Quyển 11 - Chương 32: Chương 32
Thụy Căn
16/04/2013
Nghiêm Lập Dân đã chính thức điều lên làm Phó bí thư Đảng ủy Sở công an, phó giám đốc thường trực. Triệu Quốc Đống cũng biết Lưu Triệu Quốc đang muốn cạnh tranh chức giám đốc sở. Giám đốc sở bây giờ đã đến tuổi, bây giờ tỉnh đang lựa chọn người thích hợp.
Lưu Triệu Quốc bây giờ đang là Thường vụ thị ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp An Đô, cũng là cán bộ cấp giám đốc sở, nếu làm giám đốc sở chỉ là ngang hàng. Nhưng Lưu Triệu Quốc ở Thành phố An Đô làm đến chức vụ đó đã là tối đa, nếu muốn tiến thêm gần như không có khả năng.
Nhưng nếu làm giám đốc Sở công an thì có thể nhằm vào chức Bí thư Đảng ủy chính pháp tỉnh, nếu không được có thể mơ chức Phó chủ tịch tỉnh hoặc trợ lý chủ tịch tỉnh. Bây giờ cơ quan công an đang được coi trọng, giám đốc Sở công an do Bí thư Đảng ủy chính pháp hoặc Phó chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm là bình thường. Nếu có thể đoạt được chức giám đốc sở trước thì không chừng có thể tiến thêm.
Cho nên Lưu Triệu Quốc cũng đang tích cực hoạt động. Chẳng qua chức này đâu có dễ dàng đoạt được, nhiều người nhìn chằm chằm vào nó. Lưu Triệu Quốc lại thiếu người có tiếng nói nặng ở trên tỉnh giúp mình. Thường vụ tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp Đinh Sâm có quan hệ mặc dù tốt với y, nhưng Phó bí thư Đảng ủy chính pháp Vu Triêu Lượng cũng để ý tới chức giám đốc sở, Đinh Sâm không thể ủng hộ Lưu Triệu Quốc.
Phó bí thư Tỉnh ủy Yến Nhiên Thiên là nhân vật rất quan trọng. Nhưng Yến Nhiên Thiên và Lưu Triệu Quốc có quan hệ bình thường, muốn thông qua cửa này là không dễ. Ninh Pháp vốn đã làm ở An Đô, theo lý thì sẽ giúp Lưu Triệu Quốc. Nhưng Lưu Triệu Quốc biết Ninh Pháp có cảm giác bình thường với mình, nếu muốn đối phương toàn lực giúp mình là không dễ. Cho nên bây giờ cũng làm cho Lưu Triệu Quốc khó xử.
Thấy Lưu Triệu Quốc im lặng không nói, Thái Chánh Dương nhíu mày. Y không phải không muốn giúp Lưu Triệu Quốc, nhưng quan hệ của hắn và Ninh Pháp đã không còn được như trước. mà vị trí mẫn cảm như giám đốc sở Công an thì trước khi rõ ý đồ của Ninh Pháp, y không tiện mở miệng.
Lưu Triệu Quốc và Liễu Đạo Nguyên cũng biết vấn đề này, cũng hiểu chỗ khó của Thái Chánh Dương. Đừng nhìn Thái Chánh Dương có quan hệ mật thiết với Ninh Pháp, nhưng khi chọn người dùng thì phải xem ý của lãnh đạo. Ninh Pháp mà không hài lòng với Lưu Triệu Quốc thì anh có cố gắng nữa cũng vô ích.
Liễu Đạo Nguyên bây giờ cũng có chút khó xử. Tình hình trong Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đổi khác, hơn nữa Phó trưởng ban bình thường lại không có quyền lên tiếng ở việc này. Quan hệ giữa y và Qua Tĩnh cũng bình thường, y không biết quan hệ giữa Qua Tĩnh và Quốc Đống, chẳng qua y có con đường khác. Y nghe nói Lưu Thác và Yến Nhiên Thiên từng là bạn học tốt trên trường Đảng Trung ương, nếu có thể làm cho Triệu Quốc Đống …
Nhưng Liễu Đạo Nguyên phủ nhận ngay ý này. Không nói Triệu Quốc Đống có thể đả động Lưu Thác hay không, mà với thân phận của Lưu Thác và Yến Nhiên Thiên bây giờ thì chỉ sợ chưa chắc có tác dụng. Dù sao chức vị trí giám đốc Sở công an không phải chức bình thường, có lẽ phải do hai người Ninh Ứng tỏ thái độ mới được.
- Triệu Quốc, tôi thấy chuyện này ông nếu như chờ đợi thì chỉ có thể ngồi xem kịch. Ông phải chủ động phóng ra. Tôi thấy quan trọng nhất là do Ninh Pháp. Nếu ông được Ninh Pháp ủng hộ thì còn y vọng, nếu không thì vô ích. Nếu Ninh Pháp ủng hộ thì không chừng có thể lên làm Phó chủ tịch tỉnh, Bí thư Đảng ủy chính pháp.
Liễu Đạo Nguyên từ tốn nói:
- Quan trọng nhất chính là Ninh Pháp.
Thái Chánh Dương cũng đang suy nghĩ về việc này. y cũng muốn giúp Lưu Triệu Quốc nhưng phải nghĩ cách. Ninh Pháp là người cứng rắn, chuyện y xác định thì chỉ dựa vào mình nói bóng nói gió thì sẽ khiến đối phương có ý kiến.
Không khí bữa ăn trở nên nặng nề vì vấn đề khó này. Thái Chánh Dương cũng biết mình không mở miệng thì chỉ sợ việc này càng kém đi. Ai cũng nói mình và Ninh Pháp có quan hệ mật thiết, ở chuyện này mình nếu không ra tay thì Lưu Triệu Quốc càng không có hy vọng.
- Triệu Quốc, tính cách của Ninh Pháp thì ông cũng hiểu. Muốn thay đổi suy nghĩ của y thì ông phải cố gắng. Tôi thấy như vậy, tôi dự định hẹn y mọi người cùng ngồi, ông cũng tới. Y rất thông minh nên tự nhiên hiểu ý tôi.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói.
- Ý của tôi là trong hai ba tháng này ông phải đạt được thành tích gì đó ở Thành phố An Đô, phải để y biết. Thứ hai ông phải có mấy ý tưởng mới trong công việc, phải phù hợp chính sách của Trung ương, phải để Ninh Pháp cảm thấy ông là người muốn làm việc. Y không thích hư vô, ở điểm này ông phải suy nghĩ. Cục Công an Thành phố An Đô hay Đảng ủy chính pháp cũng được, ông có thể có thể đưa mọi người xuống tập luyện, ngoài ra có thể sang khu vực duyên hải tham khảo cách làm ưu tú của bọn họ, về tạo điểm sáng ở An Đô.
Thái Chánh Dương nói xong, Lưu Triệu Quốc khẽ gật đầu. Y biết đây đã là cố gắng lớn nhất của Thái Chánh Dương. Dù sao chức giám đốc Sở công an không phải ai cũng có thể đạt được. Mà khó khăn lớn nhất của mình chính là đánh vỡ ấn tượng trong đầu Ninh Pháp về mình.
Triệu Quốc Đống cũng thầm than càng lên cao càng khó. Có đôi khi đạt thành tích trong công việc chưa chắc có thể làm lãnh đạo hài lòng. Quan điểm khác nhau nên nhìn nhận vấn đề là khác nhau. Quan trọng nhất là công tác của anh phải phù hợp ý đồ của lãnh đạo.
Đề tài rất nhanh chuyển hướng. Nhin bốn ông anh mà mình đang đuổi dần từng người, nếu mấy năm trước Triệu Quốc Đống sao có thể nghĩ mình có thể đứng ở vị trí ngang hàng nói chuyện. Mặc dù mấy năm trước hắn cũng có thể nói ra ý tưởng của mình, nhưng bọn họ chủ yếu là thưởng thức. Nhưng bây giờ quan điểm của hắn đã lên mức độ khác, đã không chỉ còn mang tính tham khảo nữa.
Mặc dù chênh lệch giữa mấy người là khá lớn, Lưu Triệu Quốc còn đang cố gắng lên làm giám đốc Sở công an, Liễu Đạo Nguyên và Thái Chánh Dương đã là cán bộ cấp chính tỉnh.
Có lẽ Liễu Đạo Nguyên sau đây sẽ thành Bí thư tỉnh ủy một phương, Thái Chánh Dương thì sao? Y có thể tham gia và phát huy tác dụng trong chính sách quốc gia, cũng có thể đến tỉnh nào đó làm lãnh đạo. Đương nhiên đây phải là việc trong hai ba năm tới.
Hùng Chính Lâm hoàn toàn đi con đường khách. Khi y buông tha việc làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, điều này có nghĩa y chuẩn bị muốn đi đến cuối trong con đường Ủy ban kỷ luật.
Trưởng một ban của Ủy ban kỷ luật, quyền con chức trọng nhưng chỉ giới hạn trong một lĩnh vực nhất định. Nếu so sánh với Thường vụ tỉnh ủy, thậm chí Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy thì y còn có khoảng cách. Nhưng nó lại thích hợp với Hùng Chính Lâm. Y thích tìm con mồi, tìm kiếm sự khiêu chiến.
Mình thì sao?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Hắn làm Phó thị trưởng thường trực cũng đã gần năm rưỡi, hắn cẩn thận tính ra thì cũng làm được vài việc, trong đó có một việc mà mọi người cho rằng thất bại.
Một năm rưỡi qua kinh tế Hoài Khánh không thể bay vọt như dự tính, một Thị xã và một quận, huyện khác nhau quá lớn.
Lúc ở Hoa Lâm, Tây Giang, hắn có thể xác định phương châm, làm cho cả bộ máy vòng quay công việc đó, có thể lập tức thấy hiệu quả. Nhưng ở Hoài Khánh thì mỗi quận, huyện có hoàn cảnh khác nhau, quan điểm của lãnh đạo cũng khác nhau. Làm như thế nào thống nhất tư tưởng hai quận, sáu huyện vào một con đường phát triển là rất khó khăn. Hơn nữa hắn lại chỉ là Phó thị trưởng thường trực.
Vấn đề tranh đấu trong chính trị luôn tồn tai. Nó sẽ có thời kỳ trăng mật sang mâu thuẫn. Bí thư và Thị trưởng, Thị trưởng và Phó thị trưởng thường trực, Phó bí thư và Trưởng ban tổ chức cán bộ, Phó thị trưởng thường trực và Phó thị trưởng phụ trách các mảng đều có mâu thuẫn. Làm như thế nào tìm kiếm khả năng cộng tác chính là xem nghệ thuật lãnh đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.