Quyển 20 - Chương 118
Thụy Căn
17/04/2013
Đại lễ đường An Nguyên rất trang trọng, từ xe đỗ ở bên ngoài có thể thấy được đây là một hội nghị rất quan trọng.
Tất cả đều là các biển xe ở các thành phố, thị xã trong toàn tỉnh, trong đó có cả vài xe cảnh sát cũng có mặt.
Ngoài bãi đỗ xe biến thành nơi nói chuyện, người từ trên xe xuống hoặc ít hoặc nhiều thấy người mình quen ở đây, không tránh được vỗ vai, nói chuyện. Hoặc là bước chậm, đứng lại phất tay, ôm, cảnh tượng đều khó gặp làm cho bãi đỗ xe bình thường vắng vẻ trở nên náo nhiệt hơn.
Lỗ Năng xuống xe liếc mắt là thấy người phụ nữ đẫy đà từ xe Buick đi xuống, mái tóc xõa bên vai không búi lại như người phụ nữ khác.
- Bí thư Vưu.
Lỗ Năng nhảy xuống xe cười chào.
- Lão Lỗ.
Vưu Liên Hương đúng là vui vẻ, hôm nay là ngày đáng để ăn mừng. Lỗ Năng đến Tân Châu chưa lâu nhưng Lỗ Năng là người biết làm việc, giỏi nắm bắt cơ hội, giỏi khống chế cục diện. Lỗ Năng mới tới Tân Châu nhưng đã nhanh chóng nắm giữ cục diện, hơn nữa y cũng sửa chữa lại quy hoạch từ thời Lô Vệ Hồng làm ra, từ điểm này có thể thấy đối phương khá có thủ đoạn.
- Bí thư Vưu đến sớm quá.
Lỗ Năng nhìn Vưu Liên Hương từ trên xuống dưới.
- Người gặp việc vui sẽ có tinh thần phấn chấn, bí thư Vưu như trẻ hơn vài tuổi.
- Lão Lỗ, lời này của anh có khuyết điểm rồi, việc vui phải là chủ tịch tỉnh, không là Bí thư Triệu mới đúng, chẳng lẽ nói chỉ mình tôi cao hứng, anh lại không?
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn.
- Ha ha, chủ tịch tỉnh mặc dù có việc vui nhưng bí thư Vưu cũng có mà.
Lỗ Năng nhếch miệng cười nói.
Người phụ nữ này giấu rất giỏi, Hác Mộng Hiệp lần này từ trưởng ban tuyên giáo đổi thành trưởng ban tổ chức cán bộ đúng là nằm ngoài dự đoán của nhiều người nhưng cũng là hợp lý. Hác Mộng Hiệp và Phùng Cương là phái trung lập ở tỉnh ủy, chủ tịch Triệu rất hy vọng do Tiêu Phượng Minh làm trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng trung ương không quá đồng ý nên đi nước cờ chậm, để Hác Mộng Hiệp làm trưởng ban tổ chức cán bộ, vị trí trưởng ban tuyên giáo thừa ra rất có thể do Vưu Liên Hương làm. Đương nhiên không phải bổ nhiệm vào lúc này, ví dụ như Trần Anh Lộc sau khi tiếp nhận chức phó bí thư tỉnh ủy Bạch Nhất Minh lưu lại thì vẫn kiêm chức trưởng ban tổ chức cán bộ khoảng hai ba tháng. Chẳng qua Lỗ Năng không tin Vưu Liên Hương không biết gì.
Mắt Vưu Liên Hương sắc như đao nhìn Lỗ Năng, cô không dây dưa ở đề tài này. Cô biết mũi đối phương rất thính nhạy, dưa dưa với y chỉ có rơi vào bẫy nên cô đổi đề tài.
- Đoạn đường cao tốc An Quế từ Tân Châu đến Đường Giang đã hoàn thiện, các anh lại bắt đầu mở rộng cảng Tân Châu, xem ra định biến Tân Châu thành cảng lớn nhất An nam ư?
- Sao không thể chứ?
Lỗ Năng bị hấp dẫn vào cái này nên không trêu đối phương nữa.
- Điều kiện của cảng Tân Châu không kém gì Ninh Lăng, hơn nữa Đường Giang đến Tân Châu gần hơn nhiều, từ giá thành thì Tân Châu cũng có ưu thế. Hơn nữa Tân Châu đang toàn lực tranh công trình đầu bối quan trọng Thúy bình – Hà xuyên, công trình đầu mối quan trọng này một khi xây dựng xong chẳng những cải thiện vận chuyển hàng hóa đường thủy của dòng Ô giang, còn làm cho các tàu trên 500 tấn có thể vào địa phận Kiềm Quế, làm vận chuyển hàng hóa ở đây có thể qua Ô Giang đến Tân Châu. Vật tư của Đường Giang cũng có thể từ cảng Tân Châu để lưu thông đi.
Vưu Liên Hương phì cười:
- Lão Lỗ, không mấy khi thấy anh coi trọng ngành cung cấp vật tư như vậy.
- Ừ, chủ tịch tỉnh Hoành Vĩ đến Tân Châu điều tra về điều kiện phát triển ngành cung ứng vật tư Tân Châu, cho rằng Tân Châu là nơi giao nhau của ba tỉnh An, Quế, Kiềm, sản vật phong phú, điều kiện giao thông thuận lợi, hơn nữa có sức hấp dẫn lớn đối với khu vực tây bắc Quế và đông bắc Kiềm. Ở điểm này Tân Châu có thể học tập Ninh Lăng, phát triển mạnh ngành cung ứng vật tư, làm cho Tân Châu trở thành đô thị trung tâm thương mại của khu vực An quế, kiềm.
Mắt Lỗ Năng sáng rực lên khi nói về sự phát triển của Tân Châu.
Vưu Liên Hương không khỏi thầm than. Thực ra trước đó Vưu Liên Hương có ấn tượng không tốt về Lỗ Năng, cho rằng tên này quá giảo hoạt. Lúc Hoàng Lăng còn thì tên phó thị trưởng này giỏi theo chiều gió, sau khi Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy, Triệu Quốc Đống lại để đối phương làm trưởng ban tuyên giáo, điều này làm Vưu Liên Hương rất khó hiểu. Nhưng biểu hiện của Lỗ Năng lúc đó đúng là rất tốt, điểm này Vưu Liên Hương phải thừa nhận. Cô chỉ có thể nói Triệu Quốc Đống giỏi dùng người. Mà bây giờ xem ra Triệu Quốc Đống để Lỗ Năng đến Tân Châu làm bí thư thị ủy cũng là một chiêu hay.
Theo Vưu Liên Hương biết lúc đầu Triệu Quốc Đống chọn Bí thư thị ủy Tân Châu không phải là Lỗ Năng mà là Đặng Nhược Hiền. Nhưng cán bộ Ban Tổ chức cán bộ trung ương đến đã nói rất coi trọng người này, đề nghị để Đặng Nhược Hiền đến tỉnh Tô nhận chức, làm cán bộ được Ban Tổ chức cán bộ trung ương bồi dưỡng. Triệu Quốc Đống có chút không muốn nhưng cuối cùng đã đồng ý, vì vậy Lỗ Năng mới đạt được cơ hội này.
Ngành cung ứng vật tư tuy do Lô Vệ Hồng đưa ra nhưng toàn lực khởi động là từ thời của Lỗ Năng.
Hai người đang thảo luận vui vẻ thì một xe Audi từ từ đỗ bên, người chui ra mặt hồng hào nói:
- Ồ, hai vị bí thư…
Hai người nhìn, đây không phải Chu Ích Minh thì còn là ai nữa.
….
Trong phòng nghỉ dành cho khách quý, Lăng Chính Dược, Triệu Quốc Đống đang ngồi nói chuyện với Qua Tĩnh.
- Thời gian đến rồi đó, bí thư Lăng, chủ tịch Triệu.
Qua Tĩnh nhìn đồng hồ.
- Trưởng ban Qua có phải cảm thấy An Nguyên chiêu đãi không tốt nên muốn tuyên bố gấp rồi đi ngay không?
Trước mặt Qua Tĩnh, Lăng Chính Dược có chút ưu thế về tâm lý. Dù sao làm nguyên Phó trưởng ban thường trực, đã từng cộng sư qua với Qua Tĩnh, coi như nửa lãnh đạo của Qua Tĩnh, nói về tuổi và lý lịch thì y cao hơn Qua Tĩnh, cho nên trước mặt Qua Tĩnh, Lăng Chính Dược không cố kỵ nhiều.
- Bí thư Lăng, lời này không đúng. An Nguyên là quê hương thứ hai của tôi, những năm tháng đẹp nhất tôi đã cống hiến cho An Nguyên. An Nguyên đối với tôi mà nói là như nhà, anh nói có ai ngại ở nhà mình không?
Qua Tĩnh mỉm cười lắc đầu.
Lăng Chính Dược bị Qua Tĩnh nói như vậy không khỏi á khẩu. Triệu Quốc Đống đúng lúc nói xen vào.
- Trưởng ban Qua, còn năm phút nữa, tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị cho tốt, lão Bạch có chút chuyện, lập tức sẽ tới.
Đang nói chuyện thì cửa mở ra, Bạch Nhất Minh hưng phấn đi vào.
- Bí thư Lăng, Trưởng ban Qua, Chủ tịch Quốc Đống, chậm chút thời gian, may là không muộn.
- Đồng chí Nhất Minh, hôm nay không thể tới muộn.
Qua Tĩnh khẽ gật đầu bắt tay đối phương.
- Đi thôi chứ trưởng ban Qua?
Lăng Chính Dược hít sâu một hơi, là đi hay ở thì giờ phút này đều tiến lên một bậc. Nhưng lúc sắp đi, Lăng Chính Dược phát hiện mình vô thức không khống chế được tâm trạng kích động của mình.
Khi mấy người đi lên bàn chủ tịch, bên dưới đã ngồi vào vị trí. Trên bàn chủ tịch ngoài chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh và Trần Anh Lộc ra thì không có ai khác.
Hai hàng đầu tiên ở bên dưới là dành cho cán bộ lãnh đạo cấp phó tỉnh, Trần Anh Lộc ngồi bên trên cũng là do y là người chủ trì hội nghị.
- Thưa các đồng chí, bắt đầu họp, căn cứ nhu cầu công việc, trung ương tiến hành điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy tỉnh ta. Trước khi tuyên bố điều chỉnh, tôi xin giới thiệu một chút các vị lãnh đạo tham gia hội nghị…
- Sau đây mời đồng chí Lăng Chính Dược phát biểu.
Trần Anh Lộc nói rất đơn giản và ngắn gọn.
- Thưa các đồng chí, vừa nãy đồng chí Qua Tĩnh đã tuyên bố quyết định của trung ương. Cá nhân tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của trung ương, cũng cảm ơn trung ương đã tin tưởng tôi. Ở An Nguyên bốn năm là bốn năm quan trọng nhất trong đời tôi, trong bốn năm nay tôi học được rất nhiều thứ, các vị đang ngồi đây đã giúp đỡ tôi rất nhiều …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.