Quyển 14 - Chương 114
Thụy Căn
17/04/2013
- Tôi có thể so với ông sao?
Phùng Minh Khải tự biết bản thân mình ở vị trí nào. Mặc dù y hơn tuổi Triệu Quốc Đống nhưng khởi điểm khác nhau, kinh nghiệm khác nhau khiến vị trí của hai người khác nhau.
- Nhưng tôi sẽ cố gắng học tập ông, đến gần được ông.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống cười hì hì đấm vai Phùng Minh Khải và nói:
- Trong lớp chúng ta thì hình như chỉ có hai ta và Tiêu Trí Viễn đi theo con đường chính trị. Tiêu Trí Viễn làm cũng được, vào Trung ương đoàn, có lẽ một thời gian nữa sẽ xuống địa phương công tác.
- Ừ, Tiêu Trí Viễn cũng thi thoảng gọi cho tôi. Lúc sếp Chu làm Phó bí thư Thị ủy thì Tiêu Trí Viễn có đến Kiềm Dương. Lúc ấy y mới vào Trung ương đoàn chưa lâu, tôi và y đã ngồi ăn cơm sau đó vẫn có liên lạc. Chẳng qua tôi cảm thấy Tiêu Trí Viễn có vẻ có địch ý với ông.
Phùng Minh Khải cảm thấy điều này khá chính xác:
- Có phải giữa hai người có xung đột gì không thế? Hay là chỉ vì buổi họp lớp lần đó?
- Có cần vậy không? Cuộc họp lớp nói khó nghe chỉ là sân khấu để mọi người khoe khoang bản thân mà thôi, muốn xem ai ở vị trí cao hơn.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Tính cách của Tiêu Trí Viễn không xấu, cũng thích hợp với chính trị nhưng y thiếu chính là quá hẹp hòi, luôn thích lấy mình làm trung tâm.
- Hẹp hòi?
Phùng Minh Khải nháy nháy mắt đầy quỷ dị:
- Cuộc họp lớp ông đoạt danh tiếng người ta không nói, còn đoạt thịt trong miệng hổ. nếu là ai khác cũng không nuốt trôi mà phải không?
- Cái gì mà đoạt thịt trong miệng hổ?
Triệu Quốc Đống ra vẻ không biết.
- Hừ, đừng nói với tôi Mễ Á và ông không có gì. Khấu Linh cũng thế nữa, mấy năm không gặp nhưng chỉ nói vài câu là tôi nhận ra ngay là cô ấy đã lên giường với ông. Chẳng lẽ hai hoa hậu của lớp đều bị ông hái đó.
Phùng Minh Khải trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Cút.
Triệu Quốc Đống đẩy Phùng Minh Khải một chút nhưng trong lòng đúng là phục ánh mắt nhạy bén của Phùng Minh Khải:
- Mễ Á đến Kiềm Dương sao?
- Ừ, xem ra Mễ Á bây giờ rất thoải mái, bay tới bay lui chẳng qua vẫn sống một mình. Nhắc đến ông là tôi thấy mặt Mễ Á đổi khác. Dùng từ gì để hình dung nhỉ? Đó chính là sự yêu thương, không cần đoán cũng biết hai người đã lên giường với nhau rồi.
Phùng Minh Khải nói rất thẳng:
- Tiêu Trí Viễn nếu ở đây sợ là muốn nuốt sống ông mất.
- Được rồi, ông đừng có nói về việc này nữa. Tiêu Trí Viễn đã sớm thấy tôi không vừa mắt là điều ai cũng biết, mấy việc quan hệ nam nữ không có ảnh hưởng gì cả.
Triệu Quốc Đống không thừa nhận cũng không thừa nhận.
- Hừ, lộ rồi chứ gì? Quan hệ nam nữ trong mắt ông là bình thường nhưng người khác thấy sẽ như thế nào? Mà tôi phải nhắc ông, thân phận của ông giờ đã khác, phải chú ý một chút. Mễ Á ở Thượng Hải còn đỡ, nhưng ông ở Ninh Lăng đừng xảy ra chuyện gì. Sếp tôi rất phản cảm việc này.
- Ha ha, tôi biết mà. May là sếp Chu của ông không phải lãnh đạo trực tiếp của tôi nếu không chắc phải dùng kính lúp săm soi tôi mất.
Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu Phùng Minh Khải nhắc mình là có ý tốt.
Nhưng mọi người sao có thể cùng theo một khuôn mẫu cố định cơ chứ? Nếu vậy đã thành sản phẩm dây chuyền. Triệu Quốc Đống cảm thấy chỉ cần mình không mất nguyên tắc là được, còn mấy vấn đề ngoài lề thì không cần quá so đo.
Chẳng qua quan điểm này Triệu Quốc Đống không dám nói với ai khác. Hắn hoang đường không thể mong người khác cũng hoang đường theo mình. Nhưng anh nếu làm việc gì cũng theo quan điểm người khác thì sống có ý nghĩa gì nữa?
- Hừ, ông biết là được rồi. Vị trí của ông khiến nhiều người chú ý. Tôi dám cá có không ít người mong ông mất chức, chỉ cần có chút sơ hở là sẽ tạo sóng gió ngập trời ngay được.
Phùng Minh Khải thở dài một tiếng:
- Đừng có mà nghe tai này bỏ tai kia, dù là ông thực sự gian xảo cũng phải giấu cái đuôi thật kỹ vào đừng để người khác túm được.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười đấm mạnh vào vai Phùng Minh Khải. Đây mới là bạn thật sự, không phải là khuyên anh bỏ cái này cái kia bởi vì Phùng Minh Khải biết Triệu Quốc Đống không làm được. Như vậy không bằng bảo Triệu Quốc Đống đề phòng thì hơn.
Phùng Minh Khải nhìn thoáng qua mấy cô gái bên kia mà không khỏi thở dài một tiếng.
Bí thư Liễu và sếp đi chỉ còn lại y và Quốc Đống ngồi nói chuyện với nhau.
Trong lúc đó Triệu Quốc Đống nhận được mấy cuộc điện thoại và vài cô gái đến, giống như là người từ An Đô sang Kiềm Dương. Qua đó có thể thấy tâm tư Triệu Quốc Đống xấu như thế nào. Mặc dù Triệu Quốc Đống tìm mọi người thoái thác nhưng cô gái trông như người nước ngoài kia nhất định có quan hệ mờ ám với Triệu Quốc Đống. Chỉ riêng sự thân thiết đó đã thể hiện hai người đã lên giường với nhau.
Sau đó Triệu Quốc Đống còn bảo mai có việc cần đi nên bảo Phùng Minh Khải chuẩn bị xe. Chuẩn bị xe đương nhiên không sao nhưng người đi cùng toàn là phụ nữ khiến Phùng Minh Khải có chút lo lắng. Ngoài ra ánh mắt mấy cô gái nhìn Triệu Quốc Đống đều không ổn, điều này vừa làm Phùng Minh Khải phục Triệu Quốc Đống về khả năng hấp dẫn phụ nữ vừa lo lắng. Thằng này đừng xuất hiện vấn đề vì phụ nữ, nếu bị người khác túm được sơ hở đúng là xong đời.
….
Triệu Quốc Đống thực ra cũng không quá xấu như Phùng Minh Khải nghĩ. Hắn đi cùng mấy người Cổ Tiểu Âu là vì không muốn các cô thất vọng mà thôi. Nhưng chuyến đi này đến khu vực nghèo khó của Kiềm Nam đúng là làm hắn rất giật mình.
Kiềm Nam không thiếu tài nguyên nhưng làm như thế nào khai thác một cách hợp lý và để dân chúng cùng hưởng lại là vấn đề.
Xe trên đường là có thể nhìn ra được vấn đề, xe Nhật Bản không ít, xe Mercedes-Benz BMW cũng không hiếm thấy, hơn nữa biển toàn biển đẹp. Người từ xe xuống trông rất oai phong nhưng nhìn qua là biết đám giàu sổi. Theo lời Đồng Úc nói đó đều là chủ các mỏ quặng ở quê. Ngay cả lãnh đạo chính quyền địa phương đều rất ưu ái những người này vì bọn họ mang tới nhiều tài chính cho chính quyền địa phương.
Nhưng hoàn cảnh ở khu vực này ô nhiễm một cách rất nghiêm trọng. So sánh với bên An Nguyên thì chính quyền địa phương bên này khát vọng phát triển kinh tế đến mức không chú ý đến hoàn cảnh.
Càng nghèo càng muốn phát triển, càng muốn phát triển càng bất chấp hậu quả. Mà bất chấp hậu quả sẽ mang tới kết quả ác liệt hơn. Đến sau này khi anh muốn bù lại sẽ phải trả giá gấp trăm lần, thậm chí còn không thể vãn hồi lại được.
Quê Đồng Úc ở một nơi xa xôi phía tây tỉnh. Bố cô là một cán bộ chính quyền thị trấn. Khi chiếc xe đầy bùn đất tiến vào trấn nhỏ cũng không làm nhiều người chú ý.
Triệu Quốc Đống cả người đầy mồ hôi. Đường ở khu vực này quá kém, Triệu Quốc Đống mặc dù lái giỏi nhưng có lẽ chiếc xe Cherokee này đã chạy được tầm chục năm nên có hai lần xe bị thụt rãnh phải tốn nhiều sức mới lên được.
Bốn cô gái trên xe đều mệt mỏi, chỉ có Đồng Úc là trông tốt hơn một chút, có lẽ do cô đã quen với tình huống này.
Nhìn Đồng Úc mặt hơi tái vì mệt, Triệu Quốc Đống nhìn thị trấn trước mặt và nói:
- Đây là quê em?
- Vâng, em từ nhỏ đến cấp hai ở đây, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì lên thị trấn lớn học cấp ba.
Đồng Úc cố nở nụ cười vì cô đang mệt:
- Rất nghèo phải không?
- nghèo không phải vấn đề chủ yếu, chủ yếu là hoàn cảnh tự nhiên ở đây bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đoạn phía trước càng không xong. Nước sông đầy cặn bẩn, đồi núi cũng bị tàn phá nghiêm trọng. Nếu như mùa mưa không chú ý một chút là xuất hiện hiện tượng lở đất ngay.
Trên đường đi tới Triệu Quốc Đống đã cảm thấy tính nghiêm trọng ở đây Hắn không biết Liễu Đạo Nguyên đã đến những nơi như thế này chưa? Nhưng theo hắn biết Liễu Đạo Nguyên thích xuống cơ sở nên không thể không biết việc hoàn cảnh tự nhiên ở Kiềm Nam bị ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.