Quyển 18 - Chương 11
Thụy Căn
16/04/2013
Nếu như nói Ứng Đông Lưu đến gặp còn không khiến Chư Hiền thấy áp lực, vậy thái độ của Phó thủ tướng Tiền Việt mới là điều Chư Hiền thấy phiền phức.
Trước đó Tiền Việt từng hỏi mình về biểu hiện của Triệu Quốc Đống nhưng không chính thức lộ ra mục đích. Lúc ấy Chư Hiền đã mơ hồ cảm nhận được gì đó nhưng y còn không quá tin tưởng. Y nghĩ Tiền Việt có lẽ chỉ hơi hứng thú về biểu hiện của Triệu Quốc Đống mà thôi, có lẽ đột nhiên nghĩ tới nên thuận miệng hỏi. Chẳng qua đến bây giờ mới biết đây là do mình nghĩ mà thôi.
Đợt tết Chư Hiền không phải một lần nghe người đề cập tới Triệu Quốc Đống, đánh giá xấu cũng có không ít, thậm chí còn một số lão lãnh đạo của Đảng nói Triệu Quốc Đống gây sóng gió ở Điền Nam. Đương nhiên chưa chắc đã động chạm vào lợi ích thiết thân của mấy lão lãnh đạo này nhưng biểu hiện của Triệu Quốc Đống đúng là kích thích một số người.
Chư Hiền cũng không đánh giá cao biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Điền Nam. Theo y thấy Triệu Quốc Đống hoàn toàn có thể dùng cách hòa hoãn hơn để xử lý mấy vấn đề này, hoàn toàn có thể giảm đi không ít lời phê bình không cần thiết. Cương nhu kết hợp mới là chân lý. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ càng cần nắm rõ chân lý này. Triệu Quốc Đống còn quá non.
Chư Hiền cũng biết Qua Tĩnh có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống, Qua Tĩnh về cơ bản có thái độ tán thành biểu hiện của Triệu Quốc Đống. Chư Hiền không biết trong này có xen lẫn tình cảm cá nhân không, nhưng theo y thấy Qua Tĩnh không phải người dễ bị cảm tính làm mất lý trí. Điều này có nghĩa việc điều chỉnh nhân sự ở Điền Nam có hai luồng dư luận trái chiều.
Bên ngoài đánh giá Triệu Quốc Đống nửa tốt nửa xấu, đương nhiên nửa xấu cho rằng Triệu Quốc Đống còn quá trẻ đã đến vị trí này nên chưa đủ chín chắn, cần phải rèn luyện nhiều hơn. Mà trong ban cũng có đánh giá khác nhau về Triệu Quốc Đống. Bây giờ lại có thêm thái độ của Tiền Việt đúng là càng làm chuyện phức tạp hơn.
Tiền Việt không phải người tùy tiện có thể bỏ qua, thân phận của đối phương quyết định mình phải có câu trả lời thuyết phục.
Phó chủ nhiệm Trần – Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ đến tuổi vào tháng ba tới, nhất định sẽ lui. Ý của Tiền Việt là rất rõ ràng, làm Phó thủ tướng phụ trách công việc của ủy ban này, Tiền Việt muốn Triệu Quốc Đống tới làm ở đây, cho rằng Triệu Quốc Đống có quan điểm và năng lực rất thích hợp với vị trí này.
Mặc dù chỉ là lén trao đổi ý kiến nhưng Tiền Việt đã nói rõ thái độ, Chư Hiền không thể không cân nhắc điểm này.
Thật lòng mà nói Chư Hiền cũng không cho rằng Triệu Quốc Đống là thích hợp với vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
Có lẽ Triệu Quốc Đống làm ở cơ sở rất thành công, nhưng đó chỉ là ở công tác kinh tế cụ thể, mà Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia lại khác. Đây là cơ quan quản lý, quy hoạch kinh tế vĩ mô, nó khác với công tác kinh tế cụ thể. Rất nhiều cán bộ làm xuất sắc ở cấp tỉnh nhưng lên bộ mãi không thích ứng được. Mà không ít người được coi là tinh anh ở bộ xuống địa phương cũng mất một hai năm không thích ứng được. Nhưng Chư Hiền bây giờ không phải cân nhắc điểm này, y cần phải có câu trả lời với Tiền Việt.
Khẽ thở dài một tiếng, Tiền Việt là người như thế nào? Là người có ý chí kiên định, tính cách cứng rắn, nếu muốn thuyết phục đối phương thì không dễ. Chư Hiền có thể khẳng định ý đồ của Tiền Việt sợ là khó có thể thông qua ở ban. Mặc dù là có Qua Tĩnh ủng hộ nhưng Lăng Chính Dược thì sao? Trừ khi mình cũng đồng ý nhưng Chư Hiền lại không muốn đi ngược ý của mình. Nếu Triệu Quốc Đống thật sự là ứng viên thích hợp thì y đương nhiên ủng hộ. Nhưng Chư Hiền cho rằng Triệu Quốc Đống không thích hợp với vị trí này nên đó mới là điều làm khó y ….
…..
Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh nhưng Lưu Nhược Đồng không đến đón, mà là do một chiếc xe của văn phòng chi nhánh Điền Nam ở Bắc Kinh đến đón. Triệu Quốc Đống không báo cho Lưu Nhược Đồng, hắn về Bắc Kinh sớm một ngày so với kế hoạch. Hắn vốn định về Bắc Kinh trước một ngày khi Lục Nhị kết hôn nhưng Qua Tĩnh gọi hỏi hắn có thời gian thì lên Bắc Kinh một chuyến. Hắn chỉ biết sợ là có chuyện nên về sớm một ngày.
Trước khi đi Triệu Quốc Đống cũng xin phép Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương không nói gì nhưng hắn cảm thấy Thái Chánh Dương sợ là có chút tâm sự.
Chi nhánh Điền Nam ở Bắc Kinh theo Triệu Quốc Đống thấy không phát huy được tác dụng mấy mà chỉ là trạm tiếp đón, an bài nơi ăn ở, đi lại cho lãnh đạo lên Bắc Kinh.
Trưởng ban tổ chức cán bộ tự mình lên Bắc Kinh làm cho đám người ở chi nhánh vừa giật mình vừa mừng rỡ. Bọn họ cũng là nhận được điện của Ban Tổ chức cán bộ gọi tới khi Triệu Quốc Đống sắp đăng ký lên máy bay, đây là cơ hội quá tốt. Có thể làm trưởng ban Triệu đến chi nhánh ngồi xem đây coi như là lãnh đạo quan tâm coi trọng. Chỉ tiếc Triệu Quốc Đống không cho bọn họ cơ hội này. Mặc dù Triệu Quốc Đống có thái độ tốt nhưng chỉ nói đối phương đưa mình đến câu lạc bộ Mỹ Châu là thôi. Hắn hẹn Lôi Hướng Đông ở đây.
….
- Chúc mừng Đông ca…
Triệu Quốc Đống có chút bắt tay đối phương. Ngày thứ năm sau khi kết thúc kỳ nghỉ tết Lôi Hướng Đông đã chính thức nhận chức bí thư đảng ủy, tổng giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế. Bổ nhiệm trước hai hội nghị cũng đủ thấy Trung ương đánh giá cao thành tích của Lôi Hướng Đông trên cương vị phó giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế như thế nào. Biểu hiện của Lôi Hướng Đông ở vị trí phó giám đốc có thể nói là rất xuất sắc, được giới kinh tế đánh giá cực cao.
- Tôi còn tưởng cậu thật sự không dành được thời gian đến thăm tôi chứ.
Lôi Hướng Đông gặp việc vui đương nhiên là tinh thần tỉnh táo, y ăn mặc cũng thêm tự tin hơn trước nhiều.
- Trước tết nhiều việc, tôi nghĩ anh cũng bận nên để đợi sang năm mới.
Câu lạc bộ Mỹ Châu này cho Triệu Quốc Đống cảm giác có không khí nhẹ nhàng hơn câu lạc bộ Trường An nhiều, không khí hiện đại nhiều hơn.
- Bây giờ cũng bận, tôi cảm thấy mình luôn thiếu thời gian.
Lôi Hướng Đông nói đầy cảm xúc. Hôm nay cũng là Triệu Quốc Đống chứ nếu là người khác thì y đã không đến.
- Có quá nhiều chuyện cần xử lý, chỉ hận mình không biết phép thuật.
- Sao, làm giám đốc mà chuyện gì anh cũng phải làm sao?
Triệu Quốc Đống hơi kinh ngạc hỏi.
- Không, Trung ương có một ý định, Ngân hàng phát triển quốc tế có thể cũng nên đi theo hướng công ty cổ phần, chuyện này coi như đặt trên vai.
Lôi Hướng Đông lắc đầu nói.
- Không có lúc nào dễ dàng cả. Từ ngân hàng chính sách chuyển sang ngân hàng thương mại, bây giờ lại còn muốn cân nhắc lên thị trường chứng khoán, làm như thế nào phụ trách với cổ đông và kết hợp với chính sách của quốc gia đúng là một vấn đề.
- Tình hình trong nước và quốc tế thay đổi liên tục, Trung ương cũng đã cân nhắc đưa ra vài quy hoạch. Quy hoạch lần thứ 11 có không ít điểm mới để ứng phó với các ảnh hưởng đột nhiên ập tới.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Lối suy nghĩ của Lôi Hướng Đông khá rõ ràng. Ngân hàng phát triển quốc tế phải dần bỏ đi thân phận ngân hàng chính sách, chuyển sang ngân hàng thương mại và công ty cổ phần, đây là cả một quá trình nhưng Lôi Hướng Đông rất nhạy cảm chú ý đến mâu thuẫn có thể xảy ra.
- Đừng nói chuyện của tôi nữa, chuyện của tôi đã xong, còn cậu.
Lôi Hướng Đông đương nhiên cũng ngửi được chút mùi vị. Tiền Việt rất chú trọng đến Lôi Hướng Đông. Lôi Hướng Đông có thể lên làm giám đốc cũng là nhờ Tiền Việt ủng hộ.
- Anh nghe được gì?
Ngân hàng phát triển quốc tế bây giờ còn không phải ngân hàng thương mại thuần túy, rất nhiều lúc cũng còn cần phải gánh chịu trách nhiệm như ngân hàng chính sách, có quan hệ với cán bộ trong lĩnh vực kinh tế nên Lôi Hướng Đông cũng nghe được chút lời đồn đại.
- Vấn đề liên quan tới cậu khá phức tạp. Biểu hiện của cậu ở Điền Nam tạo không ít tranh luận, ngay cả tôi cũng nghe thấy đôi chút. Có người nói cậu là nghé con không sợ hổ, cũng có người nói cậu là không có gì phải sợ.
Lôi Hướng Đông vừa nghĩ vừa nói.
- Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng bề ngoài. Chẳng qua tôi lại cảm thấy Phó thủ tướng Tiền Việt rất có hứng thú với cách làm và quan điểm của cậu, Phó thủ tướng Tiền Việt cũng nhắc tới cậu hai lần ở trước mặt tôi, không đơn giản.
Quả nhiên là Tiền Việt. Triệu Quốc Đống thầm nói.
- Ừ, cậu thật ra nhìn chuyện cũng thoáng đó, đánh giá là chuyện của dân chúng và lãnh đạo cấp trên. Những lời này rất có trình độ, còn đưa vị trí của dân chúng lên trước lãnh đạo.
Lôi Hướng Đông nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống, bưng chén café lên ngửi ngửi.
- Dân chúng đánh giá là theo cảm tính, đồng thời cũng là toàn diện nhất, tuyệt đối không nên coi nhẹ trí tuệ của dân chúng. Nếu cho rằng việc mình làm có thể giấu hết mọi người là sai lầm, quá sai lầm. Trong mắt dân chúng thì mình dù trốn ở đâu cũng không thể trốn.
Triệu Quốc Đống ưỡn lưng, dựa mình vào ghế như muốn vứt hết trói buộc trên người.
- Lãnh đạo đánh giá có thể theo nhiều phương diện mà cân nhắc nhưng tôi tin khi đánh giá một người, một việc thì cũng cần phải lấy chính bản thân sự việc hoặc là phải lấy dân ý làm cơ sở.
Lôi Hướng Đông nở nụ cười nhấp ngụm café. Y giơ ngón cái với Triệu Quốc Đống:
- Cao kiến.
- Thực ra cũng không phải cao kiến gì cả, vốn là một đạo lý rất dễ hiểu nhưng thường như vậy người ta lại nhìn không thấu, luôn cảm thấy mình rất cao minh, không ai có thủ đoạn bằng mình.
- Hừ, nhỏ thắng bằng trí, lớn thắng bằng đức, trong lòng có điều lo lắng thì cuối cùng cũng sẽ bị ngã ngựa.
- Ồ, sao nghe thấy Đông ca có cảm xúc vậy?
Triệu Quốc Đống nghe ra được Lôi Hướng Đông hơi dùng giọng than thở.
- Ừ, làm việc gì chẳng phải đụng việc này. Việc trong tay tôi cũng thế. Luôn gào thế muốn công ty tư nhân mạnh dạn đi ra, phải thả nước nuôi cá, muốn ủng hộ mạnh về chính sách. Nhưng chính thức áp dụng vào thực tế lại chọn này chọn kia, luôn mang theo cái kính nhìn người.
Lôi Hướng Đông từ tốn nói.
- Tôi vẫn có một quan điểm thịt nát hay còn cả miếng vẫn ở trong nồi. Đừng để ý nó là công ty nhà nước, công ty tư nhân, đó đều là công ty Trung Quốc. Chỉ cần nó có thể đi ra ngoài phát triển lớn mạnh, chỉ cần nó có lợi cho quốc gia, dân chúng, phù hợp nguyên tắc như vậy cần phải mạnh dạn ủng hộ.
Triệu Quốc Đống cũng cười cười giơ ngón cái lên với Lôi Hướng Đông.
- Đông ca, quan điểm này của anh đáng để làm hồi chuông cảnh tỉnh cho rất nhiều lãnh đạo. Chiến lược đi ra nước ngoài là vậy, ở trong nước không phải thế sao. Anh quản nó là công ty nhà nước, công ty tư nhân làm gì, chỉ cần nó tuân thủ pháp luật, nộp thuế đầy đủ là được. Nó có thể sáng tạo nguồn thu cho anh, giải quyết công ăn việc làm cho dân chúng, làm thị trường phồn vinh lên, như vậy chính quyền cần phải toàn tâm toàn ý phục vụ nó, giải quyết khó khăn cho nó để sáng tạo hoàn cảnh kinh doanh càng tốt hơn cho nó. Đương nhiên nếu nó vi phạm pháp luật thì cũng cần xử lý theo quy định. Đừng nói cái gì mấy chục mấy trăm điều ủng hộ phát triển, có thể áp dụng vào thực tế có mấy điều. Nếu anh có thể làm được đối xử công bằng đã là đủ rồi.
Lôi Hướng Đông nghiêng đầu nhìn Triệu Quốc Đống, người này luôn làm mình có cảm giác quyết đoán, cứng rắn nhưng Lôi Hướng Đông đúng là không ngờ hắn lại trực tiếp công kích hiệu quả của 36 điều trong quy chế xúc tiến phát triển kinh tế phi công hữu.
- Quốc Đống, tôi cảm thấy cậu hình như đi lệch đề tài, mùi thuốc súng khá nặng đó.
- Hắc hắc, đúng là lệch đề tài, mùi thuốc súng thì không thể nói. Chỉ là cảm thấy quốc gia có chính sách xúc tiến phát triển kinh tế phi công hữu là việc tốt nhưng chính quyền địa phương áp dụng vẫn còn chưa đủ mạnh. Nguyên nhân là do cổ hủ, không chịu đổi mới, nhất là khu vực không phát triển càng rõ ràng. Anh đã lạc hậu còn không chịu đổi mới thì sao đuổi kịp khu vực phát triển? Tôi xem cũng thấy sốt ruột. Đối với một số lãnh đạo chúng ta có người đi một bước xem ba bước nhưng đa số là đi bước nào xem bước đó.
Triệu Quốc Đống nhún vai đầy bất đắc dĩ.
- Đừng nói mấy việc đó, cậu lần này lên Bắc Kinh sợ là sẽ khiến rất nhiều người phải suy nghĩ đó.
Lôi Hướng Đông dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, hai tay đặt lên thành ghế.
- Thích nghĩ như thế nào thì kệ bọn họ, tôi lên Bắc Kinh với vợ chẳng lẽ cũng phải nghĩ người khác cảm nhận như thế nào sao? Sống mệt như vậy thì tốt hơn hết không làm quan nữa.
Triệu Quốc Đống khinh thường nói.
- Thằng này.
Lôi Hướng Đông vừa cười vừa lắc đầu.
- Làm quan cũng phải có điểm của quan chức chứ. Cậu là cán bộ cấp phó bộ rồi mà còn như vậy sao?
- Đông ca, cả ngày mang mặt nạ còn không đủ mệt sao? Thế giới này quá nhiều mặt âm u. Tôi thấy chơi gái, nghiện ngập, bạo lực, chửi bới người, đánh bạc, biến thái… thực ra đều là cách giảm áp lực. Anh nói chúng ta có khi nào biến thành một loại người đó không?
Triệu Quốc Đống gác chân lên, phun ra một hơi.
- Phương thức bình thường đúng là khó giải tỏa áp lực lớn đến như vậy.
Lôi Hướng Đông trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Cậu đang nghĩ gì thế hả? Người sống trên đời sao có thể không gặp áp lực? Động vật cũng còn có áp lực sinh tồn nữa là. Chủ yếu chính là làm thế nào điều tiết tâm trạng của mình, làm mình không bị vật ngoài ảnh hưởng. Chúng ta có thể dành thời gian nói chuyện với bạn bè, đi du lịch, đọc sách, đó đều là cách giải tỏa lành mạnh.
- Nhưng anh cũng phải thừa nhận mấy biện pháp này không thể hóa giải áp lực mấy mà.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Hừ, ngụy biện.
Trong lòng Lôi Hướng Đông cũng thừa nhận quan điểm của Triệu Quốc Đống, nhưng việc này có quan hệ lớn đến tố chất, đạo đức của một người. Người thiếu tố chất sẽ dễ mất năng lực chống cự, dễ bị ăn mòn, tha hóa.
…
Liếc nhìn hai người phía bàn bên đang nói cười vui vẻ, Chu Hâm không thể tin nổi. Y vô thức đưa tay dụi mắt nhưng lý trí khống chế y không không nên làm loại hành vi này. Y chỉ hơi nhíu mày cẩn thận nhìn, đúng thế, hai người kia rất quen, chỉ là hai người bọn họ sao lại ngồi với nhau.
Chẳng qua y vừa nghĩ thì Lôi Hướng Đông cũng là cán bộ từ tỉnh An Nguyên đi ra, như vậy sẽ giải thích được. Chẳng qua hai người nhìn rất thân thiết, không giống quan hệ bình thường.
- Xin lỗi, tôi có việc, các vị đi trước, tôi ngồi lại một chút.
Chu Hâm ra hiệu người đoàn mình đi trước, y chỉ giữ lại Chu Đạt.
- Anh, chuyện gì vậy?
Chu Đạt khó hiểu hỏi.
- Nhìn bên kia xem
Chu Hâm cười nói.
- Đi mòn giày không thấy, đến khi thấy lại không mất công sức.
Nhìn theo ánh mắt của Chu Hâm, Chu Đạt ngẩn ra rồi lập tức vui vẻ nói.
- Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông, hai người này sao đi cùng nhau?
- Đâu chỉ là đi cùng nhau? Chú nhìn bọn họ nói cười vui vẻ như vậy, anh dám cá quan hệ hai người này không bình thường. Đúng, chú nhớ không, năm ngoái khi hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh bị kệt, Triệu Quốc Đống nói như thế nào nhỉ? Phải phát động ảnh hưởng từ nhiều mặt. Anh nhớ kỹ lúc ấy có một bài viết ký tên Lôi Hướng Đông, yêu cầu cơ cấu tài chính phải phát huy tác dụng lịch sử đối với sự phát triển của công ty tư nhân, muốn có sự đối xử công bằng giữa công ty tư nhân với công ty nhà nước. Chú còn nhớ không?
Chu Hâm hưng phấn nói.
- Ừ, cũng hơi nhớ, nói vậy hai người bọn họ quen nhau từ lâu?
Chu Đạt chấn động.
- Không nhìn ra được, bảo sao Triệu Quốc Đống lại tự tin đến thế.
- Hừ, đây chỉ là một góc thôi. Chú hai, một người làm thường vụ tỉnh ủy ở độ tuổi hơn 30, chú nghĩ là dựa vào năng lực là đủ sao?
Chu Hâm lắc đầu nói.
- Người không thể nhìn bề ngoài. Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông đều là cổ phiếu đáng đầu tư, mua chuẩn thì chính là một người đắc đạo gà chó thăng thiên, chỉ tiếc Triệu Quốc Đống đi quá nhanh, chúng ta chưa chính thức thành lập được quan hệ với hắn.
- Anh, hắn không phải vẫn ở Điền Nam sao? Chúng ta có hạng mục ở Văn Thành mà, vẫn có cơ hội.
Chu Đạt tự tin nói.
- Em cảm thấy hắn có ấn tượng tốt đối với tập đoàn Hâm Đạt chúng ta. Chúng ta về sau có thể thường xuyên liên lạc với hắn.
- Đương nhiên, hôm nay cũng là một cơ hội. Lôi Hướng Đông cũng ở đây, có thể làm quen với giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế thì cũng có lợi nhiều cho việc tập đoàn chúng ta đi ra nước ngoài.
Chu Hâm nhìn hai người kia giống như thợ săn thấy con mời.
- Đây là ông trời cho chúng ta cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.