Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 76: Chương 76

Thụy Căn

17/04/2013



- Quốc Đống, nói thật là tôi thấy người đến đều gào khóc về tài chính, tài chính.

Cam Bình trầm ngâm một chút rồi nói:

- Cậu thì hay rồi, lại còn nói muốn tỉnh giúp về tài nguyên nhân lực, đây là khác nhau.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói. Hắn biết Cam Bình nhất định sẽ nói tiếp.

- Tỉnh chỉ từng đó tài chính mà bao khoản phải chi. Ai cũng nhìn vào thì nếu chia đến Thị xã còn được bao nhiêu. Dựa vào chút tiền đó là có thể bắt đầu vào công việc sao? Tôi thấy rất khó khăn.

Cam Bình vén mấy sợi tóc rơi trên mặt, ưỡn người, bộ ngực đầy đặn, trắng nõn theo động tác mà lộ ra một khe khá sâu.

- Quan trọng nhất chính là thái độ và quan niệm của lãnh đạo. Cậu nếu chỉ coi đây là công việc lấy lệ, hoặc là làm qua cho có thì dù tỉnh gửi tài chính xuống, dùng hết rồi sẽ bỏ mặc, cuối cùng sẽ là đầu voi đuôi chuột, không có tác dụng.

- Tôi hy vọng Hoài Khánh không nên như vậy. Tôi cũng thấy cậu sẽ không phải loại người đó. Có thể đề nghị tỉnh ủng hộ về nhân lực, tôi cảm thấy đó là thái độ. Ít nhất đại biểu Hoài Khánh sẽ cố gắng làm tốt công việc này.

- Chủ tịch Cam, ngài đánh giá quá cao chúng tôi rồi. Hoài Khánh cũng thiếu tài chính, tỉnh không nên chụp mũ rồi cắt tài chính của chúng tôi đó.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Tôi nghĩ như thế nào, giải quyết Vấn đề Tam Nông sợ rằng là công việc trong năm năm, mười năm của Đảng ủy, chính quyền địa phương, thậm chí lâu hơn nữa. Mà Trung Quốc là nước lớn về sản xuất nông nghiệp, nhưng lại không phải cường quốc về nông nghiệp. Nếu muốn chuyển thành cường quốc về nông nghiệp thì khoa học kỹ thuật là nhân tố chủ chốt. Mà Hoài Khánh lại không có ưu thế gì về điểm này, thậm chí còn là yếu kém. Muốn phát triển sản xuất nông nghiệp hiện đại, điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp thì không thể một bước là đạt được, phải được tỉnh ủng hộ.

Cam Bình gật đầu nói:

- Dù như thế nào thì cậu có thể có ý thức này là rất tốt, hơn nhiều nơi chỉ biết tới quấn lấy đòi tiền. Hừ.

Triệu Quốc Đống không nói nhiều. Hắn cũng biết không phải mình hoàn toàn không muốn nhắc đến tài chính, mà là do quan hệ cá nhân của hắn và Cam Bình tốt nên biết tính cô, biết gì nên nói không nên nói.

- Chủ tịch Cam, mỗi nhà đều có khó xử mà. Ninh Lăng năm nay định đưa thứ gì mới ra?

Triệu Quốc Đống nói.

- Ninh Lăng chọn Thương Hóa làm thí điểm, chủ yếu là phát triển kinh tế rừng ở Thương Hóa. Sở lâm nghiệp đã báo cáo với tôi, tôi thấy có thể thực hiện.

Cam Bình thản nhiên nói:

- Tôi thấy thực ra Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng không quyết tâm mấy trong lĩnh vực nông nghiệp này, chỉ là huyện Thương Hóa có hứng thú. Nghe thấy tin tức liền chủ động lên xin làm thí điểm. Vị nữ Chủ tịch huyện Thương Hóa đúng là có can đảm, muốn làm việc.

Triệu Quốc Đống thấy Cam Bình nhắc tới Ngụy Hiểu Lam liền không nhịn được nói:

- Ngụy Hiểu Lam?

- Ừ, cậu cũng biết sao? Đúng, cậu ở Ninh Lăng lâu như vậy thì cũng phải biết mà.

Cam Bình ngẩn ra rồi lập tức có phản ứng.

- Chủ tịch Ngụy Hiểu Lam khi tôi ở Tây Giang là Bí thư thì chị ta là Phó chủ tịch thường trực, người phụ nữ rất khôn khéo, là nữ cán bộ xuất sắc làm công tác cơ sở nhiều năm.

- Ồ, khó trách, tôi nói sao phong cách của hai người có vẻ giống nhau.

Cam Bình nhướng mày nói.

- Thương Hóa là huyện nghèo vùng núi, điều kiện trụ cột kém, tài chính rất khó khăn. Nếu huyện quyết tâm như vậy, tỉnh đương nhiên sẽ ủng hộ. Phát triển trồng rừng sản lượng cao là rất có tương lai ở các huyện miền núi, cũng là con đường thoatsngheof.

- Ủng hộ Thương Hóa thì tôi không có ý kiến. Đối với huyện nghèo theo tôi thấy không nên cứ bơm máu mãi mà phải tìm cách để bọn họ tạo máu cho mình. Tài chính mặc dù quan trọng nhưng chọn đúng hạng mục thích hợp, giúp bọn họ tự mình vận chuyển mới là biện pháp thích hợp để thoát nghèo.

Triệu Quốc Đống cũng đồng ý với quan điểm của Cam Bình.

Chủ tịch Cam, ngài bây giờ phụ trách nông nghiệp thì công tác chống đói nghèo chắc cũng do ngài phụ trách?

- Việc này do Bí thư Ninh đi đầu, Bí thư Yến và tôi làm phó tổ trưởng, tôi phụ trách công việc cụ thể.

Cam Bình cười cười một tiếng:

- Quan điểm này của cậu đã áp dụng tốt ở Hoa Lâm. Hoa Lâm bây giờ đã được quốc gia tuyên dương về huyện thoát nghèo. Có lẽ tháng 10 này hội nghị tổng kết công tác thoát nghèo sẽ tuyên dương Hoa Lâm.

- Ừ, điều kiện Hoài Khánh tốt hơn Ninh Lăng nhiều. Huyện Thanh Bình cũng mới thoát mũ huyện nghèo nhưng vẫn còn kém so với các quận, huyện phát triển, nhiệm vụ nặng nề. Tình hình mấy huyện như huyện Tĩnh cùng Vũ Xuyên cũng không khiến người ta hài lòng.

Hai người nói chuyện một lúc, Cam Bình đứng lên nói:

- Quốc Đống, làm Thị trưởng áp lực sẽ càng nhiều, lượng công việc càng lớn, phải học cách điều chỉnh hợp lý công việc và cuộc sống, giữ sức khỏe là quan trọng nhất. Đi, bơi hai vòng.

- Được.

Triệu Quốc Đống cũng ưỡn ưỡn người cười nói.

Cam Bình có chút kinh ngạc về thể lực của Triệu Quốc Đống. Thời buổi này đừng nhìn có người trông khỏe mạnh nhưng xuống bể bơi mới có thể nhìn ra thể lực con người. Xuống bơi vài vòng mà mặt không chút thay đổi, thở không gấp thì dù là vận động viên chuyên nghiệp cũng không chắc. Cam Bình đã lên bờ một lúc mà thấy Triệu Quốc Đống vẫn bơi rất thoải mái và nhanh.

Triệu Quốc Đống bây giờ không có nhiều thời gian đi bơi nhưng mỗi ngày vẫn ngồi tập hít thở theo cách sư phụ dạy. Sáng dậy hắn đều ngồi điều tức mười năm phút, tối trước khi ngủ hoặc nghỉ trưa nếu có cơ hội hắn đều ngồi một lúc. Sáng dậy nếu có thời gian thì hắn cũng đi một đường quyền.

Triệu Quốc Đống ra khỏi câu lạc bộ bơi đã là 5h chiều. Cam Bình tối có lịch, như vậy cũng tốt. Triệu Quốc Đống phát hiện làm quan càng lớn khiến thời gian riêng tư càng ít đi, hay bị công việc quấn quanh. Mặc dù cố gắng đẩy các cuộc gặp nhưng có những lúc không thể không đi.

Vợ chồng Phùng Minh Khải đã từ Kiềm Dương tới, bọn họ về quê dự đám cưới em trai, tối Triệu Quốc Đống còn đi ăn một bữa. Triệu Quốc Đống chọn địa điểm rồi thấy một mình có chút cô đơn nên gọi cho Khấu Linh và Mễ Á.

Sau khi có quan hệ nam nữ, Triệu Quốc Đống cũng hay gọi điện với hai cô. Chỉ là một ở Bắc Kinh, một ở Thượng Hải xa xôi, hơn nữa đều có cuộc sống riêng nên ít gặp mà hay trêu chọc nhau trong điện thoại.

Tiêu Trí Viễn thật ra ở An Đô, chẳng qua Triệu Quốc Đống không có cảm tình gì với thằng này nên không thèm để ý. Đám bạn học khác hắn cũng chỉ có quan hệ bình thường, gặp ít, nói chuyện điện thoại cũng mang theo mục đích, điều này làm Triệu Quốc Đống không có hứng thú liên lạc.

- Con đâu?

Phùng Minh Khải vẫn như cũ chẳng qua trông tươi tỉnh hơn. Giang Dao nhìn cũng ăn mặc hợp thời trang hơn trước. Nhìn hai vợ chồng này khá đẹp đôi.



- Không mang theo vì trời nóng quá. Mẹ Giang Dao đang chăm.

Phùng Minh Khải cắt tóc khá ngắn, kính mắt đổi sang gọng vàng trông khá giống thư ký. Y bây giờ đã là thư ký riêng của Phó bí thư Thị ủy Kiềm Dương – Chu Đăng Cao. Chu Đăng Cao có quan hệ khá tốt với Liễu Đạo Nguyên, là Trưởng ban thư ký Thị ủy Kiềm Dương khi Liễu Đạo Nguyên còn là Bí thư Thị ủy. Khi Liễu Đạo Nguyên lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Kiềm Nam liền đưa Chu Đăng Cao lên làm Phó bí thư Thị ủy. Mà Phùng Minh Khải cũng bắt đầu thành thư ký của Chu Đăng Cao.

- Đi theo Bí thư Chu, tương lai vô hạn.

Triệu Quốc Đống cười cười rót rượu cho Phùng Minh Khải:

- Giang Dao cũng uống chén chứ?

Giang Dao vội vàng xua tay ra hiệu mình không uống. Nếu như chồng cô trong đám bạn học còn có đầu có mặt, nhưng trước mặt Triệu Quốc Đống này thì không đáng gì. Không có Triệu Quốc Đống thì có lẽ Phùng Minh Khải vẫn ở Phòng giáo dục huyện, mà tình cảm của cô với Phùng Minh Khải cũng không thể duy trì.

- Tôi tương lai vô hạn? Người khác nói tôi thế thì còn vui. Quốc Đống, ông nói như vậy không phải châm chọc tôi sao?

Phùng Minh Khải trừng mắt nhìn hắn rồi nói.

- Ông nghĩ tôi cần làm như vậy sao?

Phùng Minh Khải cười cười đáp lại. Nói chuyện với bạn học luôn làm người ta dễ chịu, làm người ta nhớ lại hồi cấp ba. Mặc dù hồi đó hay đánh nhau nhưng khi ấy không phải suy nghĩ nhiều.

- Hừ, ông bây giờ thì oai rồi, chúng tôi không thể so sánh với ông. Tôi thật ra muốn xem trong khóa chúng ta có thể xuất hiện nguyên thủ quốc gia không?

Phùng Minh Khải nhìn đối phương. Bình thường lúc làm thư ký y đều phải chú ý ăn nói, chỉ có trước mặt Triệu Quốc Đống mới ăn nói tùy tiện như vậy.

- Nguyên thủy quốc gia? Tôi thấy phải nên về quê mới được.

Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.

- Tại sao?

Hai vợ chồng Phùng Minh Khải mở to mắt.

Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt nói:

- Xem mộ tổ có bốc khói xanh không?

- Cút.

Phùng Minh Khải cười mắng rồi cầm chén lên.

- Nào, vợ chồng tôi mời ông một chén, vợ ông vẫn ở Bắc Kinh sao?

- Ừ, cô ấy sang Kazakhstan công tác, dù sao tuổi còn trẻ thì phải phấn đấu vì đất nước chứ?

Triệu Quốc Đống cười cười châm chọc chính mình. Lúc trước khi Phùng Minh Khải khuyên hắn nên cẩn thận trong hôn nhân, chọn đối tượng tương đương, cũng tốt cho hắn yên tâm phấn đấu trong sự nghiệp mà không lo trong nhà có lửa. Phùng Minh Khải không coi trọng Lưu Nhược Đồng vì thấy gia đình cứ xa cách sẽ không ổn, không có lợi để Triệu Quốc Đống toàn tâm toàn ý phát triển trong chính trị.

- Được rồi, vậy hai người định bao giờ có con? Ông cũng đã 30, chỉ ít hơn tôi một tuổi, con tôi đã hai tuổi, ông thì chưa thấy tăm hơi đâu.

Phùng Minh Khải có chút đắc ý nói:

- Đừng nhìn cái khác ông hơn tôi, nhưng điểm này tôi hơn ông đó.

- Ồ, có con là oai sao? Vậy cũng là công lao của Giang Dao, không biết sinh nhà nam hay nữ chủ yếu quyết định ở nhiễm sắc thể của phụ nữ sao? Không có kiến thức.

Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói.

- Được rồi, nói thật nhé Quốc Đống. Anh cũng nên cân nhắc việc này, tôi thấy vợ anh không còn trẻ nữa, cũng phải 27 rồi. Tuổi lớn một chút có con sẽ không tiện.

Giang Dao nói.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, hắn và Lưu Như Hoài chỉ là hôn nhân trân danh nghĩa, hơn nửa năm qua ngoài thi thoảng gọi điện ra thì hầu như ít qua lại thì nói gì tới có con.

- Được rồi, không nói tới chuyện này. Dù tôi có nghĩ đến thì cũng phải đợi cô ấy công tác về nước chứ? Còn nhiều thời gian mà, cũng không phải nhất thiết có ngay.

Triệu Quốc Đống xua tay gắp miếng cá:

- Nào, ăn thôi. Đúng rồi Minh Khải, ông theo Bí thư Chu đã hơn hiaa năm, có nghĩ sẽ đi xuống không?

- Quốc Đống, tôi có thể so sánh với ông sao? Hai năm đã là gì, ở văn phòng Thị ủy ối người theo lãnh đạo năm sáu năm, bây giờ vẫn còn chưa được tính tới. Ít nhất cũng phải đợi Bí thư Chu làm hết khóa này rồi nói.

Phùng Minh Khải lắc đầu nói:

- Bí thư Chu cũng tốt, hỏi tôi là Giang Dao có cần điều chuyển không? Tôi vẫn suy nghĩ và thấy thôi vậy. Giang Dao bây giờ còn trẻ, tôi cũng còn trẻ, lại ở bên cạnh lãnh đạo nên chú ý một chút vẫn hơn.

Triệu Quốc Đống nghe thế không khỏi khẽ gật đầu. Phùng Minh Khải này thành thật đáng tin, mình lúc trước giúp y không sai.

- Bí thư Chu, ông cũng phải có quy hoạch trong lòng mới được. Đi theo lãnh đạo là việc tốt, có thể khiến ông thêm kiến thức và tạo quan hệ. Nhưng dù sao ông là thư ký, thiếu cơ hội rèn luyện thực tế, cho nên ông bây giờ cần nắm chắc thời gian mà tiếp xúc, học tập nhiều thứ hơn. Không cần việc gì cũng làm chuyên gia nhưng nếu ông không biết sẽ bị người ta lừa.

- Ví dụ như nông nghiệp, ông cần hiểu rõ bốn vụ mùa, hiểu được chính sách của Trung ương và tình hình thực tế ở cơ sở. Mảng công nghiệp thì phải hiểu phương thức cải cách công ty nhà nước, trình tự niêm yết lên thị trường chứng khoán, mấy điều này ông phải hiểu. Nếu không ông mà xuống đâu đó để kiêm nhiệm rồi mắt như bị che khuất, ông chỉ có thể ngồi nghe hoặc đứng dưới bóng người khác. Khi người ta bảo ông nói, ông lại không biết nói gì, hoặc nói loạn, khi đó ấn tượng của người khác về ông sẽ xấu đi rất nhiều.

Triệu Quốc Đống nói làm Phùng Minh Khải phải gật đầu. Triệu Quốc Đống có thể đi đến bước này không chỉ dựa vào cái miệng. Chỉ trong mấy năm mà đã phát triển nhanh như vậy thì nếu không có thực tài là không thể.

Hai người liền nói chuyện về cục diện chính trị Kiềm Nam. Liễu Đạo Nguyên sau khi làm chủ tịch tỉnh đã khá im tiếng, không thích lộ mặt nhiều trên Tv, cũng không hay ở Kiềm Dương mà đến các nơi nghèo của tỉnh khảo sát. Trong nửa năm thời gian ở Kiềm Dương không nhiều.

Theo Triệu Quốc Đống nhớ Kiềm Nam là một nơi không ngừng có phong ba. Có không ít cán bộ cấp tỉnh ở Kiềm Nam bị ngã, nhất là vấn đề kinh tế càng làm cán bộ bị lật thuyền. Đợt tết khi ngồi với nhau, Triệu Quốc Đống đã mơ hồ nói bóng gió với Liễu Đạo Nguyên về việc này. Liễu Đạo Nguyên rất nhạy cảm và cũng sớm ý thức được mấy vấn đề này. Mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng mà Triệu Quốc Đống biết đối phương cũng nắm bắt được gì đó.

Triệu Quốc Đống từ Dương Thiên Bồi cũng biết Tập đoàn Thiên Phu lúc đấu thầu mấy hạng mục đường cao tốc ở Kiềm Nam không quá thuận lợi. Mặc dù cuối cùng đã trúng thầu nhưng lại được biết thị trường xây dựng ở Kiềm Nam rất loạn, hiện tượng lấy quyền mưu lợi cá nhân rất phổ biến.

Dương Thiên Bồi mấy lần muốn rút khỏi Kiềm Nam là do sợ dính vào mấy việc đen sau này sẽ bị ảnh hưởng.

Triệu Quốc Đống thực ra tin Liễu Đạo Nguyên không dính tới vấn đề kinh tế. Liễu Đạo Nguyên là người biết tự giữ bản thân. Lúc trước khi mọi người chơi cổ phiếu, Liễu Đạo Nguyên chỉ có hứng thú chứ không tham gia, tiếng ở Tân Châu cũng tốt, điều này có lẽ là nguyên nhân chính khiến y phát triển nhanh như vậy.

Phùng Minh Khải cũng hiểu khá rõ điểm này. Trước mặt Triệu Quốc Đống, Phùng Minh Khải cũng không giấu gì mà nói chuyện về những điều ẩn giấu trong chính trường Kiềm Nam, Kiềm Dương. Triệu Quốc Đống cũng nhắc Phùng Minh Khải phải cẩn thận ở vấn đề kinh tế, nếu thật sự có khó khăn thì tới tìm hắn, đừng ham chút lợi mà mất tương lai.



Điều này làm Phùng Minh Khải rất cảm kích, nhưng cũng khẳng định với Triệu Quốc Đống mình sẽ không dính tới việc này. Dù sao y rất quý trọng thứ đang có, hơn nữa y cũng thỏa mãn với cuộc sống hiện nay.

Sau khi bố trí chỗ nghỉ cho hai vợ chồng Phùng Minh Khải, Triệu Quốc Đống lại suy nghĩ miên man.

Cổ Tiểu Âu nói với hắn một việc là anh cô góp cổ phần vào Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả đang làm ăn rất tốt. CÔ sang đây thấy quy mô mở rộng không ít còn có cả vũ nữ Nga, Đông Âu sang đây biểu diễn. Sau khi về Cổ Tiểu Âu nói cô rất lo anh mình xảy ra chuyện.

Mà anh cô trong một lần uống say đã khoe khoang câu lạc bộ tuyệt đối an toàn, không ai có thể làm gì được, câu lạc bộ có ông lớn chống đỡ.

Triệu Quốc Đống nghe xong mà rất khinh thường.

Câu lạc bộ Bình Quả đã bắt đầu lộ tiếng tăm ra ngoài, có không ít người ở Hoài Khánh cũng mời khách tới đây. Triệu Quốc Đống mặc dù đã cùng Dương Thiên Bồi tới đó một lần nhưng không thích nên không tới nữa.

Câu lạc bộ này sao lâu như vậy vẫn thuận buồm xuôi gió làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Câu lạc bộ như vậy không ngờ có thể gió êm sóng lặng, mà theo hiểu biết của Triệu Quốc Đống về Khanh Liệt Bưu thì nơi này quyết không sạch sẽ, nhất định có gái mại dâm và thuốc.

Ai có thể bao che cho câu lạc bộ này? Điều đó làm Triệu Quốc Đống có chút tò mò.

Hắn vốn định nhắc Lưu Triệu Quốc nhưng sau đó nghĩ lại liền thôi. Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy có gì đó lo lắng bất an.

Đây là hội nghị thường trực Ủy ban đầu tiên sau khi Triệu Quốc Đống chủ trì công việc Ủy ban. Mặc dù chưa xác định rõ ai làm Phó thị trưởng thường trực nhưng Triệu Quốc Đống vẫn biết việc này phải theo ý Trần Anh Lộc.

Trần Anh Lộc đã đề cử Lữ Thu Thần với tỉnh.

Triệu Quốc Đống vốn hy vọng chức này do Đặng Nhược Hiền làm, nhưng hắn biết khả năng thành công không cao.

Dù sao Đặng Nhược Hiền làm Thường vụ thị ủy trong thời gian ngắn, rất không thích hợp thăng chức lên nữa.

Vì thế Triệu Quốc Đống liền lùi một bước để Trưởng ban thư ký Thị ủy Tiêu Triều làm Phó thị trưởng thường trực, nhưng Trần Anh Lộc không đồng ý.

Theo ý của Trần Anh Lộc, Phó bí thư Thị ủy Đàm Lập Phong đi, tỉn nói rõ sẽ phái cán bộ khác trên tỉnh xuống Hoài Khánh làm Phó bí thư Thị ủy. Lữ Thu Thần vẫn làm bên tổ chức cán bộ nên đưa sang Ủy ban Thị xã rèn luyện làm quen một chút, sẽ giúp cho sự trưởng thành và phát triển của Lữ Thu Thần.

Mà chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoài Khánh sẽ do Tiêu Triều đảm nhiệm. Còn Trưởng ban thư ký Thị ủy do tỉnh chưa xác định sẽ phát sinh từ cán bộ Hoài Khánh hay là trên tỉnh phái xuống nên tạm thời sẽ do Tiêu Triều kiêm nhiệm.

Cố Vĩnh Bân về cơ bản được xác định lên làm Thường vụ thị ủy nhưng vẫn tiếp tục làm Bí thư huyện ủy Quy Ninh. Trần Anh Lộc có lẽ bây giờ đang chưa cân nhắc xong. Theo ý của Trần Anh Lộc thì muốn Cố Vĩnh Bân làm Trưởng ban thư ký, nhưng Quế Toàn Hữu mới tới Quy Ninh nên chưa quen thuộc tình hình, vì thế tạm thời chưa điều động Cố Vĩnh Bân.

Biến hoá nhân sự làm người ta đau đầu. Ở vấn đề chọn ai làm Phó thị trưởng thường trực, Triệu Quốc Đống và Trần Anh Lộc đã bàn với nhau nhiều.

Mặc dù cuối cùng phải do Tỉnh ủy quyết định nhưng ý kiến của Hoài Khánh ở vấn đề này là rất quan trọng. Triệu Quốc Đống cũng có chút quyền lên tiếng vì Phó thị trưởng thường trực sẽ là người phụ trách chính công việc hàng ngày của Ủy ban.

- Mọi người nói sơ bộ về kế hoạch công tác trong mấy tháng tới, trước đó tôi đã trao đổi với mọi người. Tôi cảm thấy chúng ta không cần tiếp tục bàn bạc nữa mà xem chứng thực như thế nào.

Triệu Quốc Đống khẽ lắc đầu nhìn vị trí còn thiếu mà có chút buồn bực. Đó là vị trí của Phó thị trưởng thường trực, bây giờ tỉnh còn chưa chính thức quyết định cho nên Lữ Thu Thần vẫn còn bên Thị ủy. Nhưng đây gần như là chắc chắn, Triệu Quốc Đống cũng không thể thay đổi.

- Thị trưởng Nhược Hiều phải nắm bắt nhanh công việc bên Khu Khai Phát và thu hút đầu tư, hạng mục của Công ty Hòa Tân cũng không thể kéo dài. Tôi đã đi xem và thấy hạng mục Quốc tế Hoa Tâm bên An Đô tiến triển rất nhanh. Tôi hy vọng Công ty Hòa Tân bên chúng ta cũng không chậm. Ngoài ra cũng cần tập trung vào mấy công ty gia công điện tử lớn của Đài Loan đang đến Hoài Khánh khảo sát, xem có thể tranh thủ đạt được đột phá hay không?

- Thị trưởng Hứa cùng Thị trưởng Tiền sợ rằng tạm thời còn phải tập trung vào công việc hiện có. Hai viện nghiên cứu của Sở nông nghiệp dự định sẽ chuyển khỏi Vinh Sơn cùng Lô Hóa. Tin này tạm thời chưa mấy người biết, đây đều là những nhân viên khoa học kỹ thuật có trình độ cao, nếu có thể tiến vào Hoài Khánh thì đó chính là một ngọn cờ đầu trong lĩnh vực đào tạo nhân tài, hơn nữa hai hạng mục này còn có thể kéo theo không ít đề tài nghiên cứu. Không cần biết làm như thế nào cũng phải kéo hai hạng mục này đến Hoài Khánh chúng ta. Về sau chúng sẽ xúc tiến mạnh việc nhân rộng sản xuất nông nghiệp hiện đại của Hoài Khánh chúng ta. Dù sao hai trụ sở nghiên cứu đặt ở Hoài Khánh thì chúng ta cũng được thơm lây. Bây giờ chúng ta dù đưa ra ưu đãi hơn nữa về giá đất cũng được, nhất định phải kéo về Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống nhìn sang Tiền Nguyên Huy rồi nói:

- Lão Tiền, ở vấn đề này trọng trách của anh là rất nặng nề. Chủ tịch Cam thì tôi đã tìm tới và được biết trên tỉnh mặc dù chưa chính thức nghiên cứu nhưng đợi đến khi tỉnh nghiên cứu thì mọi việc chắc đã quyết định xong rồi. Vì thế chúng ta cần phải bắt đầu vào việc ngay. Thị trưởng Hứa phụ trách quy hoạch đất đai, đưa ra bản đồ để hai viện nghiên cứu khảo sát. Lão Tiền cũng cần chủ động liên lạc lãnh đạo hai viện, mời bọn họ đến Hoài Khánh khảo sát thực địa. Trên sở chọn địa điểm ở đâu cũng có một phần dựa vào quyết định của hai viện.

Tiền Nguyên Huy gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý của Triệu Quốc Đống.

- Thị trưởng An, công việc của chị thì tôi không nói nhiều. Bây giờ là tháng tám, mấy trường rất nhanh sẽ khai giảng. Tôi muốn yêu cầu sang năm bắt đầu tuyển sinh khóa đầu tiên trong đợt đào tạo dạy nghề. Như vậy chúng ta cần phải đưa ra mấy nghề đang có ưu thế, có đầu ra, còn phải căn cứ theo tình hình thực tế của Hoài Khánh chúng ta. Chuyện này làm phiền chị.

Sau khi hội nghị kết thúc, Triệu Quốc Đống bảo Đặng Nhược Hiền ở lại.

- Thị trưởng Triệu, Lữ Thu Thần còn chưa chính thức tới, ngài đã phân công công việc như vậy thì sợ rằng sẽ làm Lữ Thu Thần khó chịu.

Đặng Nhược Hiền khẽ cười nói.

Chiêu này của Triệu Quốc Đống quá ác. Lợi dụng lúc Lữ Thu Thần chưa chính thức được quyết định làm Phó thị trưởng thường trực mà đã nhanh chóng phân công công việc.

Đặng Nhược Hiền vẫn phụ trách mảng thu hút đầu tư, công nghiệp và khoa học kỹ thuật. Nhưng Triệu Quốc Đống còn đẩy mảng Khu Khai Phát cho y, đây vốn là công việc do Phó thị trưởng thường trực phụ trách, nhưng Triệu Quốc Đống lấy lý do Lữ Thu Thần không quen thuộc làm công tác kinh tế. Hơn nữa Khu Khai Phát bây giờ đang ở trong thời kỳ phát triển quan trọng mà thuyết phục Trần Anh Lộc giao công việc này cho Đặng Nhược Hiền phụ trách.

- Dù y có khó chịu đến đâu thì chúng ta cũng không thể vì quan điểm của y mà chiếu cố vào công việc được. Nếu như chiếu cố và muốn y vui thì chúng ta sẽ là không chịu trách nhiệm với mấy triệu dân của Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Làm thường trực thực ra cần chính là phối hợp một cách linh hoạt, yêu cầu này khiến cho Phó thị trưởng thường trực phải có năng lực xử lý và phối hợp. Nói thẳng ra tôi không cho rằng Lữ Thu Thần thích hợp làm Phó thị trưởng thường trực, y thích hợp làm Phó bí thư Thị ủy hơn.

Đặng Nhược Hiền cười ha hả nói:

- Thị trưởng Triệu, tôi không biết anh đây là khen hay là hạ thấp y. Y nghe thấy lời này sẽ tức hay mừng đây?

- Lão Đặng, Lữ Thu Thần nếu như có thể dùng thái độ đúng mực tiến sang Ủy ban thì tôi chào đón. Dù sao trí tuệ và năng lực của nhiều người sẽ chia bớt áp lực cho chúng ta. Lữ Thu Thần cũng không phải không có năng lực, chủ yếu xem y có muốn tiến vào hay không mà thôi. Tôi trước đó mặc dù có cái nhìn về công việc của y, nhưng tôi vẫn mong y khiến tôi được vui mừng.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Đặng Nhược Hiền không khỏi giật mình.

Triệu Quốc Đống lúc làm Phó thị trưởng thường trực đã cứng rắn, nhưng lúc ấy là do Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành trao quyền xử lý vài việc nên mới được như vậy. Hắn có thượng phương bảo kiếm trong tay cùng với khí phách bản thân được kết hợp rất nhuần nhuyễn, rất nhanh taojd dược uy tín.

Nhưng Lữ Thu Thần thì hơi khác. Tên này lúc làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy đã tạo được trụ cột về uy tín, phải nói y sang làm Phó thị trưởng thường trực là thử thách không nhỏ.

Lữ Thu Thần sẽ đối mặt hoàn cảnh mới, không phải hoàn cảnh y quản người như trước. Phương thức làm việc bên Ban Tổ chức cán bộ sẽ không hoàn toàn thích hợp với chính quyền. Anh phải thông qua công việc mà biểu hiện năng lực của mình để được người tôn trọng. Ở điểm này Triệu Quốc Đống đã làm rất tốt.

Đương nhiên Lữ Thu Thần cũng có ưu thế vì đã làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoài Khánh nhiều năm nên mạng lưới quan hệ rất rộng, phải xem y có thể vận dụng tốt vào trong công việc hay không?

Ngày 14/8, Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã Hoài Khánh được diễn ra, Hà Chiếu Thành từ chức Thị trưởng, cũng quyết định bổ nhiệm Triệu Quốc Đống làm quyền Thị trưởng.

Ngày 20, 21/8, Tỉnh ủy đưa một loạt văn bản xuống. Bổ nhiệm phó giám đốc Sở Giao thông – Phó Thiên làm Phó bí thư Thị ủy Hoài Khánh. Lữ Thu Thần làm Phó thị trưởng thường trực. Tiêu Triều làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoài Khánh. Cao Chí Minh làm Trưởng ban thư ký Thị ủy. Cố Vĩnh Bân làm Thường vụ thị ủy Hoài Khánh.

Ngày 22/8, Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân Hoài Khánh tổ chức bầu Lữ Thu Thần, Hứa Lộ Bình, Cố Hiểu Bằng làm Phó thị trưởng.

Bộ máy Đảng ủy, chính quyền mới của Hoài Khánh đã đầy đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook