Quyển 3 - Chương 44: Chương 44
Thụy Căn
16/04/2013
- Quốc Đống, làm rất tốt. Ngay cả Bí thư Ninh cũng hỏi anh là ai làm ra chiêu dùng truyện của Kim Dung đổi được khoản đầu tư 15 triệu. Ha ha, thành quả quá cao đúng không?
Tâm trạng Thái Chánh Dương đang rất tốt. Sau khi Ninh Pháp tỏ thái độ thì ở Hội nghị thường vụ Thị ủy đã không có gì lo lắng. Mặc dù Thị trưởng Hoàng Nguyên Thịnh nói Duẫn Triệu Cơ có năng lực, nhưng tiếng nói của y quá yếu trong hội nghị. Hơn nữa trong hội nghị Thường vụ tỉnh ủy có Dương Tử Minh đồng ý nên Thái Chánh Dương thuận lợi được thông qua giữ chức Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng Thành phố An Đô.
- Thái ca, anh đừng trêu em như vậy chứ, ai biết có hiệu quả như vậy? Hơn nữa em không tin lời Chu Quốc Bình nói. Nếu không phải ưu thế của khu Khai Phát Giang Khẩu, không có chính sách và trạm điện ngay gần thì dù em tặng trăm quyển sách cũng không có tác dụng.
- Ha ha, nhà kinh doanh hám lợi là bình thường, đầu tư kiếm lời là điều hiển nhiên. Nhưng nếu không phải biểu hiện của các cậu thì hạng mục này có lẽ đã rơi vào Bích Trì hoặc là Lộc Sơn. Theo anh biết mấy quận, huyện kia đã giảm giá thuê đất rất thấp để thu hút đầu tư. Có đôi khi anh nghĩ nhà đầu tư lấy đất trước, san nền rồi lấy lý do mà xây dựng chậm, cuối cùng là sang tay thì chỉ sợ sẽ lãi lớn.
- Thái ca, điều này là rất bình thường. Bây giờ khu vực Trung tây còn chậm phát triển, thu nhập thấp. Anh muốn thu hút đầu tư phải có thứ hấp dẫn người ta. Mà chúng ta bây giờ có thể lấy gì chứ? Giá công nhân rẻ, chính sách ưu đãi về thuế thì ở đâu chẳng có. Vậy chỉ còn có giá đất. Điều này khiến các nhà đầu tư lợi dụng mà ép giá xuống. Em tin rằng dựa vào mấy điều kiện như vậy là không đủ, tố chất của cán bộ phải tăng lên, công tác phục vụ cũng là rất quan trọng.
- Nói đúng, quan hệ giữa các nhà đầu tư ven biển và nhân viên công chức là chuyện đau đầu nhất. Mới đầu nói rất ngọt, nhưng khi người ta tới lại như con cá trên thới, tôi làm gì thì làm. Anh muốn làm thì hôm nay đùn đẩy sang mai, mai đùn đẩy sang kia, nếu không thì lãnh đạo không có mặt, nhân viên phụ trách nghỉ phép…. Làm như vậy thì sao có thể thu hút đầu tư.
- Nhà đầu tư muốn tới làm ăn, vấn đề là có nhiều chỗ để lựa chọn nên cần có điểm khác người. Anh làm nhà đầu tư cảm thấy anh thực lòng muốn suy nghĩ cho mình, phục vụ bọn họ, bọn họ thành công thì anh mới có thành tích, như vậy nhà đầu tư mới có thể tới chỗ chúng ta.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Em tin làm như vậy có thể thu hút đầu tư.
Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống một lúc rồi vỗ đầu hắn mà nói:
- Trong đầu của chú chứa gì vậy mà toàn nghĩ ra mấy thứ linh tinh thế?
- Thái ca, em đây là muốn tiến lên. Nhìn anh xem, trong vòng một năm từ Bí thư huyện ủy lên làm Phó thị trưởng, bây giờ lại vào Thường vụ thị ủy, sợ nhiều người bực tức đó.
