chuyện thì Vương Lệ Mai đã chui vào. Có lẽ bởi vì ở ngoài lâu nên mồ hôi đã thấm hết vào quần áo. Cô vội vàng cởi ra rồi bật nước nóng.
Vương Lệ Quyên và Vưu Huệ Hương thấy tâm trạng Vương Lệ Mai có vẻ khá tốt, xem ra lần này đã có hiệu quả cao. Hai cô thấy thế đều vui vẻ.
- Lệ Mai, em và Bí thư Triệu nói chuyện thế nào?
Vương Lệ Quyên không nhịn được nói.
- Tâm trạng của hắn hôm nay khá tốt, có lẽ đều dựa vào sức hấp dẫn của chị Huệ Hương. Em lần đầu thấy tâm trạng hắn tốt như vậy. Lúc em báo cáo công việc định triển khai với hắn, hắn nghe rất chăm chú, không có vẻ không nhịn được hoặc có điện thoại quấy rầy như trước. Ừ, đúng là hiệu quả hơn khi báo cáo ở văn phòng. Đúng là phải cảm ơn Huệ Hương đã giúp em.
Vương Lệ Mai cười hì hì mà nói.
- Con bé chết tiệt này dám trêu chị sao? Em mà nói như vậy thì chỉ có lần này, không có lần sau.
Vưu Huệ Hương trừng mắt nhìn Vương Lệ Mai mà nói:
- Chị thấy chị em mới hấp dẫn hơn. Không thấy lúc hai chúng ta chơi thì chị em và hắn nói chuyện rất thân đó sao?
- Huệ Hương, cô ghen à?
Vương Lệ Quyên cười hì hì đầy xấu xa mà nói:
- Tôi nghe thấy rõ ràng có mùi chua.
- Lệ Quyên, cô miệng chó không mọc được ngà voi, xem tôi xử lý cô.
Vưu Huệ Hương đỏ mặt vì lời nói của Vương Lệ Quyên và ánh mắt nghi ngờ của Vương Lệ Mai nhìn tới, cô không nhịn được xoay người định bịt miệng Vương Lệ Quyên. Hai người phụ nữ trần truồng đuổi nhau trong phòng tắm. Vương Lệ Mai lúc này cũng cười hì hì nhìn hai người nhưng không can thiệp.
Buổi trưa mọi người đến Hỉ lai đăng ăn đồ tây, hai chiếc xe chạy thẳng đến đường Triêu Dương, Triệu Quốc Đống đã sớm đặt bàn ở đây. Hắn tỏ vẻ rất quen thuộc với khách sạn năm sao làm ba người phụ nữ đều có chút ngạc nhiên.
- Quốc Đống, cậu hình như rất quen với nơi này?
Hàn Đông cẩn thận cắt miếng thịt bò mà nói.
- Ừ, cửa hàng đồ ăn tây ở An Đô chỉ có vài điểm. Nơi này có hoàn cảnh yên tĩnh, các nơi khác thì ồn ào, nếu muốn cùng bạn bè ăn đồ tây thì tôi đề nghị đến đây ăn. Chẳng qua Hỉ lai đăng ở nơi khác thì tôi không dám cam đoan.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói:
- Chị thấy thịt bò ở đây thế nào?
- Cũng được, nói thật tôi không thích ăn đồ tây mấy.
Hàn Đông bĩu môi nói.
- Vậy là tôi sai rồi, chị thích ăn gì, lần sau tôi mời.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Bí thư Triệu có thời gian rảnh đến Trường Tây, cua Trường Tân rất thơm ngon, chẳng qua bây giờ không đúng mùa của nó. Nếu Bí thư Triệu thích nếm thử thì vẫn có thể. Cua Trường Tân nổi tiếng cả tỉnh.
Vương Lệ Quyên nói.
- Ha ha, cảm ơn chị, chẳng qua cuối năm tôi sợ không có thời gian. Như vậy đi, tháng chín năm sau tôi sẽ đến Trường Tân, tôi sẽ gọi thêm Trưởng ban Lệ Mai rồi cùng nếm thử cua ở đây.
Triệu Quốc Đống nhìn Vương Lệ Mai rồi thản nhiên nói.
- Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc ấy Bí thư Triệu kéo cả Vưu Nhị tỷ tới. Huệ Hương, đừng có mà nói bận đó.
Vương Lệ Quyên cười nói.
Ăn xong tiễn ba người phụ nữ đi, Triệu Quốc Đống mới thở phào nhẹ nhõm. Ba người phụ nữ này cũng biết ý, biết Triệu Quốc Đống không dễ quay về An Đô nên có việc cần làm. Vì thế các cô đều biết ý rời đi.
Triệu Quốc Đống nhận được điện thì đang nằm ngủ. Hắn có chút khó chịu nhưng thấy số điện thoại liền tỉnh ngủ ngay. Là Hàn Đông gọi, lúc này Hàn Đông gọi thì hơi hiếm, chẳng lẽ cô biết mình đã về An Đô?
Hơn năm nay Triệu Quốc Đống vẫn cố gắng né tránh Hàn Đông, nhất là khi biết Hàn Đông đã từ chối mấy người được giới thiệu. Điều này càng làm hắn thấy áp lực.
Hắn không phải không biết Hàn Đông có một tia tình cảm đối với mình.
Hàn Đông là người phụ nữ như thế nào thì Triệu Quốc Đống biết rõ. Một khi làm người yêu thì chỉ sợ sau này hắn sẽ bị quản rất chặt, mà đây không phải cuộc sống hắn thích. Hắn muốn cảm giác tự do, không bị kiềm chế. Mặc dù điều này chỉ có trong tưởng tượng nhưng Triệu Quốc Đống tuyệt đối không chấp nhận bị quản quá chặt.
Mà nếu hắn không thể giữ được mình không quan hệ linh tinh, như vậy sẽ làm tổn thương Hàn Đông, như vậy ngay cả bạn cũng không làm được. Triệu Quốc Đống thà chấp nhận giả vờ hồ đồ hoặc trốn tránh. Trên thực tế cũng không thể nói là giả vờ hồ đồ, Hàn Đông thông minh như vậy chẳng lẽ không hiểu ra nỗi khổ của hắn.
Điện thoại di động vẫn vang lên, Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng rồi nghe.
- Anh đang ở đâu?
Giọng Hàn Đông vẫn ngọt ngào và rõ ràng như trước.
- Tiểu Đông, sao đột nhiên lại gọi cho anh vậy?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu, chẳng lẽ nói mình bị đối phương trùng hợp thấy ở hồ Vân Loa?
- Đừng nói nhiều, em hỏi anh ở đâu?
Hàn Đông có chút tức giận mà nói.
- À, ở An Đô.
Triệu Quốc Đống cuối cùng đành ngoan ngoãn nói.
- Hừ, coi như thành thật, đến chỗ em, em chờ.
Hàn Đông ở Tây lĩnh thúy uyển, đây là khu nhà cao tầng dành cho người có tiền do tập đoàn Sâm Độ bán ra. Các căn phòng có diện tích từ 40 đến 80 mét, giá cả khá đắt nhưng bởi vì xác định đối tượng khách hàng chính xác nên cũng được nhiều người mua.
Với thu nhập của Hàn Đông thì nhất định không mua nổi. Nhưng bố mẹ Hàn Đông bên Lam Sơn làm ăn tốt, coi như người có tiền, đủ để mua một căn nhà cho Hàn Đông.
Triệu Quốc Đống đến nơi ấn chuông, cửa mở ra, Hàn Đông rất tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, Hai tay chống eo, cô mặc một bộ đồ thể thao như vừa từ đâu đó về.
- Tiểu Đông, vừa đi thể thao về ư?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến ánh mắt của đối phương mà tự mình thay giày, đi dép vào nhà. Trên bàn có cốc café đã pha sẵn, hắn cười nói:
- Tiểu Đông, uống café một mình à, hiếm có.
- Triệu Quốc Đống, anh đừng có mà đánh trống lảng, anh bao lâu rồi không tới chỗ em? Anh tự nói xem. Anh thật sự bận thế sao? Làm Bí thư bận đến độ không biết mình họ gì sao? Ngay cả nhà bạn cũng không thể tới?
Hàn Đông thấy Triệu Quốc Đống không sợ nên đành tức giận ngồi xuống trước mặt hắn.
