Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 112

Thụy Căn

17/04/2013



Ăn tối vốn Thái Chánh Dương có lịch trình riêng nhưng vẫn gọi Triệu Quốc Đống đi theo.

Người được Thái Chánh Dương mời riêng đương nhiên là có thân phận, đó là một vị ủy viên Đảng ủy Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.

Mặc dù đây không phải người Điền Nam nhưng do sức khỏe bà mẹ nên thích tới Điền Nam ở. Vì thế hàng năm vị ủy viên này đều tới Điền Nam ăn tết. Mặc dù y đến với tư cách cá nhân nhưng Thái Chánh Dương theo lễ phép vẫn mời tiệc. Vị ủy viên kia cũng nhận yêu cầu, qua đó đủ thấy quan hệ của hai người không kém.

Chẳng qua bữa ăn này lại làm Triệu Quốc Đống không yên. Hắn gọi cho Lam Đại thì lại do Kiều San nghe. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn lại thì thấy mình không gọi nhầm số mà.

Kiều San chỉ nói ngẫu nhiên gặp Lam Đại nhưng nó càng làm Triệu Quốc Đống thêm lo.

Có Kiều San, nhất định là có Cổ Tiểu Âu. Hơn nữa Triệu Quốc Đống có thể khẳng định mấy người Cổ Tiểu Âu phát hiện mình và Lam Đại cùng tới Điền Nam, không chừng là thấy ở khách sạn Thúy Hồ. mặc dù hắn không làm gì mờ ám nhưng rơi vào mắt Cổ Tiểu Âu biết đâu sạch cũng hóa bẩn. Nhưng hắn nghe giọng Kiều San khá nhẹ nhàng nên chắc không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bên này hắn không thể đi được, có cơ hội cùng ăn với ủy viên của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương là điều mà không ai muốn cũng được. Thái Chánh Dương tự mình tiếp còn gọi cả Triệu Quốc Đống theo, bữa ăn này chỉ có ba người nên không khí nó khác.

Vị ủy viên kia đương nhiên cũng biết Triệu Quốc Đống. Địa vịc ảu Ninh Lăng mặc dù không đủ để ủy viên Đảng ủy Ban Tổ chức cán bộ Trung ương chú ý nhưng năm ngoái Triệu Quốc Đống lợi dụng đủ loại tài nguyên biến Ninh Lăng thành nơi phát triển nhanh nhất cả nước. Mặc dù tổng GDP kém xa so với các thành phố khu vực duyên hải nhưng dù sao cũng đứng đầu về tốc độ tăng trưởng cũng khiến cho Ban Tổ chức cán bộ Trung ương chú ý đến Bí thư thị ủy Ninh Lăng.

Khi Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên trình báo danh sách cán bộ lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, Triệu Quốc Đống cũng được liệt vào trong đó.

Mà Triệu Quốc Đống xuất hiện trong bữa ăn này cũng đã nói rõ vài việc. Vị ủy viên kia biết Thái Chánh Dương xuất thân từ tỉnh An Nguyên nên cũng đoán ra hai người có quan hệ không kém.

Có lợi có hại, Triệu Quốc Đống biết bây giờ mình còn chưa có tư cách lựa chọn gì cả. Dù là rơi vào mắt ai cũng không có biện pháp. Trên đời này không có gì là hoàn hảo cả, mà vị ủy viên này có thể ngồi nói chuyện vui vẻ với Thái Chánh Dương, đương nhiên là có quan hệ khá tốt với Thái Chánh Dương.

Đến khi Triệu Quốc Đống về khách sạn thì đã có men say. Đối mặt vị ủy viên kia và Thái Chánh Dương, Triệu Quốc Đống chỉ có thể ngoan ngoãn mang theo cái đuôi mà tiếp. Rượu trắng, rượu vang dù là vị nào giơ chén lên, Triệu Quốc Đống cũng phải cạn sạch.

Uống cả rượu trắng, rượu vang làm cho Triệu Quốc Đống có giỏi uống cũng thấy choáng váng đôi chút.

Nhìn Thái Chánh Dương cùng vị ủy viên kia hết bữa mà mặt chỉ hơi đỏ lên còn đâu vẫn nói cười vui vẻ, không có gì khác lạ. Tuy nói Triệu Quốc Đống uống nhiều hơn bọn họ một chút nhưng hai người kia cũng uống không ít, đúng là gừng càng già càng cay.

Xe đưa Triệu Quốc Đống về khách sạn, hắn vẫn có thể ổn định, còn vẫy tay chào vị thư ký của Thái Chánh Dương đưa hắn về. Đối phương cũng nghĩ Triệu Quốc Đống không có gì nên chỉ đưa Triệu Quốc Đống tới sảnh là đi.

Triệu Quốc Đống vừa vào sảnh liền thấy mình hôm nay chắc phải nằm gục xuống. Đã nhiều năm hắn chưa từng xuất hiện cảm giác này, hầu hết hắn đều ứng phó tốt, chỉ có số ít hắn thấy hơi mệt mà thôi nhưng không ảnh hưởng đến hành động bình thường, nhiều lắm là đặc biệt hưng phấn mà thôi.



Phòng Triệu Quốc Đống ở tầng chín, đây là phòng khá đắt nhưng điều kiện tốt. Khi ra ngoài Triệu Quốc Đống cũng muốn mình tận hưởng một chút.

Về đến phòng, hắn thấy đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Uống lẫn lộn rượu không phải ai cũng chịu được. Hắn thấy mình không nôn ra thì tối nay sẽ không yên, không bằng nôn ra là đêm có thể ngủ ngon. Vì thế hắn vào Wc nôn hết.

