Quyển 8 - Chương 11
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Vương, lão Lạc, hai anh có ý gì?
Vương Ích nhìn Lạc Dục Thành rồi nghiêm túc nói:
- Bí thư Triệu, tôi và lão Lạc đã bàn với nhau một chút và thấy có thể lợi dụng chuyện sập cầu vượt lần này để vạch trần thị trường xây dựng. Thị trường xây dựng nhiều năm qua có quá nhiều vấn đề, tùy tiện lấy một thứ nào đó cũng thấy có chuyện. Bên Công an quận thì chúng tôi đã điều tra khá lâu, thời cơ cũng tới nhưng nếu muốn chia làm đôi thì sợ không đủ lực lượng.
- Ý của chúng tôi chính là bên Công an quận thì mời trên Thị xã phụ trách, Tây Giang chúng ta phối hợp. Mà thị trường xây dựng thì sẽ do Tây Giang phụ trách. Như vậy chúng ta cũng có trọng điểm, có chứng cứ sẽ chứng minh được hành vi phạm tội rồi do Viện kiểm sát phụ trách, nếu không đủ thì Ủy ban kỷ luật phụ trách. Mỗi bên đều có trách nhiệm, cố gắng tranh thủ trước tết đạt được thành tích trước hai vấn đề này.
Hai người trước khi đến đã bàn với nhau, cũng trao đổi những thông tin mình nắm giữ. Sau khi đối chiếu những gì Viện kiểm sát và Ủy ban kỷ luật nắm giữ, hai người cho rằng thời cơ đã tới, không nên kéo dài nữa. Dù như thế nào cũng phải nhanh tay thu lưới.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng trong lòng. Đối với hai người này nếu xử lý xong việc này thì công lao là rất lớn. Nhưng đối với hắn là Bí thư Quận ủy thì cũng chưa chắc đã là việc tốt. Thái độ của Kỳ Dư Hồng ra sao mới là quan trọng nhất. Có lẽ Kỳ Dư Hồng không muốn chuyện gây mất ổn định, dù Kỳ Dư Hồng không thể ngăn cản nhưng sau đó cũng nhất định trách Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không nhịn được cười khổ một tiếng, đây là cưỡi hổ khó xuống.
Vương Ích và Lạc Dục Thành vẫn chú ý đến vẻ mặt của Triệu Quốc Đống. Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ lo lắng, hai người đầu tiên là có chút kinh ngạc nhưng sau đó hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Triệu Quốc Đống cũng mơi hồ biết việc này có liên quan tới mâu thuẫn trên Thị ủy. Bọn họ ở vị trí này nên không biết rõ chi tiết nhưng cũng biết Nghiêm Lập Dân và Kỳ Dư Hồng không hòa hợp với Thư Chí Cao cùng Lục Kiếm Dân, còn có cả Lam Quang. Quan hệ giữa mấy vị Lãnh đạo thị ủy là rất phức tạp, động một là động cả dây. Đây gần như là một nửa Thị ủy. Triệu Quốc Đống là Bí thư Quận ủy Tây Giang nên đương nhiên phải suy nghĩ toàn diện, làm như thế nào xử lý tốt việc này.
- Chuyện đến nước này thì tôi cảm thấy cũng nên cân bằng một chút. Ý kiến của các anh cũng có lý. Chúng ta có nên thương lượng một chút với Bí thư La, Bí thư La, Viện trưởng Dư và Viện trưởng Cao một chút không? Xem làm như thế nào mới là thích hợp nhất?
Triệu Quốc Đống cuối cùng quyết định hỏi ý kiến của Kỳ Dư Hồng một chút. Mặc dù đối phương đưa hắn tới Tây Giang cũng đã mơ hồ đề cập qua về vấn đề này nhưng giọng vẫn không rõ ràng, hơn nữa cũng không quá kiên quyết. Cho nên Triệu Quốc Đống cảm thấy nhất định phải trao đổi với vị Bí thư Kỳ.
Vương Ích và Lạc Dục Thành nhìn nhau. Bây giờ sao Triệu Quốc Đống vẫn còn thiếu quyết đoán như vậy. Hai người bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc với Lục Kiếm Dân và Lam Quang, cũng từ thái độ của bọn họ mà biết được một chút. Bởi vì thái độ của Triệu Quốc Đống còn mập mờ nên vẫn chưa phát động. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội thích hợp, sao Triệu Quốc Đống lại còn rụt người lại?
Thấy hai người Vương Ích có chút thất vọng, Triệu Quốc Đống biết bọn họ suy nghĩ gì nên nói:
- Được rồi, hai anh đừng nhăn nhó như vậy. Trong hôm nay sẽ có kết luận. Các anh thông báo với Ủy ban kỷ luật Thị ủy và Viện kiểm sát Thị xã về những thông tin mình nắm giữ một chút. Nếu đã động thì phải nhanh, mạnh và chính xác.
Khi Triệu Quốc Đống vội vàng đến khách sạn Phượng Hoàng thì đồng hồ đã là 12h. Triệu Quốc Đống biết Kỳ Dư Hồng có thói quen ngủ trưa, chẳng qua hắn lần này cũng không thể lo nhiều như vậy được.
Người nhà Kỳ Dư Hồng không ở Ninh Lăng, mặc dù y có một căn phòng tại nhà khách Thị ủy nhưng chỉ ngủ tối ở đó, còn đâu Kỳ Dư Hồng bình thường không ở. Người có quan hệ mật thiết với Kỳ Dư Hồng đều biết buổi trưa y đều ở tại khách sạn Phượng Hoàng.
Kỳ Dư Hồng nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì đã có cảm giác không tốt. Mặc dù Triệu Quốc Đống gọi điện cũng không nói gì đến công việc, nhưng trực giác nói cho y biết Triệu Quốc Đống đến không phải về chuyện chuẩn bị cho trụ sở ngành điện ở Khu Khai Phát, nhất định là chuyện chết tiệt bên Tây Giang.
Sự cố sập cầu làm Kỳ Dư Hồng ngủ không ngon. Hai người chết, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chính quyền có trách nhiệm giám sát. Nghe nói do một Công ty xây dựng tư nhân nhận thầu, hơn nữa có nghi ngờ về khả năng. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại đột nhiên đến báo cáo công việc càng làm Kỳ Dư Hồng lo lắng.
Chẳng qua là Bí thư Thị ủy, Kỳ Dư Hồng biết có việc gì mình cũng phải đối phó. Chuyện Tây Giang sớm muộn sẽ đến, chỉ là không biết có liên quan gì tới việc hôm nay Triệu Quốc Đống tới không?
Triệu Quốc Đống dành nửa tiếng để báo cáo, Kỳ Dư Hồng gần như là chăm chú lắng nghe, đồng thời cũng ghi chép vắn tắt vào sổ. Triệu Quốc Đống cũng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Kỳ Dư Hồng.
Kỳ Dư Hồng mặc dù trông rất bình tĩnh nhưng trên trán hơi nhăn lại một chút.
Triệu Quốc Đống cũng là chọn vài điểm quan trọng nhất mà báo cáo. Căn cứ tình hình mà Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát nắm thì chuyện của Công an quận Tây Giang dính tới không ít người, thậm chí bao gồm cả Trưởng phòng, Phó Trưởng phòng. Ngoài ra điều tra bên thị trường xây dựng thì còn liên quan đến rất nhiều công trình trên Thị xã. Bộ máy chính quyền Tây Giang sợ rằng cũng dính vào.
Cuối cùng Triệu Quốc Đống cẩn thận nói ra mấy đầu mối mà Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát nắm giữ, cũng nói nếu như Tây Giang không có hành động thì chỉ sợ trên Thị xã cũng có hành động.
Sau khi Triệu Quốc Đống báo cáo xong, Kỳ Dư Hồng mới sa sầm mặt lại.
Bão nổi rồi.
Kỳ Dư Hồng nhìn tờ lịch trên bàn mà không nói gì.
Đây có lẽ là vấn đề nguy hiểm nhất từ khi y làm Bí thư Thị ủy Ninh Lăng đến nay. Kỳ Dư Hồng đương nhiên biết rõ Tây Giang có vấn đề, nhưng y không ngờ Tây Giang thối nát đến mức này. Nếu như xử lý toàn diện sẽ khiến bộ máy Tây Giang bị kéo vào quá nhiều, chấn động rất lớn, sẽ khiến tỉnh chú ý.
Mình không phải một Bí thư Thị ủy mới tới, mình đã đến bốn năm nên không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Làm Kỳ Dư Hồng phiền phức nhất là Lục Kiếm Dân và Lam Quang đứng sau lưng. Lam Quang còn đỡ một chút, có thể trao đổi về lợi ích. Nhưng Lục Kiếm Dân chưa chắc làm theo ý của mình. Lục Kiếm Dân hoàn toàn mâu thuẫn với Nghiêm Lập Dân, mà Thư Chí Cao cùng Lục Kiếm Dân bắt tay nhau thì Kỳ Dư Hồng cũng biết.
Lợi dụng cơ hội này đả kích Nghiêm Lập Dân hay là Kỳ Dư Hồng là cơ hội mà Thư Chí Cao cùng Lục Kiếm Dân không thể bỏ qua. Kỳ Dư Hồng nếu mạnh mẽ can thiệp có lẽ dẫn tới nguy cơ chính trị càng lớn hơn.
Còn tên Triệu Quốc Đống này thì sao? Lúc này Triệu Quốc Đống báo cáo với y, rốt cuộc là có ý muốn tỏ vẻ trung thành hay là cười nhạo mình?
- Quốc Đống, cậu cảm thấy bộ máy Tây Giang sẽ có bao người dính vào?
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một lúc lâu thì mới nói.
- Cái này tôi khó xác định. Nhưng có một điều tôi dám xác định là Phó chủ tịch huyện Tiền Trì Quốc. Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát đều tập trung vào người này, chẳng qua tất cả đều cần chứng cứ.
Triệu Quốc Đống lùi một bước và không tỏ rõ thái độ của mình.
- Vậy cậu thấy sao về việc này?
Kỳ Dư Hồng thở dài một tiếng rồi đi lại trong phòng.
- Ý của tôi là để Tây Giang phụ trách điều tra, tốt nhất có thể khống chế giải quyết trong phạm vi Tây Giang. Nhưng tôi lo nếu như dính tới thành viên bộ máy lãnh đạo quận thì Thị xã phải tham gia. Ngoài ra chúng tôi sợ lực lượng của Tây Giang không gánh vác nổi hành động lớn như vậy. Cho nên ý của tôi là vấn đề Công an quận giao cho Thị xã phụ trách, bởi vì nó chỉ nằm trong phạm vi Công an quận, dính dáng không lớn, hơn nữa là hệ thống chính pháp nên khó khăn hơn. Mà thị trường xây dựng lại liên quan rộng nhưng khó khăn nhỏ hơn. Đương nhiên tất cả cần phải tiến hành dưới sự chỉ đạo của Bí thư Kỳ.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Kỳ Dư Hồng hiểu được đây là Triệu Quốc Đống muốn bài trừ bất cứ ai can thiệp vào, kể cả là Nghiêm Lập Dân cùng Thư Chí Cao.
Tính toán của Triệu Quốc Đống rất phù hợp với ý đồ của Kỳ Dư Hồng. Tây Giang phụ trách điều tra chính đương nhiên là tốt nhất. Triệu Quốc Đống là Bí thư Quận ủy nên không thể để việc dính ra quá rộng, nếu như làm ảnh hưởng tất cả sẽ không tốt với Tây Giang, xử lý tàn cuộc cũng phí sức hơn.
Chẳng qua đây là suy nghĩ quá lý tưởng, lực lượng của Tây Giang không thể xử lý cả hai việc kia, Thị xã tham gia là tất nhiên. Giao Công an quận cho Viện kiểm sát Thị xã xử lý, còn chuyện bên thị trường xây dựng do Tây Giang phụ trách giải quyết. Đây là lựa chọn tốt nhất, có thể tránh cho Lục Kiếm Dân tham gia quá sâu, mà bên Lam Quang thì Kỳ Dư Hồng dễ xử lý hơn.
Triệu Quốc Đống làm như vậy khiến Kỳ Dư Hồng rất hài lòng. Cẩn thân suy nghĩ một chút, Kỳ Dư Hồng coi như hiểu rõ hết vấn đề.
Triệu Quốc Đống làm Kỳ Dư Hồng có cảm giác khác hẳn trước đây. Trước đây Kỳ Dư Hồng cho rằng Triệu Quốc Đống có khí phách, có tầm nhìn xa nhưng lại thiếu trí tuệ chính trị. Nhưng bây giờ cách làm của Triệu Quốc Đống đã khiến Triệu Quốc Đống có đánh giá khác hẳn.
- Quốc Đống, về cơ bản tôi đồng ý với ý kiến của cậu. Vấn đề của Tây Giang do nguyên nhân lịch sử mà có, đã đến lúc không thể không giải quyết. Cuộc vận động chỉnh đốn tác phong làm việc thời gian qua đã mang tới hiệu quả rất tốt, có thể nói tư tưởng của cán bộ Tây Giang đã dần tăng lên. Cho nên chúng ta phải quý trọng cơ hội này
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ mà nói.
- Hành vi hủ bại đương nhiên phải nghiêm túc xử lý, nhưng cũng phải chú ý đến đại cuộc phát triển kinh tế, không nên gây mất ổn định. Tôi không phải không nói không trừng trị hủ bại, nhưng khi điều tra phải chú ý phương pháp, phải phân biệt rõ phần lớn cán bộ và đám sâu mọt ra, có chứng cứ phải nghiêm túc xử lý, nhưng khi không có chứng cứ xác thực thì cần phải chú ý ảnh hưởng.
- Đại hội đảng 15 mang tới cơ hội phát triển lớn cho Ninh Lăng chúng ta. Nhất là có cơ hội xây dựng trụ sở của công ty Quốc điện tại Khu Khai Phát chính là cơ hội ngàn năm có một đối với Ninh Lăng. Tôi cảm thấy trụ sở này có tác dụng quá lớn đối với toàn Ninh Lăng chứ không riêng gì Khu Khai Phát. Tây Giang cũng có thể nắm bắt cơ hội này, duy trì xu thế vững vàng, khống chế cục diện, vượt qua khó khăn mà phát triển. Cố gắng tạo ra bộ mặt hoàn toàn mới cho mọi người xem. Tôi tin rằng cậu có năng lực đưa Tây Giang thoát khỏi khó khăn này.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu ra ý trong lời nói của Kỳ Dư Hồng. Có vài thứ không thể nói rõ, một câu giữ vững ổn định, học cách khống chế cục diện đó chính là muốn xem anh có hiểu được hay không?
- Bí thư Kỳ yên tâm, là Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang, tôi cam đoan hoàn toàn phục tùng đại cuộc, sẽ xử lý tốt với vấn đề hiện nay của Tây Giang, đảm bảo Tây Giang không mất ổn định, không bị ảnh hưởng lớn. Đảm bảo sang năm Tây Giang sẽ hoàn thành tốt nvu phát triển kinh tế, xã hội, chính trị, không phụ lòng kỳ vọng của Thị ủy.
Triệu Quốc Đống từ khách sạn đi ra mà thấy rất mệt.
Quá mệt, mưa gió trong quan trường đúng là quá lớn, đạn thường được bọc trong viên kẹo. So sánh với Tây Giang thì bầu trời Hoa Lâm trong sáng hơn nhiều. Vạn Triêu Dương, Miêu Nguyệt Hoa, thậm chí là Uông Minh Hi đều là quá kém.
Mặt ai cũng bị bao lớp khăn che khuất. Mỗi câu nói của lãnh đạo đều có thể suy nghĩ ra vô số ý, nhưng làm như thế nào hiểu được thì phải dựa vào bản lĩnh của anh, phải xem trình độ của anh.
Bành Trường Quý lần đầu thấy Triệu Quốc Đống có vẻ mặt như vậy. Hắn mệt mỏi dựa vào lưng không nói gì làm Bành Trường Quý có chút kinh ngạc.
Xem ra lãnh đạo gặp chuyện phiền phức rồi, rất hiếm thấy. Ít nhất đây là lần đầu Bành Trường Quý thấy.
Bành Trường Quý sau khi xuất ngũ đã được điều về tổ lái xe của Ủy ban huyện Hoa Lâm, đến bây giờ đã được 10 năm.
Bành Trường Quý không hay nói chuyện, càng không biết nịnh bợ cho nên thường lái xe kém nhất trong huyện. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thích tính cách của y. Từ Chủ tịch huyện đến Bí thư huyện ủy, cuối cùng điều lên Ninh Lăng thì đều chủ động hỏi Bành Trường Quý có muốn tiếp tục lên làm lái xe cho hắn hay không?
Bành Trường Quý vốn cũng không muốn lên Ninh Lăng vì nó hơi xa nhà. Chẳng qua khi hỏi ý kiến gia đình thì vợ đã phê một trận, nói lãnh đạo nhìn trúng anh, mang anh lên Ninh Lăng thì xa nhà một chút có sao. Mà bây giờ đường từ Ninh Lăng đến Hoa Lâm đã sửa xong, chạy xe không đầy hai tiếng. Con cũng gần 10 tuổi, cũng không phải không thể chia lìa.
Vợ y còn nói cũng muốn con lên Ninh Lăng học, về sau học ra trường mà không có việc thì phải nhờ lãnh đạo giúp chứ? Nhất là sau khi biết con của Mã Bản Quý được Triệu Quốc Đống giúp xin việc ở An Đô, vợ Bành Trường Quý càng thêm hy vọng vào việc chồng đi theo Triệu Quốc Đống.
Bành Trường Quý vì thế liền được điều lên tổ lái xe Thị ủy, tiếp tục làm lái xe cho Triệu Quốc Đống.
Làm lái xe cho lãnh đạo, Bành Trường Quý biết sẽ có lúc đụng chạm tới cuộc sống riêng của lãnh đạo, nhất là có vài chuyện không thể để người khác biết. Ví dụ như Chánh văn phòng Quế có quan hệ mật thiết với lãnh đạo, ví dụ như Trưởng ban Tiếu có vẻ đi lại gần với lãnh đạo, hoặc là chỗ ở bí ẩn của lãnh đạo có một người phụ nữ.
Triệu Quốc Đống nhiều lúc cũng không giấu Bành Trường Quý, phải nói muốn giấu cũng không được. Ví dụ như quan hệ giữa hắn và Trình Nhược Lâm thì Bành Trường Quý cũng biết. Lần đầu Bành Trường Quý thấy Trình Nhược Lâm đi cùng lãnh đạo thì biết ngay lời đồn kia không phải là vu vơ.
Chẳng qua Bành Trường Quý thấy cũng bình thường mà. Dù là Trâu Trì Trường hay là Điền Ngọc trước đâu đều kiêu căng hơn lãnh đạo bây giờ nhiều. Trâu Trì Trường cùng phó chủ tịch huyện Miêu Nguyệt Hoa có quan hệ mập mờ, Điền Ngọc công khai bao gái rồi rũ bỏ người ta không thương tiếc, thậm chí còn bố trí gái bao vào nhà khách Huyện ủy làm việc, còn có con. Đây là những việc người Hoa Lâm đã quá quen.
Mà vị lãnh đạo này còn giữ được mình hơn nhiều, ít nhất chỉ là lời đồn, ngoài người thân tín biết một chút thì không có ai chính thức hiểu rõ. Hơn nữa lãnh đạo còn chưa kết hôn thì càng không vấn đề gì.
Làm lãnh đạo đúng là quá vất vả. Khi người khác thấy bọn họ oai phong nhưng khổ sở chỉ có bọn họ mới biết, chỉ có người thân tín mới biết mà thôi.
Triệu Quốc Đống có vẻ quên không bảo Bành Trường Quý chạy xe tới đâu. Hắn nằm im trên ghế, Bành Trường Quý cũng không nói gì mà lặng lẽ lái xe.
Lục Kiếm Dân cùng Lam Quang cùng với Thư Chí Cao sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm có này. Vì thế việc Triệu Quốc Đống cần làm bây giờ là bảo vệ cân bằng, xử lý tốt quan hệ của hai bên, tránh mâu thuẫn quá lớn.
Nghĩ đến việc đấu trí với Lục Kiếm Dân và Lam Quang, Triệu Quốc Đống liền đau đầu.
Kỳ Dư Hồng rõ ràng không muốn Lục Kiếm Dân phát huy quá nhiều ở việc này. Có lẽ bên Lam Quang thì Kỳ Dư Hồng sẽ có biện pháp để phối hợp. Trong việc này hắn bị kẹp vào giữa, mấy câu nói của Kỳ Dư Hồng với hắn khi hắn chuẩn bị rời đi chính là muốn hắn đảm bảo chừng mực, phối hợp quan hệ khắp nơi.
Cũng không biết bao lâu Triệu Quốc Đống mới tỉnh lại mà lặng lẽ thở dài một tiếng Vương Ích cùng Lạc Dục Thành như hai con sói giơ răng nanh ra cũng còn cần chờ hắn đi thuyết phục. Đám người Viện kiểm sát Thị xã cũng đang xoa tay xoa chân chuẩn bị làm lớn, cũng không thể nào kéo dài. Nếu mất cơ hội thì càng thêm phiền phức hơn.
Triệu Quốc Đống sau đó đã đến gặp Lục Kiếm Dân, nói ra thái độ của Kỳ Dư Hồng. Lục Kiếm Dân cũng rất có lý trí mà ủng hộ, nói Ủy ban kỷ luật Thị ủy sẽ phối hợp là chính, nói nếu cần Ủy ban kỷ luật Thị ủy phụ trách chính thì cần phải bàn.
Sau đó Triệu Quốc Đống cũng đến gặp Lam Quang và Cao Dương, Dư Dương. Triệu Quốc Đống cùng Cao Dương, Dư Dương xác định về nguyên tắc phá án. Bên Chính pháp do Viện kiểm sát Thị xã phụ trách chính, Viện kiểm sát và Ủy ban kỷ luật quận hỗ trợ. Bên thị trường xây dựng thì do Viện kiểm sát và Ủy ban kỷ luật Tây Giang phụ trách, Thị xã phối hợp, cũng xác định nguyên tắc giữ bí mật.
Đêm hôm đó, trên tầng ba trong văn phòng Viện trưởng Viện kiểm sát Thị xã – Dư Dương, tiếng điều hòa o o nhưng ba người ngồi đây vẫn có chút mệt mỏi.
Hiệu suất của Viện kiểm sát Thị xã cùng Ủy ban kỷ luật, Viện kiểm sát Tây Giang làm rất nhanh. Sau khi xác định phạm vi công việc, bọn họ liền trao đổi thông tin mình nắm giữ, cũng nhanh chóng thành lập mấy tổ công tác dựa theo mảng đã xác định rồi ra tay.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã là 9h tối. Theo thời gian xác định thì bây giờ có thể đã hành động. Chỉ cần thời cơ chín muồi là lập tức ra tay.
- Viện trưởng Dư, nghe nói anh sang bên Tòa án?
Triệu Quốc Đống phá vỡ yên lặng mà nói. Mặc dù trên danh nghĩa Viện trưởng Viện kiểm sát và Chánh án Tòa án nhân dân đều cùng cấp, đều là cơ cấu trực thuộc Đại hội đại biểu nhân dân, nhưng địa vị và quyền lợi hai bên khác hẳn nhau. Quyền lực trong tay Tòa án hơn xa Viện kiểm sát. Cho nên điều này có nghĩa Dư Dương được lên chức.
- Bí thư Triệu, anh nghe tin đồn này từ đâu vậy? Chánh án Võ đang làm tốt, chẳng lẽ anh có ý kiến với Chánh án Võ?
Dư Dương cười nói.
- Được rồi, Viện trưởng Dư, mặc dù chưa đưa ra bàn trong Hội nghị thường ủy nhưng tôi cũng không đến mức không biết gì chứ? Chẳng lẽ khi Hội nghị thường ủy nghiên cứu thì tôi mới biết sao?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Chánh Án Vũ sẽ lên Viện kiểm sát tỉnh, mọi người đều coi trọng Viện trưởng Dư.
- Ha ha, Quốc Đống, cũng không là người ngoài mà. Lão Võ sẽ đi, chẳng qua cũng có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí Chánh án này lắm.
Lam Quang và Triệu Quốc Đống bây giờ đã khá thân thiết. Y dựa lưng vào ghế rồi nói:
- Nếu thật sự đưa ra Hội nghị thường ủy thì Quốc Đống phải nói giúp lão Dư đó.
- Được rồi Bí thư Lam, Viện trưởng Dư có anh ủng hộ thì còn không phải bắt rùa trong túi sao? Tôi chỉ là thường vụ giơ tay cho có mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Chỉ cần Bí thư Kỳ gật đầu thì chuyện này chỉ vài giây là xong.
Lam Quang đảo đảo mắt mà suy nghĩ lời Triệu Quốc Đống nói. Y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nói cũng đúng, chế độ tập trung dân chủ mà.
Triệu Quốc Đống cũng nhìn Lam Quang, sau đó nhìn sang Dư Dương. Hai tên hồ ly này ai cũng khôn khéo, ai cũng giỏi giả ngu, đều là người chưa đến cuối cùng sẽ không ngả bài. Hắn còn kém hơn bọn họ nhiều.
Không khí hơi trầm xuống, điện thoại di động của Dư Dương lúc này đã vang lên.
Từ vẻ mặt và giọng nói của Dư Dương thì không nghe ra gì. Có lẽ do làm công tác nhiều năm nên Dư Dương khi nói chuyện thường ít lộ nội dung với người. Lam Quang và Triệu Quốc Đống chỉ nghe mấy từ như ừ, hả, đừng, ồ, hiểu, theo kế hoạch…
Thấy Lam Quang và Triệu Quốc Đống nhìn mình, Dư Dương cười nói:
- Trì Đại Hổ đã bị bắt trong một quán Karaoke, có lẽ bây giờ còn chưa biết sao mình bị bắt. Ngoài ra còn hai tên tòng phạm cũng bị bắt, trong đó một người là tên Nhị ca mà Bí thư Triệu nói, kẻ chuyên môn ăn tiền đen với Trì Đại HỔ.
- Tốt.
Lam Quang cười nói:
- Phải nhanh chóng khai thác được tin từ Trì Đại HỔ, xem có thể đột phá trong đêm nay hay không?
- Viện trưởng Dư, người bắt Trì Đại Hổ chọn đúng là tốt. Trì Thành Phong làm ở ngành Chính pháp Ninh Lăng nhiều năm, Viện kiểm sát đừng có vấn đề gì đó.
Triệu Quốc Đống biết Trì Thành Phong cũng không phải nhân vật đơn giản. Y từng ở Viện kiểm sát và Tòa án nên quan hệ rất rộng.
9h40 tối Trì Đại Hổ – phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tây Giang bị nhân viên của Viện kiểm sát Thị xã Ninh Lăng bí mật bắt giữ, đồng thời còn có hai tên bị bắt.
12h25 phút đêm, nhân viên Viện kiểm sát Tây Giang bắt giữ Hồng Nhân Phúc – giám đốc Công ty xây dựng Hồng Phúc Ninh Lăng.
Cuộc thẩm vấn lập tức được diễn ra.
Nghiêm Lập Dân sa sầm mặt ngồi trên ghế. Trì Thành Phong lúc này có chút lo lắng ngồi trước mặt y.
- Bí thư Lam, họ Lam khinh người quá đáng, thằng ranh Trì Đại Hổ chỉ làm việc nhỏ như vậy mà đáng để Viện kiểm sát Thị xã ra tay sao? Ủy ban kỷ luật Tây Giang chỉ vung tay cái là tát chết Trì Đại Hổ, đến lượt Viện kiểm sát Thị xã ra tay ư? Bọn họ muốn làm gì? Đánh chó cũng phải nể mặt chủ chứ? Bọn họ nhằm vào Trì Đại Hổ tôi là có ý gì? Đây là làm ngài mất mặt. Bọn họ thấy ngài đi nên có thể thay ngài làm chủ bên Chính pháp.
Nghiêm Lập Dân không thèm để ý đến lời chia rẽ của đối phương. Đúng như lời Trì Thành Phong nói, Trì Đại Hổ không đáng gì, Viện kiểm sát Thị xã muốn bóp chết hắn là dễ như trở bàn tay. Dư Dương dám ra tay vào lúc này thì đương nhiên có ý đồ. Sau lưng Dư Dương nhất định là có Lam Quang ủng hộ. Đây nhất định là nhằm vào chức Chánh án Tòa án Ninh Lăng.
Vấn đề nằm ở chỗ chẳng lẽ Lam Quang không hiểu được chức Chánh án Tòa án không phải là việc làm Trì Thành Phong mất mặt là đạt được sao? Nghiêm Lập Dân không tin. Y đã trao đổi qua với Kỳ Dư Hồng, Kỳ Dư Hồng mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng Nghiêm Lập Dân cảm thấy Kỳ Dư Hồng không phản đối Trì Thành Phong. Dư Dương muốn lên thì phải qua cửa của Kỳ Dư Hồng đã.
Đây chỉ là vấn đề bề ngoài, Nghiêm Lập Dân còn lo vấn đề sâu lơn một chút. Công an quận Tây Giang quá phức tạp. Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái cũng không phải kẻ tốt đẹp gì. Nghiêm Lập Dân cũng không có cảm tình gì với bọn họ. Nhưng Mã Chiêm Bưu lại quan hệ rất gần với Mã Nguyên Sinh. Y đã nhiều lần nhắc Mã Nguyên Sinh phải gõ Mã Chiêm Bưu, nhưng Mã Nguyên Sinh có vẻ không thực hiện việc này.
Bắt Trì Đại Hổ thì không sao, bị phạt bốn năm năm cũng không sao. Chẳng qua Trì Thành Phong nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Đây không phải chuyện Nghiêm Lập Dân để ý tới. Nghiêm Lập Dân lo chính là Lam Quang và Dư Dương mượn chuyện này mà phát huy, xử lý hết vấn đề ở Công an quận Tây Giang thì sẽ có người gặp chuyện.
Nếu không phải Lam Quang và Dư Dương muốn mượn đề tài này phát huy thì sao? Nghiêm Lập Dân run lên. Y cũng xuất thân bên chính pháp nên không lạ mấy chuyện này. Nếu cơ quan Chính pháp chú ý thì không thiếu thủ đoạn, không ai có thể thoát được, trừ khi bên trên không muốn anh tiến vào.
- Lão Trì, cháu anh có vấn đề lớn như thế nào?
Nghiêm Lập Dân trừng mắt nhìn Trì Thành Phong. Y muốn xác nhận xem đám Lam Quang chỉ đơn thuần nhằm vào riêng Trì Đại Hổ mà muốn kéo Trì Thành Phong vào, hay muốn đánh vỡ ý định muốn tiến vào Công an quận Tây Giang của y?
- Cái này ..
Trì Thành Phong có chút khó trả lời.
Trì Thành Phong hiểu rõ tính cách của Trì Đại Hổ. Trên thực tế y cũng không quá tán thành việc đặt Trì Đại Hổ lên vị trí phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông và chủ trì công việc. Trì Đại Hổ vốn bị kiềm chế, bây giờ được giao quyền lực lớn như vậy thì không xảy ra chuyện mới là lạ. Y cũng thường nhắc nhở Trì Đại Hổ nhưng hiệu quả không rõ ràng, y cũng bó tay. Y thậm chí mơ hồ hiểu được ý đồ của Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái. Nhưng y vốn nghĩ ở địa bàn Tây Giang thì chắc không có vấn đề gì lớn nên cũng không lo lắng. Khi Triệu Quốc Đống tới, y liền suy nghĩ bảo Mã Chiêm Bưu đổi vị trí cho Trì Đại Hổ, nhưng Mã Chiêm Bưu mãi không có hành động gì, bây giờ đã xảy ra chuyện.
- Bên Viện kiểm sát dựa vào cái gì mà bắt Trì Đại Hổ?
Trì Đại Hổ hỏi thêm.
- Hình như Trì Đại Hổ và mấy tên không có việc làm ăn tiền của lái xe, Viện kiểm sát cũng bắt hai tên ngoài xã hội, đang thẩm vấn.
Trì Thành Phong có chút khó khăn mà nói:
- Chẳng qua số tiền dính líu không nhỏ, Bí thư Nghiêm, ngài xem có thể …
- Đủ rồi.
Nghiêm Lập Dân tức giận đứng lên mà lớn tiếng nói:
- Anh lúc này còn muốn cứu Trì Đại Hổ sao? Còn muốn tôi giúp nó? Lúc này ai có thể giữ nó? Nó đáng để cho anh bảo vệ như vậy sao? Đám sâu mọt đó anh không cho nó vào tù, nó sớm muộn gây họa lớn hơn nữa cho anh. Anh phải suy nghĩ chuyện của mình thì hơn.
Đây là lần Trì Thành Phong thấy Nghiêm Lập Dân tức giận như vậy nên vội vàng ngậm miệng không dám nói gì.
- Trì Thành Phong, anh xem mình có xứng làm Phó bí thư Chính pháp không? Ngay cả cháu mình cũng không quản lý tốt, anh làm lãnh đạo như thế nào? Tôi nói với anh, nếu bọn họ chỉ nhằm vào Trì Đại Hổ thì còn đỡ, nếu chuyện lan rộng thì anh sau này sẽ là con chuột bị người cười chê.
Nghiêm Lập Dân trừng mắt nhìn Trì Thành Phong mà nói.
Nghiêm Lập Dân lo lắng không phải không có căn cứ.
Cuộc thẩm vấn suốt đêm với Trì Đại Hổ và tên Nhị ca – Tiêu Vĩnh Huy kia cũng đã thu được kết quả cao.
Tên Tiêu Vĩnh Huy hoàn toàn dựa vào quan hệ với Trì Đại Hổ cùng với có lần mấy tên lưu manh đánh nhau, nhỡ tay đánh chết người mà tạo được uy tín và được Trì Đại Hổ tin tưởng.
Trên thực tế Tiêu Vĩnh Huy chỉ cứng mồm được ba tiếng, sau đó ngoan ngoãn khai báo các hành vi vi phạm pháp luật của mình. Từ việc cùng đám người đội cảnh sát giao thông do Trì Đại Hổ phụ trách phạt tiền xe tải các nơi khác đi qua quốc lộ 915 một cách vô tội vạ.
So sánh với đám Tiêu Vĩnh Huy dễ thua trong tay pháp luật thì Trì Đại Hổ cứng miệng hơn nhiều, không thèm để ý đến nhân viên Viện kiểm sát Thị xã, chỉ nói y muốn gặp luật sư, muốn gặp ông chú. Chẳng qua đây không phải vấn đề gì. Theo một đội khác thành công lục soát được sổ sách, nhân viên Viện kiểm sát lập tức bắt hai tên tổ trưởng và bốn đội viên trong đội cảnh sát giao thông tham gia vào vụ án.
Đến 3h30 sáng, hai tên tổ trưởng và bốn tên nhân viên kia đã bị gọi đến trình diện với Viện kiểm sát Thị xã. Mấy tên này không cứng miệng như Trì Đại Hổ, rất nhanh khai mình làm theo lời của mà phối hợp với Tiêu Vĩnh Huy thu tiền của lái xe các địa phương ngoài.
Căn cứ tài liệu sơ bộ thì số tiền liên quan đến vụ án trên 800 ngàn, chứng cứ đầy đủ. Không cần Trì Đại Hổ khai thì Viện kiểm sát cũng tiến hành bước tiếp theo.
Một khe hở bên Công an quận Tây Giang bắt đầu bị phá.
Động tác bên Tây Giang nhanh gọn và chính xác không hề kém Viện kiểm sát Thị xã.
Sau khi bắt được Hồng Nhân Phúc và quản lý thi công công trình. Vị quản lý công trình đã khai Hồng Nhân Phúc sai y và một nữ nhân viên phụ trách khác đem 20 ngàn đến biếu Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng - Tôn Định Trung, một lần khác lấy danh nghĩa của Tôn Định Trung mà gửi vào tài khoản của y 20 ngàn, tổng cộng là 40 ngàn.
Bởi vì Hồng Nhân Phúc làm việc rất cẩn thận nên khi đưa tiền phải có hai người đi cùng, vì thế việc tìm được người còn lại là rất quan trọng.
Căn cứ theo đầu mối quản lý công trình cung cấp, nhân viên Viện kiểm sát Tây Giang đã tìm được tên kia tại một nơi ở Ninh Lăng vào lúc 2h20 phút sáng, đồng thời còn phát hiện một tên đàn ông quần áo không chỉnh tề ở đây. Cán bộ Ủy ban kỷ luật Tây Giang lập tức nhận ra đó là Trưởng phòng giao thông Tây Giang – Lý Hiểu Bình.
Sau khi nghe Vương Ích thông báo tình hình, Triệu Quốc Đống không biết nói gì.
Hắn vốn dự định chỉ khống chế ở Ủy ban Xây dựng, hy vọng đột phá ở Ủy ban Xây dựng mà lôi ra đầu mối mới. Nhưng hắn không ngờ Lý Hiểu Bình lại tự chui đầu vào lưới, lại đang quan hệ với nữ nhân viên kia của Công ty xây dựng Hông Phúc, xem ra Hồng Nhân Phúc giỏi dùng cách đạn thịt người, bảo sao Công ty xây dựng này lại luôn nhận được các công trình trong thị trường xây dựng Tây Giang, nhất là công trình do chính quyền đầu tư. Dùng mỹ nhân kế kéo đám sâu mọt xuống nước, sau đó dùng tiền hối lộ thì có lẽ không mấy ai chịu được.
- Lão Vương, Lý Hiểu Bình ngoài vấn đề quan hệ nam nữ thì còn có vấn đề gì khác không?
Triệu Quốc Đống đi đi lại lại trong văn phòng mà nói.
Vương Ích đầu bên kia cũng nghe ra ý của Triệu Quốc Đống, chẳng qua lúc này y không thể lùi bước.
- Bí thư Triệu, chúng tôi tìm được một quyển sổ trong chỗ ở của Trương Mạn (Nữ nhân viên của Công ty xây dựng Hồng Phúc), bên trong ghi rất nhiều thứ có giá trị. Trong đó cung cấp rất nhiều đầu mối và chứng cứ cho hành động tiếp theo của chúng tôi.
Mặc dù qua điện thoại nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận rõ ràng sự vui mừng trong lòng Vương Ích. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại không hưng phấn được mà thay vào đó là sự lo lắng. Tình hình đã bắt đầu mất khống chế khi Lý Hiểu Bình đột nhiên bị cuốn vào.
Triệu Quốc Đống không phải muốn giữ cho ai, mà lo sẽ cuốn bên hệ thống giao thông tiến vào. Một khi lực lượng không đủ sẽ phải nhờ lực lượng trên Thị xã, như vậy cục diện sẽ không do hắn khống chế.
- Lão Vương, bất cứ hành động nào vượt quá phạm vi đã xác định thì anh phải báo cáo với tôi trước. Tôi không đồng ý, anh và lão Lạc không được tùy ý mở rộng. Đây là vấn đề nguyên tắc, anh biết không?
Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói. Vương Ích là cán bộ từ Thanh tra Thị xã điều xuống thì kiểu gì cũng có chút suy nghĩ. Nhưng Triệu Quốc Đống phải nhắc y, y bây giờ là Thường vụ quận ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thì phải phục tùng phân công của Quận ủy.
Vương Ích hít sâu một hơi. Triệu Quốc Đống đây là nhắc y rằng hắn không phải là Bí thư Quận ủy mà còn là Thường vụ thị ủy, là Lãnh đạo thị ủy.
- Bí thư Triệu, tôi hiểu ý của ngài. Tôi có bất cứ hành vi nào vượt quá phạm vi xác định sẽ báo cáo với ngài trước để xin chỉ thị.
Triệu Quốc Đống lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lão Vương, mời anh tin tôi, tôi không muốn bao che cho ai. Trên thực tế tôi cũng hy vọng bắt hết đám sâu mọt ở Tây Giang, nhưng có chút tình hình anh cũng hiểu. Tây Giang không phải một vương quốc riêng, nó là Tây Giang thuộc Thị xã Ninh Lăng, là cục bộ thì nhất định phải phục tùng đại cuộc. Anh, tôi đều là Đảng viên nên phải nhớ vấn đề nguyên tắc của tổ chức.
Vương Ích bỏ máy xuống rồi suy nghĩ một chút, sau đó tìm nhân viên đáng tin cậy nắm chắc thời gian xác minh mấy vấn đề trong nhật ký của Trương Mạn kia. Triệu Quốc Đống chỉ yêu cầu y không thể tùy tiện có hành động, nhưng bên Ủy ban Xây dựng thì sẽ không thể thoát thân.
Vụ án liên hoàn này có cả Trưởng phòng giao thông Lý Hiểu Bình đúng là làm Vương Ích giật mình. Bảo sao Triệu Quốc Đống bây giờ như ngồi trên đống lửa. Từ đủ loại tin tức đủ làm cho y là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật nổi danh là người đi đầu trong chiến dịch chống hủ bại. Nhưng Bí thư Quận ủy chỉ sợ chưa chắc đã đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.