- Tiểu Đông, khách tới thì về lý phải mời anh ly café chứ? Cho dù biểu hiện của anh không tốt, em phê bình thì cũng phải có đủ lễ phép chứ?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
Hàn Đông cắn răng. Người này luôn ra vẻ tùy tiện trước mặt cô, giống như cô trời sinh đã nợ hắn vậy.
Triệu Quốc Đống nhấm nháp cốc café rồi nói:
- Ừ, Tiểu Đông pha rất ngon.
Hàn Đông cuối cùng đã nổi giận, cô trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Triệu Quốc Đống, anh coi chỗ của tôi là nơi nào?
- Sao? Sao Tiểu Đông lại nổi giận thế? Em phải giữ hình ảnh gái ngoan. Em tốt xấu cũng làm ở Ban Tuyên giáo An Đô cơ mà, ít nhất phải bình tĩnh, bình tĩnh, hít sâu một hơi, khắc chế. Ừ, có gì bất mãn và buồn bực có thể nói với anh, anh biết em muốn thổ lộ sự cô đơn và tức giận trong lòng, ừ, trút giận sang anh.
Triệu Quốc Đống ra vẻ nghiến răng nghiến lợi chấp nhận hy sinh vì nghĩa. Hàn Đông thấy thế liền cười hì hì một tiếng nhưng cô liền thu lại vẻ tươi cười nhưng sớm bị Triệu Quốc Đống nắm được:
- Được rồi, cười là tốt rồi, hoàn thành nhiệm vụ, anh có thể uống café.
Đối với sự vô lại của Triệu Quốc Đống, Hàn Đông đúng là không có biện pháp. Từ khi quen hắn, cô luôn ở thế bị thua, chưa bao giờ thắng hắn. Nếu có chỉ là hắn nhường cô mà thôi. Hắn luôn có thể dễ làm cô vui, có thể làm cô buồn. Ngay cả Hàn Đông cũng không biết bình thường mình vẫn tự xưng là tỉnh táo sao lại mất lý trí khi đối mặt với hắn.
Nhìn Triệu Quốc Đống, Hàn Đông thầm hít sâu một hơi, tại sao người đàn ông đi vào trái tim cô lại cứ muốn giữ một chân ở ngoài, không muốn tiến vào hết. Chẳng lẽ cô thiếu sức hấp dẫn để đối phương không thể dồn hết tình cảm vào mình sao?
- Triệu Quốc Đống, anh cút, anh cút ngay ra cho tôi.
Hàn Đông đột nhiên phát tác như vậy làm Triệu Quốc Đống rất ngạc nhiên.
- Sao thế Tiểu Đông? Có phải có việc gì không?
- Cút, anh cút ngay. Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa.
Hàn Đông gần như là khóc mà nói, điều này làm Triệu Quốc Đống loáng thoáng nhận ra gì đó. Nhưng hắn lại không có gì để nói mà đành thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài.
Triệu Quốc Đống xuống thang máy, Triệu Quốc Đống nhìn lên trên. Hắn dám khẳng định Hàn Đông đang trốn sau cửa sổ nhưng sao lại phải làm như vậy. Hắn lắc đầu nhấn ga vào lao ra ngoài.
Điện thoại di động vang lên, Triệu Quốc Đống không cần đoán cũng biết là ai.
- Tiểu Đông.
- Xin lỗi, tâm trạng em không tốt.
- Không có gì, ai cũng có lúc như vậy mà.
- Em vốn định nói với anh rằng sáng nay Nhị thúc có nói chuyện với Chủ tịch Ninh việc anh đến Thượng Hải thu hút đầu tư. Chủ tịch Ninh và Nhị thúc em rất tán thành quan điểm của anh, hy vọng anh dùng hành động thực tế mà chứng minh. Nhị thúc em còn nói hy vọng anh có thể xử lý tốt việc truyền thông và thúc đẩy phát triển.
- Cảm ơn, anh hiểu.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Mặc dù không có Hàn Độ thì từ góc độ nào mà nói Hàn Đông cũng là người vợ thích hợp nhất với hắn. Nhưng đúng là vì điểm này nên hắn không muốn làm tổn thương cô.
- Được rồi, tết chúng ta liên lạc lại.
Hàn Đông lập tức tắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.