Triệu Quốc Đống cười cười đầy giảo hoạt khiến Thái Chánh Dương thấy như con chồn chuẩn bị ăn vụng:
- Chú lại có ý đồ gì vậy hả? Mao Đạo Lâm đề cử chú làm Phó bí thư Đảng ủy Ban quản lý khu Khai Phát nhưng bị ngăn cản. Sang năm cố gắng một chút và nương việc này mà tiến lên. Anh thấy Lương Kiến Hoằng sẽ không đảm nhiệm chức Bí thư Ban quản lý bao lâu nữa, Chủ nhiệm xinh đẹp kia có lẽ sẽ thay. Chú xem có cơ hội thay thế hay không?
- Sợ khó khăn. Em thiếu kinh nghiệm, một năm lên một bậc chắc khá khó khăn? Chỉ làm Phó bí thư đã bị phản đối, huống hồ làm làm Chủ nhiệm.
- Cũng đúng, cho nên anh đề nghị chú nếu được thì lên khu Khai Phát thành phố đi. Khu Khai Phát công nghệ cao của An Đô đã được trình lên quốc gia phê duyệt, tỉnh, thành phố đang hoạt động tích cực nên chắc không lâu mấy. Lên đây sẽ là một sân khấu lớn cho chú.
Thái Chánh Dương nhìn thấy Triệu Quốc Đống đang rất bình tĩnh. Tên này như lúc nào cũng giữ được sự bình tĩnh, không biết do tính cách hay cố gắng như vậy? Chẳng qua làm được như vậy đã là hiếm thấy.
- Thái ca, lên thành phố thì em đúng là muốn, nhưng em nghĩ lên khu Khai Phát thành phố làm gì cơ? Người trong khu Khai Phát thành phố ai không có chỗ dựa, không chừng một cơn sóng là nuốt chết em.
Triệu Quốc Đống nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
- Em lên thành phố nhưng không phải bây giờ. Giang Khẩu mặc dù hơi nhỏ nhưng thích hợp với em. Có Thái ca làm chỗ dựa thì em không có gì phải lo ở Giang Khẩu. Em làm tốt công việc ở khu Khai Phát sẽ tạo được trụ cột cho mình.
Thái Chánh Dương thở dài một tiếng, Triệu Quốc Đống này nói cũng đúng. Người có chút chức quan ở khu Khai Phát thành phố thì ai không có chỗ dựa? Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy, đến đó chỉ làm chân chạy mà thôi. Như vậy không bằng ở lại khu Khai Phát Giang Khẩu phấn đấu một phen, nếu có thể tạo chút thành tích thì điều lên thành phố cũng dễ.
- Thái ca không nên tiếc như vậy, không phải có câu vàng ở đâu cũng sáng sao? Bây giờ để em lóe sáng ở Giang Khẩu đi, thời cơ đến thì sẽ lóe sáng ở Thành phố An Đô.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- nhưng bây giờ Thái ca đã vào Thị ủy thì có tính toán gì không?
- Tính toán gì chứ? Vào Thị ủy thì anh vẫn phụ trách mảng đó. Nếu khu Khai Phát thành phố không chuyển thành Khu công nghệ cao thì anh đúng là bị mắng to. Đúng là số khổ.
Thái Chánh Dương thở dài nói.
- Nhưng em thấy Thái ca hình như không ngại mệt.
- Nói linh tinh, đến bước này chẳng lẽ nói anh làm mệt nên muốn nghỉ ư? Phải làm được thành tích mới không làm thất vọng vị trí của mình.
- Công nghiệp, giao thông và khu Khai Phát chính là đầu tàu kinh tế của Thành phố An Đô, trọng trách của Thái ca rất nặng đó. Bí thư Ninh Pháp tin anh như vậy, Thái ca phải làm ra gì đó thì mới bịt miệng đám người không phục kia. Ngoại việc cổ phần hóa một số công ty hiệu quả kinh doanh kém, anh còn dự định gì không?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Giao thông vẫn ngăn cản sự phát triển của An Đô, thậm chí cả tỉnh. Nếu không giải quyết được vấn đề giao thông, kinh tế của An Đô khó có thể tăng mạnh.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nhưng giải quyết vấn đề giao thông thì không dễ. Tài chính là khó khăn lớn nhất.
- Cao tốc Thành Du, Liễu Quế, Trường Vĩnh đều đang trong giai đoạn xây dựng. Mà cao tốc Tây Lâm sẽ khiến kinh tế Thiểm Tây phát triển, cao tốc Vũ Hoàng khiến kinh tế Hồ Bắc phát triển, những điều này mọi người đều thấy. Vậy mà việc xây dựng cao tốc của tỉnh An Nguyên chúng ta mới trên giấy, một Thành phố An Đô mà không có một mét cao tốc nào.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Nếu nói đường sắt là động mạch phát triển kinh tế, vậy cao tốc chính là dây thần kinh. Xây dựng cao tốc mới có thể khiến kinh tế một nơi phát triển mạnh. Thái ca, nếu anh muốn đạt thành tích ở vấn đề giao thông thì nhất định phải thực hiện làm cao tốc.
- Đường cao tốc?
Thái Chánh Dương ngẩn ra rồi lắc đầu nói:
- Xây dựng cao tốc do Sở Giao thông nắm giữ, Thành phố An Đô không có quyền lên tiếng.
- Em không cho là như vậy, tỉnh An Nguyên có quy hoạch cao tốc như An Quế, An Du, An Kiềm. Trong đó có giá trị nhất là cao tốc An Quế và An Du. An Quế chẳng những là con đường thông ra biển, hơn nữa còn thông mấy khu Tân Châu, Đường Giang lại với cả khu vực Tây Nam của tỉnh. Cao tốc An Du lại tạo thành hành lang kinh tế An Đô --- Kiến Dương---- Miên Châu----, ba thành phố phát triển nhất tỉnh.
- Chẳng qua đây không phải việc chúng ta cần suy nghĩ, phải thực tế một chút. Thành phố An Đô hoàn toàn có thể dùng sức của mình xây dựng đường cao tốc tới sân bay. Từ đường Bình Khang đến Thái Bình cũng chỉ là 25km. Theo giá trị cao tốc bây giờ thì một Km là khoảng từ 12 triệu đến 18 triệu, như vậy làm cả đoạn cùng tiền giải tỏa… là khoảng 400 triệu. Bây giờ sân bay Thái Bình An Đô không phải muốn tạo thành sân bay quốc tế sao? Như vậy Thành phố An Đô mà đưa ra ý tưởng nhất định sẽ làm lãnh đạo Tỉnh ủy và cục Hàng không dân dụng chú ý mà.
- Cho dù Sở Giao thông có giao quyền xây dựng và kinh doanh cao tốc cho An Đô, nhưng 400 triệu đó. Ha ha, Quốc Đống, miệng chú không nhỏ nhỉ. Một năm An Đô thu được bao nhiêu mà dồn 400 triệu vào, như vậy cán bộ công chức còn muốn ăn cơm không?
Thái Chánh Dương cười khổ một tiếng.
- Chính quyền thành phố không muốn bỏ tiền thì có thể dùng cách BOT. Bây giờ trên thế giới hay dùng cách này, nó cũng hợp với tình hình An Đô. Đường cao tốc này đi thông qua Huyện Hoa Dương – huyện có kinh tế phát triển nhất An Đô, lại là con đường nhất định phải tới sân bay. Bây giờ việc di chuyển rất ùn tắc. Em nghe nói Cục Hàng không dân dụng đã nói chuyện này với Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, vừa lúc có thể nhân cơ hội này.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Cách BOT?
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút. Y biết cách này, đó chính là đổi quyền khai thác, kinh doanh trong mấy năm để đổi lấy tài chính xây dựng.
- Bây giờ ở Trung Quốc hình như chưa làm như vậy mà.
- Sao chưa có, nhà máy điện ở Quảng Tây không phải dùng cách nào sao? Hơn nữa còn là tám năm về trước, chẳng qua áp dụng BOT vào xây dựng cao tốc thì chưa có mà thôi. Chẳng lẽ Thành phố An Đô chúng ta không thể đi trước? Bí thư Ninh Pháp từ khu phát triển nhất ở duyên hải, tư tưởng của Bí thư Ninh vượt xa chúng ta. Em nghĩ cách này sẽ được Bí thư Ninh chú ý.
Nếu như nói câu trước của Triệu Quốc Đống chỉ làm Thái Chánh Dương động tâm, nhưng hai câu cuối lại làm Thái Chánh Dương quyết định thử một lần xem sao?
- Ừ, như vậy cũng đúng, An Đô sao không thể đi trước cả nước? Phải để An Đô dựng ngọn cờ cải cách.
Thái Chánh Dương hút một hơi thuốc, dựa lưng vào ghế và suy nghĩ.
- Ngoài ra nếu chuyện này trong lúc nhất thời không làm được thì Thái ca có thể dùng cách TOT, nếu thành công cũng có thể thu một khoản đầu tư cho chính quyền thành phố mà.
Triệu Quốc Đống đột nhiên nhìn thấy một cô gái, đó không phải Đồng Úc sao? Sao cô bé lại tới đây.
Sau khi Triệu Quốc Đống đánh giá café Lam Sơn của Giả Nhật Hoa Viên hơn phân nửa là giả, Thái Chánh Dương đã không tới đó. Bọn họ liền đổi sang khách sạn Lam Loan mới được xây dựng, ở đây có vị trí khá tốt, nằm ở điểm giao nhau giữa Mai Giang và Hoa Khê. Ngồi trên tầng mười tám uống café và nhìn xuống hai con sông kia thấy khá được.
Tiếng đàn vang lên làm Triệu Quốc Đống mới biết Đồng Úc đến đây chơi đàn. Triệu Quốc Đống không ngờ cái tên có vẻ khá tây này lại chơi nhạc cụ cổ truyền.
- Sao? Ngồi đây cũng được chứ.
Thấy Triệu Quốc Đống nghe tiếng đàn, Thái Chánh Dương cười nói:
- Đây là do một người bạn giới thiệu anh tới thử. Anh đến hai lần thấy cũng được. Mấy loại đàn như Dương cầm, Tỳ bà ở đây chơi khá hay.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Thái Chánh Dương mà nói:
- Ngoài bài A Bỉnh mù ngắm trăng ra, Thái ca còn nghe được mấy bài.
Thái Chánh Dương nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy đúng là á khẩu không nói được gì. Y nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Anh không hiểu thì sao? Không ngại anh thưởng thức tinh túy âm nhạc của Trung Quốc chứ?
- Thái ca nói đúng, ngày sau khi em giàu sẽ mở một sân khấu nhạc cổ truyền để thể hiện văn hóa Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Chú ba hoa gì đó, văn hóa sân khấu đều là ngành lỗ vốn. Ngay cả chính quyền cũng không muốn tốn tiền vào nó, đầu tư tư nhân không phải lỗ nặng sao?
Thái Chánh Dương cười nói.
- Người làm ăn hay công ty thì không nên chỉ vì kiếm tiền suốt chứ? Con người cũng phải có tâm trạng báo lại xã hội, có thể tăng không khí văn hóa của một khu vực thì em nghĩ không phải không có nhà đầu tư nào làm. Em tin theo xã hội phát triển, kinh tế tư nhân phát triển thì sẽ có một bộ phận người làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.