Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 107

Thụy Căn

17/04/2013



- Không phải chứ Trưởng ban thư ký, lần đầu tôi tham gia hội nghị thường vụ đã bị mất mặt như vậy sao, có phải hơi quá đáng không?

Triệu Quốc Đống không nhịn được kêu lên.

- Ai an bài như vậy? Làm vậy thì tôi sao có thể ngẩng đầu lên nhìn ai được.

- Ha ha, cậu đó, đừng ở đó mà kêu than. Đây là Bí thư Ứng xác định, chuyện Vân Lĩnh chỉ yêu cầu cậu kiểm điểm còn không hài lòng sau? Không xử lý mạnh tay với cậu là tốt rồi đó. Cậu không thấy bên Thường Châu, Ninh Ba như thế nào sao?

Dương Kính Quang cười mắng:

- Tôi phải nhắc cậu đến đúng giờ, thái độ đoan chính, kiểm điểm nhất định phải sâu sắc, phải chính thức nhận sai. Thân phận của cậu bây giờ đã khác, nếu ngay cả cậu cũng không nhận sai lầm ở việc này thì sau này Tỉnh ủy còn có thể yêu cầu ai khác được Bí thư Ứng chuyên môn dặn tôi chuyển đạt ý này. Cậu hiểu chứ?

Triệu Quốc Đống vội vàng nghiêm túc nói.

- Tôi hiểu, Trưởng ban thư ký, tôi sẽ làm tốt kiểm điểm. Chẳng qua tôi muốn hỏi một câu là Tỉnh ủy nếu đã yêu cầu Thị ủy Ninh Lăng nghiêm túc kiểm điểm thì có phải là trên tỉnh sẽ không còn động tác gì ở việc này nữa không?

- Hừ, cậu đó, suốt ngày suy nghĩ việc này. Ý của Bí thư Ứng là dừng ở đây, chẳng qua Thị ủy Ninh Lăng cũng cần có ý kiến xử lý, phải xem trách nhiệm cụ thể của ai, không thể để tỉnh không rõ cách xử lý của Ninh Lăng. Có kết quả báo cáo với Tỉnh ủy.

Dương Kính Quang nghe thấy Triệu Quốc Đống thở dài nên đổi giọng:

- Đương nhiên Thị ủy Ninh Lăng có ý kiến xử lý thì Tỉnh ủy sẽ không can thiệp, cậu tự suy xét đi.

Nghe thấy hai câu sau của Dương Kính Quang, Triệu Quốc Đống mới chính thức yên tâm. Tỉnh ủy chỉ cần không can thiệp vào quyết định của Ninh Lăng là dễ làm hơn nhiều. Dương Kính Quang nói vậy cũng cho thấy Tỉnh ủy không yêu cầu phải cách chức của Lang Thế Quần.

- Cảm ơn Trưởng ban thư ký, chuyện này ngài cũng biết rõ nguyên nhân, cái khác tôi không nói nhiều, Thị ủy nhất định có xử lý với Vân Lĩnh nhưng xin ngài nói tốt giúp chúng tôi trước Bí thư Ứng vài câu. Huyện ủy Vân Lĩnh đã nhận khuyết điểm ở việc này, hạng mục của tập đoàn Hâm Đạt đã hoàn toàn dừng lại.

- Được rồi, cậu đừng nói vòng vo như vậy với tôi. Nghe nói tập đoàn Trung Lữ muốn tham gia hạng mục này và tìm tới Phó chủ tịch tỉnh Tề, tôi đoán Phó chủ tịch Tề sẽ nhanh chóng liên lạc với cậu. Không biết cậu nghĩ sao về chuyện này?

Dương Kính Quang cắt ngang lời Triệu Quốc Đống nói.

- Trung Lữ, hừ. Trước khi tập đoàn Hâm Đạt tiến vào, bọn họ đã tìm tới Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng. Chẳng qua không đàm phán tốt, bọn họ cho rằng yêu cầu của Ninh Lăng chúng tôi quá cao. Bây giờ lại tới là do thấy tập đoàn Hâm Đạt đã làm xong nhiều việc nên muốn lấy lợi từ người khác, hay là cảm thấy chính sách khống chế của Trung ương không ảnh hưởng đến công ty nhà nước như bọn họ?

Triệu Quốc Đống khinh thường nói.



- Cậu đó, công ty nhà nước là quân chủ lực của nền kinh tế quốc dân, tâm trạng của cậu vậy là có chuyện.

Dương Kính Quang nói:

- Mặc kệ cậu có cái nhìn như thế nào nhưng tôi phải nhắc cậu cần có thái độ trung lập khách quan.

- Trưởng ban thư ký, ngài hiểu lầm rồi. Tôi không có thành kiến gì với các công ty nhà nước. Trên thực tế ngành năng lượng mới của Ninh Lăng phát triển nhanh cũng có công sức của không ít các công ty nhà nước. Chẳng qua tôi không quen nhìn việc các công ty nhà nước lợi dụng địa vị để đạt lợi nhuận quá lớn mà thôi, hơn nữa còn không muốn cống hiến cho kinh tế địa phương, thậm chí còn không bằng công ty tư nhân, hoàn toàn quên mất nghĩa vụ vốn có của công ty nhà nước.

Triệu Quốc Đống khẽ hừ một tiếng.

- Ở điểm này có thể quan điểm của tôi có chút cực đoạn nhưng đọc thấy nhiều ý dân trên mạng. Trưởng ban thư ký, ngài có thể cảm nhận được dân chúng rất phản cảm với các công ty nhà nước nhất là công ty mang tính lũng đoạn. Dân chúng cũng phản đối việc công nhân, nhân viên của các công ty này có chế độ đãi ngộ và phúc lợi cao hơn công nhân ở công ty tư nhân. Nếu như để mặc sự chênh lệch này mở rộng thì có lẽ dẫn tới nguy cơ xã hội. Tôi tin Trung ương cũng chú ý đến điểm này.