Triệu Quốc Đống cảm thấy trong phòng có người nhưng lúc này hắn không muốn mở mắt, đau đầu khiến hắn không chịu được. Nhưng âm thanh kia là giọng nữa khá quen, nói gì đó nhưng hắn không nghe ra.

Có người cởi giày, cởi tất, nâng hắn lên cởi áo ngoài cho hắn. Triệu Quốc Đống mơ màng chẳng qua hắn có thể biết là mấy người Cổ Tiểu Âu.

Mấy cô Cổ Tiểu Âu không ngờ Triệu Quốc Đống về với tình trạng như thế này. Gọi điện thoại di động hắn nói gì đó rất hàm hồ làm các cô biết hắn đã say, vậy mà say đến như thế nào. Các cô còn tưởng Triệu Quốc Đống giả vờ say nhưng thực tế lại không phải như vậy.

Khi các cô vất vả gọi nhân viên trực ban mở cửa phòng Triệu Quốc Đống ra thì mới phát hiện hắn đang nằm trên ghế ngủ.

Mấy cô vội vàng đỡ Triệu Quốc Đống lên giường, Triệu Quốc Đống không ngại gì nên thay đồ cho hắn.

Lần này Triệu Quốc Đống đến Điền Nam chỉ mặc chiếc quần jean nên vừa cởi ra khiến hai người Kiều San đỏ mặt, vội vàng nhắm mắt nhìn sang bên. Mặc dù ở hồ bơi nhìn quen nhưng lúc ở phòng ngủ lại khác.

- Nhìn đi, sao lại thế này chứ?

Cổ Tiểu Âu thở hổn hển nói.

- Ai biết, không chừng là do cố ý uống rượu.

Kiều San cười hì hì nói

Ba cô ngồi trên ghế, Đồng Úc xoay xoay quả bóng da trong tay không muốn lên tiếng.

- Hừ, có thể trốn được sao?

Cổ Tiểu Âu có chút tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Tôi thấy Quốc Đống ca không phải người như vậy. Là bà và San San nghĩ quá phức tạp thôi. Liễu Đạo Nguyên có thể có tình cảm với Quốc Đống ca, nhưng tôi thấy Quốc Đống ca không có ý đó. Nhìn Liễu Đạo Nguyên và Quốc Đống ở hai tầng khác nhau là biết mà.

Đồng Úc không nhịn được nói xen vào.



- Vậy cũng không nói rõ gì cả. Nếu hôm nay chúng ta không trùng hợp gặp phải thì không chừng ả Liễu Đạo Nguyên đã lên giường này rồi.

Cổ Tiểu Âu tức giận nói.

- Vậy hai người bọn họ sao không lấy phòng cạnh nhau cho tiện không?

Đồng Úc lắc đầu nói:

- Tôi vừa hỏi nhân viên phục vụ thì biết phòng Quốc Đống ca đã sớm có người đặt, vì thế phòng Liễu Đạo Nguyên nhất định là do cô ta tới đây mới đặt.

Cổ Tiểu Âu và Kiều San nghe Đồng Úc phân tích như vậy cũng thấy đúng. Cả hai nhìn chằm chằm vào Đồng Úc như thể sinh vật lạ vậy.

Đồng Úc hơi nóng mặt khi bị hai người nhìn thế nên vội vàng đổi đề tài:

- Chẳng qua bây giờ bọn họ coi như gặp mặt rồi, mai Quốc Đống ca đi Kiềm Dương, tôi đoán Liễu Đạo Nguyên cũng sẽ đi. Nếu chúng ta không đi theo không chừng…

Cổ Tiểu Âu lập tức bị việc này làm chú ý:

- Hừ, không được, mai chúng ta nhất định phải cùng đi Kiềm Dương.

Kiều San chỉ cuối cùng nhìn Đồng Úc, xem ra Đồng Úc đúng là người tinh tế, ngay cả điều này cũng nghĩ ra. Qua đó đủ để thấy Đồng Úc cảnh giác với sự xuất hiện của Liễu Đạo Nguyên, không dễ.



Kết quả chuyến bay từ Côn Châu đến Kiềm Dương có thêm mấy cô gái rất đẹp.

Triệu Quốc Đống ngủ dậy mà không khỏi bất đắc dĩ. Hắn liền ra vẻ không nghe không hỏi, cứ làm theo lịch trình của mình. Lúc này nếu nói một câu là sẽ chuốc vạ vào thân ngay nên biện pháp tốt nhất là im lặng giống như chưa xảy ra chuyện gì cả.

Đến Kiềm Dương, Triệu Quốc Đống đến gặp Liễu Đạo Nguyên, Liễu Đạo Nguyên cũng rất vui. Y gọi cả Thị trưởng thành phố Kiềm Dương - Chu Đăng Cao cùng với thư ký của y – Phùng Minh Khải là biến hoá của Triệu Quốc Đống đến ngồi cùng.

Gọi Chu Đăng Cao theo có nhiều ý nghĩa, một là do Chu Đăng Cao là lãnh đạo của bạn học của Triệu Quốc Đống, cũng có thể do Liễu Đạo Nguyên coi trọng Chu Đăng Cao.

Phùng Minh Khải làm thư ký cho Chu Đăng Cao được bảy tám năm, nhưng cuối năm nay có lẽ sẽ xuống dưới nhận chức. Tuổi y không nhỏ, còn lớn hơn Triệu Quốc Đống một tuổi. Sang năm nghe nói Chu Đăng Cao sẽ thay đổi vị trí, tuy đi đâu không rõ nhưng tóm lại là lên chức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook