Quyển 4 - Chương 41: Chương 41
Thụy Căn
16/04/2013
Còn hai ba ngày nữa là tết. Các phòng trong cơ quan không có bao người. Dù sao cũng gần hết năm, các nhà đều có việc của mình, sở cũng không có việc gì khẩn cấp cần giải quyết, lãnh đạo cũng hiểu mà.
Triệu Quốc Đống nghỉ vài ngày rồi trở lại Sở Giao thông. Đám đồng nghiệp cũng không hiểu mấy hôm nay Triệu Quốc Đống đi đâu. Hắn là Chánh văn phòng, đây vốn là một vị trí không nhàn hạ gì. Không chừng hai hôm nay hắn đi làm việc giúp lãnh đạo.
Triệu Quốc Đống đến văn phòng Thái Chánh Dương báo danh, Thái Chánh Dương quan tâm hỏi sao rồi, Triệu Quốc Đống vỗ ngực nói mình đã khỏe rồi lui ra.
Bữa trưa Triệu Quốc Đống ăn trong bếp của sở. Ở đây ăn cũng được, hơn nữa được ăn nhiều. Nghe nói hàng năm sở bù không ít, nhưng nó hấp dẫn không ít thanh niên chưa gia đình. Ngay cả mấy đồng chí già ở xa xa cũng ở lại đây ăn.
Buổi chiều càng nhàn hơn, Triệu Quốc Đống không có việc gì bỏ quyển sách giới thiệu về Thượng Hải và Bắc Kinh ra đọc.
Triệu Quốc Đống đọc đến quên thời gian, khi hắn nhìn lên thấy đã hơn 6h. Cơ quan bây giờ gần như là nhà trống, Triệu Quốc Đống nhìn xuống thì thấy có xe Honda vẫn còn đỗ đó. Xem ra Thái Chánh Dương chưa về, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, lúc này Thái Chánh Dương sao không về nhà?
Triệu Quốc Đống đang định gọi điện thì có tiếng chuông reo lên. Hắn đoán là Thái Chánh Dương gọi, quả nhiên là như vậy.
Xe chạy trên đường, Thái Chánh Dương nhắm mắt nghỉ ngơi. Triệu Quốc Đống ngồi bên trên lại rất buồn bực. Cũng may không lâu sau xe đã tới phía đông thành phố.
Khu nghỉ dưỡng Quốc tế hồ Vân Loa? Triệu Quốc Đống hơi động tâm, nhưng Thái Chánh Dương lại không có phản ứng gì nặng nề eh vẫn im lặng.
Vào con đường dành riêng cho khu nghỉ dưỡng, tốc độ xe chậm lại. Trời từ từ tối dần, ánh đèn chiếu rọi lên những cành cây, cọng cỏ ven đường.
Xe chạy vài vòng làm Triệu Quốc Đống không biết nó đi đâu, đến khi một bãi đỗ xe nhỏ thì mới ngừng lại.
Triệu Quốc Đống xuống xe chuẩn bị mở cửa cho Thái Chánh Dương thì Thái Chánh Dương đã sớm tự mở cửa xe.
- Đi thôi, hôm nay Chủ tịch Tần mời khách, Tiểu Hàn có việc, cậu cũng nên gặp người bên cạnh lãnh đạo thì mới có lợi.
Thái Chánh Dương không nói nhiều, y đi theo nhân viên phục vụ vào trong. Triệu Quốc Đống và Tiểu Tống cũng đi theo.
- Giám đốc Thái tới, mời, Chủ tịch Tần đã tới.
Một người đàn ông trung niên tầm 40 đã đi ra đón, rất thân thiết chào Thái Chánh Dương.
- Trưởng ban thư ký Trần, sao lại phiền anh như vậy?
Thái Chánh Dương vội vàng tiến lên bắt tay đối phương:
- Qua 15 chúng ta tới Hoa Dương tắm nước nóng, câu cá, tôi hẹn cả lão Hầu nữa.
- Được, cứ quyết định như vậy đi. Qua 15 là đi, muộn nữa thì không có thời gian.
Vị trưởng ban thư ký Trần rất thân thiết vỗ vỗ vai Thái Chánh Dương:
- Mau vào thôi, những người khác đã tới đông đủ.
Trưởng ban thư ký Trần cùng Thái Chánh Dương đi vào trong. Lúc này một thanh niên tầm 27, 28 tuổi lại lặng lẽ đi tới nói:
- Tiểu Tống, vị này là?
- Ồ, thư ký Giang, đây là Chánh văn phòng Triệu, thư ký Hàn có việc không tới được. Giám đốc Thái lo Chủ tịch Tần có công việc cần bố trí nên bảo Chánh văn phòng Triệu tới.
Tiểu Tống khá nhạy bén bịa chuyện. Mặc dù y không rõ nguyên nhân Thái Chánh Dương gọi Triệu Quốc Đống đi, nhưng cũng biết tầm quan trọng bữa tiệc hôm nay.
- Chào thư ký Giang, tôi là Triệu Quốc Đống, anh gọi tôi Tiểu Triệu là được.
Triệu Quốc Đống mặc dù không rõ Thái Chánh Dương muốn đưa mình tới đây làm gì, nhưng biết hôm nay là cuộc gặp mặt ở tầm cao cho nên hắn rất lễ phép chào đón.
- Ha ha, đừng khách khí như vậy, tôi hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi Giang ca là được. Đi thôi, chúng ta sang bên kia.
Vừa vào trong, Triệu Quốc Đống biết đây là nơi như thế nào. Đây là căn phòng rộng, đặt hai bàn cũng thừa, ở giữa còn có một hòn giả sơn với nước suối chảy róc rách.
Họ Giang ngồi vào rồi nói:
- Tiểu Triệu có lẽ không quen ở đây. Tôi là Giang Ninh – thư ký của Chủ tịch Tần, mấy vị bên kia có thể không quen, tôi giới thiệu với cậu.
Triệu Quốc Đống tiến vào đúng là làm vài người có chút ngạc nhiên. Thư ký của Thái Chánh Dương bọn họ cũng đã gặp qua, bọn họ còn nghĩ Thái Chánh Dương đổi thư ký. Nhưng khi Giang Ninh giới thiệu mới biết Triệu Quốc Đống là khách mời tạm thời.
Bàn rượu rất thích hợp hóa giải sự xa lạ, thái độ nhũn nhặn và chân thành của Triệu Quốc Đống làm mấy người kia rất nhanh chấp nhận hắn. Mà Triệu Quốc Đống cũng biết hôm nay là cuộc gặp như thế nào?
Ngồi bên cạnh Triệu Quốc Đống là thư ký của Cục trưởng Lý – Cục Thống kê tỉnh, tiếp theo là thư ký của Giám đốc Công ty kinh doanh thuốc lá tỉnh. Ngoài ra còn có thư ký của Giám đốc Trung tâm thu hút đầu tư tỉnh, thư ký của giám đốc Công ty điện lực tỉnh.
Tất cả đều là thư ký ngoài hắn. Triệu Quốc Đống có thể nghĩ ra hôm nay là do Chủ tịch Tần mời mấy vị lãnh đạo, cảm ơn mọi người ủng hộ trong một năm qua, mong rằng năm sau mọi người tiếp tục ủng hộ.
Thái Chánh Dương nếu gọi hắn tới còn dặn hắn làm quen với người bên lãnh đạo thì sẽ có ý đồ. Tần Hạo Nghiên là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh phụ trách nhiều ngành có thực lực cơ mà.
Mấy ngành độc quyền như thuốc lá, điện, bưu điện chủ yếu thuộc ngành dọc, các đơn vị bên dưới hoàn toàn không nể mặt chính quyền địa phương, nhưng cấp tỉnh lại khác.
Có thể làm thư ký của lãnh đạo thì đương nhiên biết rõ điều này. Lãnh đạo có nhiều việc cần thư ký đứng ra làm giúp, điều này khiến thư ký có vị trí rất quan trọng trong quan trường Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống biểu hiện rất xuất sắc. Mọi người ở đây tuổi đều từ 20 đến hơn 30. Bình thường khi trên 30 là lãnh đạo sẽ suy nghĩ tìm công việc khác cho thư ký.
Các thư ký trước mặt người ngoài luôn tỏ vẻ chín chắn, nhưng đối với người cùng thân phận lại không e ngại, nói chuyện cũng vui vẻ hơn. Có lẽ đây là cơ hội lớn để mọi người phát tiết.
Triệu Quốc Đống vừa ăn vừa uống, đồng thời cũng cẩn thận quan sát người trong bàn. Giang Ninh là thư ký của Tần Hạo Nghiên nên coi như nhân vật chính ở đây. Đảng viên người khác mời rượu thì đều cho mặt mũi, nhưng Giang Ninh lại ra vẻ khống chế mình, chỉ cần đối phương ra vẻ khó là dừng.
Thư ký của giám đốc công ty thuốc lá và điện lực mặc dù ngoài mặt khách khí, nhưng lại ra vẻ hơn người khiến người ta khó chịu. Nhưng Triệu Quốc Đống lại không tìm được lời thích hợp để hình dung về bọn họ. Giống như bọn họ không có hứng thú với buổi này, người khác mời rượu đều nửa đẩy nửa từ chối.
Nhưng thư ký của giám đốc Bưu điện tỉnh lại nhã nhặn hơn, luôn tươi cười, ai tới cũng không từ chối.
Cũng may Triệu Quốc Đống và Giang Ninh luôn có biện pháp tạo không khí bàn rượu. Nói chuyện từ vật giá tăng cao, kinh tế phát triển quá nóng, từ tình cảm nam nữ đến điều chỉnh nhân sự…
Cửa được mở ra, Chủ tịch Tần cầm chén đi vào trước, sau đó là trưởng ban thư ký Trần cũng cao giọng nói:
- Chủ tịch Tần đến thăm mọi người, mời mọi người cầm chén lên.
Trưởng ban thư ký Trần rất quen với các thư ký ở đây, ngoài Triệu Quốc Đống đột nhiên thêm vào, những người khác đều có thể nhắc tên tuổi rõ ràng.
Chẳng qua khi giới thiệu tới Triệu Quốc Đống, Tần Hạo Nghiên còn hỏi Thái Chánh Dương là có phải Tiểu Triệu ở Phòng cao tốc không? Thái Chánh Dương trả lời có, Tần Hạo Nghiên liền khen Triệu Quốc Đống hai câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.