- Quốc Đống, đây không phải lý do mà cậu từ chối công ty nhà nước tiến vào. Đúng như lời cậu nói, tâm trạng của cậu có vấn đề.

Dương Kính Quang cười nói. Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ, hắn cũng hiểu mình nói hơi lạc đề.

- Xin lỗi Trưởng ban thư ký, tập đoàn Trung Lữ có thể tiến vào hạng mục của tập đoàn Hâm Đạt nhưng với điều kiện tập đoàn Hâm Đạt chấp nhận, thị xã rất vui nếu việc này diễn ra. Chỉ cần nó phù hợp chính sách và đảm bảo lợi ích của địa phương là được.

- Được rồi, tôi không tranh chấp với cậu ở vấn đề này nữa, đây không phải phạm vi công việc của tôi. Đến lúc ấy Phó chủ tịch tề sẽ nói chuyện với cậu, có lẽ hai người sẽ tìm được tiếng nói chung.

Dương Kính Quang cười nói.

- Hắc hắc, Trưởng ban thư ký, tôi sợ là không tìm được tiếng nói chung với y.

Triệu Quốc Đống cũng cười nói.

Khi Dương Kính Quang gác máy, Triệu Quốc Đống mới từ từ đóng máy lại đưa cho Vân Duệ. Vẻ mặt hắn lại đổi làm Tằng Lệnh Thuần, Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt không rõ là chuyện gì khiến vẻ mặt Triệu Quốc Đống trở nên phức tạp như vậy.

- Bí thư Triệu, có phải có chuyện gì không? Trên tỉnh gọi?

Tằng Lệnh Thuần nói.

- Ừ, thứ ba tuần sau hội nghị thường vụ Tỉnh ủy muốn nghe Thị ủy Ninh Lăng kiểm điểm về việc ở Vân Lĩnh. Ha ha, tôi phải lên nhận lỗi.

Triệu Quốc Đống thấy vẻ mặt mọi người thay đổi nên lắc đầu cười nói:



- Lần đầu tôi tham gia hội nghị thường vụ Tỉnh ủy với tư cách thường vụ đã bị tát vào mặt như vậy, mấy người nói có phải là bi kịch không?

- Hả?

Ba người kia đều lộ vẻ vui mừng.

- Bí thư Triệu, ngài nói Trung ương đã phê chuẩn quyết định việc ngài làm Thường vụ tỉnh ủy?

- Ừ, hôm nay vừa gửi văn bản xuống. Trưởng ban thư ký Dương nói tôi lên tham gia hội nghị để kiểm điểm. Chẳng qua dù sao đây cũng là việc đáng để ăn mừng.

- Ha ha, Bí thư Triệu, kiểm điểm đáng gì chứ? Chỉ cần chức Thường vụ tỉnh ủy được phê chuẩn thì làm mười bản kiểm điểm cũng không sao.

Hoắc Vân Đạt không nhịn được cơn vui sướng trong lòng. Triệu Quốc Đống lên làm Thường vụ tỉnh ủy là tin tức rất tốt đối với những cán bộ thân cận với hắn. Chỉ cần lãnh đạo lên, anh cũng sẽ lên là chuyện bình thường ở nền chính trị Trung Quốc.

- Giỏi cho anh đó Hoắc Vân Đạt. Ý của anh là tôi bị người tát mặt mười lần cũng không sao. Mặt mũi của tôi không quan trọng như vậy sao?

Triệu Quốc Đống ra vẻ tức giận nói.

Tằng Lệnh Thuần và Giản Hồng cũng nở nụ cười. Trong thời gian ngắn nhất đúng là ít thấy Triệu Quốc Đống buông lỏng tâm trạng nói đùa như vậy. bọn họ đều nhìn ra được tin tốt hôm nay làm tâm trạng Triệu Quốc Đống thay đổi không ít.

- Bí thư Triệu, làm sai đương nhiên phải nhận lỗi, nhưng bên trên không phải là càng tán thành công việc của Ninh Lăng chúng ta sao? Nếu không sao vừa để ngài vào thường vụ vừa để ngài kiểm điểm. Tôi nghĩ đây là kế cân bằng của Trung ương và Tỉnh ủy, cũng là để đè chút danh tiếng của ngài, làm cho tâm lý một số người được cân bằng.

Hoắc Vân Đạt cười hì hì nói.

Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận Hoắc Vân Đạt nói đúng. Có một số người ở Tỉnh ủy không hài lòng việc Triệu Quốc Đống vào thường vụ. Chẳng qua bọn họ biết lần đó có bỏ phiếu cũng vô dụng, không công đắc tội Bí thư tỉnh ủy và Triệu Quốc Đống mà thôi. Nếu như Triệu Quốc Đống mà sảy chân thì bọn họ tuyệt đối không do dự bỏ đá xuống giếng.

Ứng Đông Lưu làm vậy từ góc độ nào đó cũng là bảo vệ Triệu Quốc Đống, tránh cho hắn quá nổi khiến nhiều người thù ghét.

- Bí thư Triệu, đây đúng là việc đáng ăn mừng, có phải là nên tổ chức vào tối nay không?

Giản Hồng cười cười đề nghị:

- Tôi thấy tối nay do Đông Giang chúng tôi làm chủ chúc mừng Bí thư Triệu. Trưởng ban thư ký thấy sao?

- Ha ha, Giản Hồng, ý tốt của Đông Giang tôi xin nhận. Có lẽ mọi người rất nhanh biết việc này. Hôm khác đi, hôm khác tôi mời mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook