Quyển 17 - Chương 106
Thụy Căn
17/04/2013
Bỏ qua vấn đề hơi xấu hổ này, không khí cuộc nói chuyện trở nên dễ dàng hơn. Ý tốt của Kiều Huy thì Triệu Quốc Đống hiểu. Làm bạn, Kiều Huy có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc mình, đây mới là biểu hiện của tình bạn chân chính.
Triệu Quốc Đống không quá muốn quan tâm tình hình phát triển cụ thể của tập đoàn Thiên Phu. Theo hắn thấy dần dần tránh khỏi những quyết định của Thiên Phu và Thương Lãng là hành vi sáng suốt nhất của mình, như vậy có thể không bị nhân tố này làm phức tạp để chuyên tâm làm việc của mình. Chẳng qua muốn hoàn toàn rời bỏ là không thực tế.
Dương Thiên Bồi hay là Kiều Huy, hoặc là Trường Xuyên cùng Vân Hải đều nghĩ tới hắn khi có quyết định quan trọng, bọn họ chỉ là muốn nghe ý kiến của hắn sau đó làm cơ sở để đưa ra quyết định.
- Thị trường bất động sản còn có thể duy trì phát triển nóng trong thời gian tới. Nhưng giá nhà liên tục tăng cao cũng tạo áp lực cực lớn cho mọi người. Tôi tin Trung ương cũng thấy điểm này nhưng đến nay Trung ương vẫn chưa hề có bất cứ quyết định gì mang tính ảnh hưởng.
Triệu Quốc Đống một bên bưng chén trà nhấp một ngụm sau đó nói với Kiều Huy.
- Giá nhà tăng nhanh ở đô thị cấp một đã lan tràn sang đô thị cấp hai, cấp ba. Từ ý đồ chiến lược của Thiên Phu thì thấy Thiên Phu gần như buông tha việc chỉ phát triển bất động sản cao cấp, tiến về phía bất động sản tổng hợp, tôi không tiện bình luận quyết định này là chính xác hay không?
- Quốc Đống, công ty xây dựng Thiên Phu đã niêm yết lên thị trường chứng khoán, trở thành công ty đại chúng. Cổ phần mà tập đoàn Thiên Phu nắm ở công ty xây dựng Thiên Phu cũng đang giảm dần. Thực tế Thiên Phu bây giờ tập trung chính vào bất động sản, đó là thực tế. Làm một tập đoàn không thể nói tất cả vì lợi nhuận nhưng phải thừa nhận lợi nhuận ủng hộ công ty phát triển lớn mạnh. Địa ốc Thiên Phu bây giờ mặc dù không tính tới việc lên thị trường chứng khoán nhưng cũng gặp phải áp lực cạnh tranh cực lớn của các công ty nhà nước và công ty bất động sản niêm yết trên thị trường chứng khoán. Tôi lo Bồi ca cũng đang suy nghĩ đến vấn đề lên thị trường chứng khoán của Địa ốc Thiên Phu.
Kiều Huy tự tin và phong độ hơn mấy năm trước nhiều. Mặc dù y rất tôn trọng và tin tưởng Triệu Quốc Đống nhưng không có nghĩa không có chủ kiến của mình.
- Lên thị trường chứng khoán hay không thì tôi cảm thấy phải căn cứ vào mục tiêu của công ty mà quyết định. Mục đích của lên thị trường chứng khoán là gì? Tài chính hay là đưa cơ chế giám sát hoặc là tăng thương hiệu? Điểm này phải xác định rõ ràng, cũng cần căn cứ tình hình thực tế mà quyết định.
Cù Vận Bạch thích hợp góp lời. Cô bây giờ là cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn Thiên Phu chỉ kém hơn Dương Thiên Bồi, Kiều Huy cùng Triệu Phu Vọng, hơn nữa chủ trì Địa ốc Thiên Phu ở Nam Việt và Nam Hải, quan điểm của cô là không thể bỏ qua.
- Xem ra mọi người đang suy nghĩ đều dựa trên việc thị trường bất động sản sẽ duy trì xu thế phát triển trong thời gian khá lâu, nhưng khoảng thời gian này kéo dài bao lâu thì có ai nắm chắc không?
Triệu Quốc Đống từ chối cho ý kiến.
- Hiện nay quốc gia còn chưa đưa ra chính sách không có nghĩa là sau này không có. Vấn đề giá nhà liên quan tới hàng trăm triệu dân, liên quan đến lợi ích thiết thực của dân chúng. Tôi cảm thấy Trung ương có thể sẽ tìm thủ đoạn thích hợp để giải quyết vấn đề này.
- Thủ đoạn gì?
Kiều Huy rất chú ý đến điểm này.
- Ví dụ như thủ đoạn tài chính, đây có thể là một điều mà giới kinh doanh bất động sản đoán trước, cho nên niêm yết trên thị trường chứng khoán chính là thủ đoạn giải quyết tài chính, nhưng còn một thủ đoạn càng hiệu quả hơn đó là xây dựng nhà xã hội.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Nhà xã hội?
Kiều Huy thở dài nói.
- Bây giờ chính quyền các cấp đều không phải kêu gọi xây dựng nhà xã hội sao? Nhưng nó không ảnh hưởng mấy đến thị trường nhà thương mại, chủ yếu là vì giải quyết nhu cầu cho người có thu nhập thấp. Hơn nữa chính quyền địa phương không hứng thú mấy với việc này, rất khó lầm chính quyền có hứng thú với mấy thứ mà tốn kinh phí như vậy.
- Huy ca, khi giá nhà bay lên đến trình độ nhất định thì tỉ lệ này sẽ không hề nhỏ, khi dân chúng tức giận sẽ ảnh hưởng đến ổn định xã hội, như vậy không có Đảng ủy, chính quyền cấp nào dám không chú ý.
Triệu Quốc Đống có thể hiểu cảm tưởng của Kiều Huy lúc này. Làm nhà kinh doanh bất động sản nên Kiều Huy rất cẩn thận quan sát và tìm hiểu tâm lý của quan chức chính quyền. bây giờ chính quyền địa phương không có ai coi xây dựng nhà xã hội vào đâu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào việc kiếm lợi cao nhất từ đất đai. Muốn để bọn họ bỏ lợi ích của mình mà đi xây dựng nhà xã hội thì nếu không có quy định rõ ràng thì còn có ai có hứng thú.
- Ồ, khả năng này có lớn không?
Đối với quan điểm của Triệu Quốc Đống, Kiều Huy không bao giờ dám không coi trọng.
- Rất khó nói. Phải xem tình hình kinh tế quốc gia biến hoá đến đâu cùng mức độ của quá trình đô thị hóa. Nhưng đây là xu thế tất nhiên, tôi tin quốc gia rồi sẽ quyết đoán ra tay ở vấn đề này.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói.
- Thị trường bất động sản không thể hoàn toàn thương mại hóa Là một sản phẩm xã hội công cộng nên ở trình độ nhất định nó sẽ bị chính quyền can thiệp.
Kiều Huy nhíu mày, Cù Vận Bạch cũng đang suy nghĩ lời nói của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống không phải cán bộ bình thường. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, quan điểm của hắn có lẽ ở trình độ nhất định đại biểu cho quan điểm của một quần thể và giai tầng.
- Quốc Đống, em nói quốc gia sẽ có biện pháp khống chế giá cả thị trường bất động sản?
Cù Vận Bạch trầm giọng nói.
Triệu Quốc Đống nói:
- Vậy phải xem như thế nào đã. Chính quyền có nghĩa vụ đảm bảo quyền ăn ở của dân chúng, mặc kệ là phòng thuê hay mua, chính quyền cũng có trách nhiệm đảm bảo cho mọi tầng lớp nhân dân có chỗ ở.
Triệu Quốc Đống tránh né việc nói việc lựa chọn phòng mua hay phòng thuê, dù sao tình hình phát triển sau này như thế nào hắn cũng không hoàn toàn nắm bắt được.
Cuộc nói chuyện hôm nay làm tâm trạng của Kiều Huy và Cù Vận Bạch trở nên phức tạp hơn. Bọn họ phát hiện sau mỗi lần nói chuyện với Triệu Quốc Đống đều mang lại cho mình một thứ gì đó. Quan điểm của Triệu Quốc Đống luôn khác người nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy có lý.
….
Mãi cho tới khi hai người về nhà lên giường, Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy Cù Vận Bạch còn đang chìm đắm trong nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.
- Có nghiêm trọng như vậy không?
- Vận Bạch, dù là lời của em có thể biến thành sự thật nhưng hai ba năm tới thị trường bất động sản vẫn phát triển rất nóng. Với xu thế phát triển hiện nay của Thiên Phu thì vẫn có tương lai.
Triệu Quốc Đống dựa vào đầu giường nói.
- Không, Quốc Đống, em không biết Kiều Huy và Bồi ca có phương hướng phát triển khác nhau ở tập đoàn. Kiều Huy chủ trương toàn lực chuyển sang kinh doanh bất động sản, làm càng lớn hơn nữa. Mà Bồi ca lại cho rằng thị trường bất động sản không thể tiếp tục phát triển nóng như vậy. Thiên Phu có thể coi bất động sản là ngành chủ đạo nhưng cần phải luôn chú ý đến biến hoá của thị trường, bồi dưỡng điểm tăng trưởng mới như vậy mới có thể hóa giải được mạo hiểm trong kinh doanh.
Cù Vận Bạch một bên thay váy ngủ rồi lắc đầu nói:
- Việc này quan hệ đến phương hướng phát triển sau này của tập đoàn, không thể không thận trọng.
- Ồ, là như vậy sao?
Triệu Quốc Đống im lặng không nói. Cù Vận Bạch ngồi trước mặt cũng im lặng. Cô mặc chiếc váy ngủ lộ rõ điểm đỏ hồng bên trên, chiếc váy đủ mỏng để lộ ra chiếc quần lót màu hồng bên dưới càng làm cho Triệu Quốc Đống không thể tập trung suy nghĩ.
- Chị vốn có ý ủng hộ Kiều Huy nhưng hôm nay nghe em nói như vậy làm chị lại do dự, Kiều Huy cũng thế. Cho nên chị đoán có lẽ tối nay Kiều Huy không ngủ được.
Cù Vận Bạch không ý thức được điểm này vì cô còn đang suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống cố tập trung tinh thần cũng không ngờ một ít phán đoán của mình lại làm cho Kiều Huy, Cù Vận Bạch phải suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn không nhịn được gãi đầu nói:
- Vấn đề này thực ra em không tiện nói nhiều, đây chỉ là phán đoán của riêng em, chưa chắc có thể thành sự thật.
- Hừ, em nói như vậy mà chị dám tin là thật sao?
Cù Vận Bạch yêu kiều nhìn Triệu Quốc Đống rồi dựa sát vào lòng hắn.
- Quốc Đống, em ảnh hưởng rất lớn đối với Kiều Huy cho nên y mới do dự đến thế.
- Lên thị trường chứng khoán là việc tốt, em cảm thấy Thiên Phu có thể cân nhắc. Chẳng qua chuyên kinh doanh bất động sản cũng tốt, giảm mạo hiểm cũng tốt, em cảm thấy có thể lấy được thăng bằng. Lúc thị trường bất động sản phát triển nóng thì có thể phân tán mạo hiểm. Chị và Kiều Huy phải học Bồi ca một chút, ít nhất không nên bị lợi nhuận điên cuồng làm mất lý trí. Em đề nghị nên tìm điểm thăng bằng, không nên làm chỉ một mảng.
Triệu Quốc Đống đưa tay che miệng ngáp sau đó nói tiếp;
- Ngủ thôi, chúng ta đã bao lâu không như thế này rồi? Đừng để việc này ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ.
Nghe ra ý của Triệu Quốc Đống, mặt Cù Vận Bạch lại nóng lên. Cô đã lâu không điên cuồng như vậy. Biểu hiện chiều nay của cô quá điên cuồng, mà đêm nay Triệu Quốc Đống cũng không bỏ qua cho cô. Mà cô không phải vẫn chờ mong giờ phút này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.