Quyển 12 - Chương 35: Chương 35
Thụy Căn
16/04/2013
- Vị Tổng giám đốc Cù kia là nữ, vẫn còn độc thân sao?
Bùi Nghi và Khương Tĩnh đều ra vẻ không tin. Một người phụ nữ độc thân có thể làm phó Tổng giám đốc tập đoàn lớn như vậy, đó không thể nào chỉ dựa vào dáng vẻ bề ngoài.
- Có gì khó hiểu chứ?
Hà Bảo đầy hâm mộ nói.
- Hải Nam đẹp không nói, chỉ cần không phải kẻ mù là có thể nhìn ra. Hơn nữa mấy năm nay anh đi nhiều năm gặp qua phụ nữ không hề ít nhưng không một ai có khí chất cao quý như vậy. Bảo sao giám đốc Quý trước mặt chủ tịch tỉnh cũng không phải nịnh bợ vậy mà gặp Tổng giám đốc Cù lại lùn đi nửa cái đầu.
Hà Bảo nói làm cho hai cô Bùi Nghi không cam lòng, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại vui vẻ. Cù Vận Bạch biểu hiện xuất sắc làm cho hắn là người đàn ông sau lưng cô cũng thấy tự hào. Hơn nữa hắn còn có thể độc chiếm cô thì càng làm hắn thêm thỏa mãn.
- Hà Bảo, anh nói là giám đốc chi nhánh công ty Hải Nam đang theo đuổi phó Tổng giám đốc tập đoàn?
Triệu Quốc Đống không nhịn được hỏi một câu. Hà Bảo này là người dễ nói chuyện, Triệu Quốc Đống cũng không ngại khi hỏi.
- Ha ha, đây là bí mật công khai. Tổng giám đốc Cù rất hấp dẫn, lại còn độc thân, có ấn tượng tốt đối với cả tập đoàn. Hơn nữa giám đốc Quý cũng có điều kiện rất tốt, làm nghiên cứu sinh đại học Đồng Tể, ở Tập đoàn Thiên Phu chỉ kém mỗi nhân viên quản lý cao cấp của tập đoàn, năng lực xuất sắc. Thiên Phu Hải Nam do một tay giám đốc Quý gây dựng lên. Giám đốc Quý cũng đã ly hôn, bây giờ chẳng qua mới 40, người đàn ông ở tuổi chính xác nhất. Tôi cảm thấy giám đốc Quý rất thích hợp Tổng giám đốc Cù.
- Anh nói thì dễ. Chứ tình cảm nam nữ đâu phải dựa vào điều kiện thích hợp là đến được với nhau? Anh cho rằng nó là chuyện phối hợp linh kiện sao?
Bùi Nghi khinh thường nói:
- Nó còn cần cảm giác, nếu không có tình cảm thì vô ích. Còn điều anh nói chỉ là hiệu quả thực tế mà thôi.
- Tiểu Nghi, lời này của em không đúng. Chẳng lẽ nói Tổng giám đốc Cù sẽ thích một người bình thường không thành công sao? Đó chỉ là lý tưởng hóa mà thôi, còn với hiện thực thì lại khác. Nếu không có điều kiện thực tế làm cơ sở thì đó chỉ là xây nhà không móng mà thôi.
Hà Bảo không cho là đúng nói.
- Ý của anh là nếu anh giàu có sẽ không hề do dự chia tay Khương Tĩnh?
Bùi Nghi giảo hoạt nói.
Bị Bùi Nghi gài bẫy, Hà Bảo cảm nhận ngay ánh mắt đầy tức giận ở bên nhìn tới. Y vội vàng lắc đầu nói:
- Đâu thể nào nói như vậy, tình cảm của anh và A Tĩnh đâu thể nào lấy mấy điều này ra so sánh được.
Bùi Nghi nghe vậy liền cười phá lên, Hà Bảo lại nghiến răng nghiến lợi thầm nguyền rủa cô bé.
- Hà Bảo, vậy anh cảm thấy vị giám đốc Quý kia xuất sắc như vậy thì nhất định sẽ tán được Tổng giám đốc Cù?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Cái này thì không chắc. Tôi thấy Tổng giám đốc Cù đến vài lần, mặc dù giám đốc Quý đều ra vẻ ân cần nhưng Tổng giám đốc Cù luôn tỏ ra lạnh nhạt, duy trì khoảng cách nhất định. Trong công việc đã dành lời khen cho giám đốc Quý, nhưng không nhận lời mời riêng của giám đốc Quý, chỉ tham ra bữa ăn công việc mà thôi. Tôi cảm thấy Tổng giám đốc Cù cố ý giữ khoảng cách với giám đốc Quý.
Hà Bảo quan sát khá cẩn thận nên có thể nhận ra.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng. Hắn không phải lo lắng về tình cảm của Cù Vận Bạch với mình, mà là lo cô có tâm trạng không vui khi tình cảm của hai bên không thể công khai.
Sau khi cảm ơn Hà Bảo đã đưa mình vào nội thành, Triệu Quốc Đống liền tới một căn biệt thự gần biển.
Đây là căn biệt thự Kiều Huy, trang thiết bị đầy đủ, thậm chí còn thuê hai vợ chồng già ở đây quét dọn cho. Khi Kiều Huy tới Tam Á liền đến đây ở.
Triệu Quốc Đống cũng có ý định mua một căn biệt thự ở đây, nhân dịp giá các căn biệt thự ở Hải Nam vẫn còn rẻ nên mua một căn làm chỗ nghỉ ngơi.
Ngồi trong phòng khách rộng rãi nhìn ra biển, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận mùi biển theo gió bay tới. Chỉ có một mình, hắn ngồi đó và suy nghĩ những việc gần đây.
Hoài Khánh không hề đơn giản như hắn nghĩ. Thái độ của Trần Anh Lộc đã thay đổi khi mình lên làm Thị trưởng. Cảm giác trói buộc bó tay bó chân làmTriệu Quốc Đống cảm thấy muốn làm gì cũng không được.
Khi hắn làm Phó thị trưởng thường trực, hắn được Trần Anh Lộc không điều kiện ủng hộ có nguyên nhân do quan điểm của hắn phù hợp với suy nghĩ của Trần Anh Lộc, quan trọng hơn là Trần Anh Lộc cảm thấy có Hà Chiếu Thành và Đàm Lập Phong chắn ngang, Triệu Quốc Đống không thể uy hiếp đối phương.
Nhưng sau khi hắn thành quyền Thị trưởng, Trần Anh Lộc đã tạo ra sức ảnh hưởng không hề nhỏ đối với mọi công việc của hắn.
Mặc dù về vấn đề nguyên tắc Trần Anh Lộc chỉ có thể lựa chọn ủng hộ hắn, nhưng đối phương lại rất khôn khéo làm giảm đi sức ảnh hưởng của hắn và tránh cho thực lực của hắn kéo lên quá nhanh mà ảnh hưởng tới cân bằng. Về điểm khác Trần Anh Lộc chính là muốn nhắc Triệu Quốc Đống biết vị trí của mình.
Sau khi hiểu ra điều này, Triệu Quốc Đống không nhịn được nở nụ cười. Đẩy Đoạn Kỳ Ngôn cùng Lam Hữu Phương ra mặc dù là có chút liều lĩnh, hơn nữa cũng là hắn đang thử xem sự tự tin của Trần Anh Lộc cao bao nhiêu.
Bây giờ xem ra sự tự tin của Trần Anh Lộc cũng không cao như hắn nghĩ. Chẳng qua nghĩ cũng đúng, cho dù là vị Bí thư nào khác thấy hắn thể hiện cứng rắn như vậy thì đều không thể bình tĩnh nổi. Hạn chế cũng tốt, hạn chế cũng tốt, nhắc nhở cũng tốt. Tóm lại phải tìm được một cách để ngăn cản hắn.
Nếu như không phải phương hướng chung của hắn và Trần Anh Lộc nhất trí thì chỉ sợ Trần Anh Lộc chèn ép hắn càng mạnh hơn. Đúng là vì cùng mục tiêu nên Trần Anh Lộc mới có thể dùng cách này để nhắc nhở hắn, nhưng hắn sẽ nhận bao nhiêu?
Sẽ nhận nhưng không có nghĩ là hắn co đầu rụt cổ, biến thành kẻ mang đuôi làm người, đó không phải tác phong làm việc của hắn. Triệu Quốc Đống đoán đó cũng không phải điều mà Trần Anh Lộc muốn thấy. Hắn phải thực hiện được ý đồ của mình một cách khôn khéo để cho Trần Anh Lộc có thể chấp nhận.
Giống như Hùng Chính Lâm nói vậy, chuyện này sẽ không ngừng diễn ra, việc điều tra và thỏa hiệp sẽ làm con người ta trưởng thành. Về phương diện khác cũng làm một chút chuyện hắn có thể làm, không cần nhiều, chỉ mong thành công, tạo ra sức ảnh hưởng và hấp dẫn của hắn, đó là điều hắn cần đạt được khi làm Thị trưởng.
Chính trị là một môn nghệ thuật, nó tràn ngập trong mỗi một loại chi tiết. Chi tiết quyết định thành bại. Hắn nếu muốn thực hiện ý đồ của mình thì nhất định phải làm từ chi tiết mà không thể nằm mơ làm việc lớn.
Đủ loại suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu Triệu Quốc Đống.
Hắn đúng là không nghĩ Cù Vận Bạch bây giờ nổi tiếng như vậy ở Tập đoàn Thiên Phu. Là nhân vật không thể với tới trong mắt người bên dưới. Xem ra cô đã thành công đứng vững ở Thiên Phu.
Còn hai chị em Từ Xuân Nhạn?
Câu lạc bộ Nhạn Nam Phi đã thành nơi chăm sóc phụ nữ hàng đầu ở An Đô. Hai chị em có thể nói là phối hợp rất tốt. Từ Xuân Nhạn phụ trách kinh doanh tổng thể, tiến hành đối ngoại. Còn Từ Thu Nhạn phụ trách công việc hàng ngày, có thể nói kết hợp hoàn hảo. Tình hình kinh doanh của câu lạc bộ càng lúc càng tốt. Thương hiệu Nhạn Nam Phi là điểm vàng hấp dẫn phụ nữ giào có ở An Đô.
Lại nhìn sang chương trình Siêu cấp Show của đài truyền hình kỹ thuật số An Nguyên đang rất nổi tiếng, Trình Nhược Lâm có thể nói rất thành công khi dẫn chương trình này, thậm chí có công ty còn mời Trình Nhược Lâm làm người quảng cáo sản phẩm của bọn họ.
Các người phụ nữ của hắn đều lần lượt thành công làm Triệu Quốc Đống có chút vui mừng lại có chút mất mát. Các cô như vậy còn bản thân hắn thì sao?
Cần cố gắng, phải phấn đấu nếu không sẽ đi sau các cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.