Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 12

Thụy Căn

16/04/2013



Triệu Quốc Đống có chút lo lắng nhìn Lưu Triệu Quốc. Hắn không lên tiếng, chuyện này người ngoài cuộc xen vào là không tiện. Dù sao chức trưởng phòng công an là rất quan trọng. Mà Bí thư huyện ủy kia lại mâu thuẫn với Triệu Quốc Đống. Nếu như để y khống chế Cục Công an thì ngày sau có nhiều việc Triệu Quốc Đống không tiện thực hiện.

Mặc dù ý trong giọng Nghiêm Lập Dân là rất rõ ràng nhưng Lưu Triệu Quốc cũng không dự định tham gia vào, để Triệu Quốc Đống tự mình đi suy nghĩ nên đối phó bắng cách nào. Y đã nhắn ý với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống là Chủ tịch huyện thì chuyện này về sau sẽ gặp nhiều, không thể tránh mãi được. Điều này sẽ thử thách trí tuệ cctri của một Chủ tịch huyện.

Lưu Triệu Quốc đoán đúng, Triệu Quốc Đống đúng là đang suy nghĩ nên đối phó bằng cách nào. Ở vấn đề chọn trưởng phòng công an, Triệu Quốc Đống quyết không nhân nhượng. Bàng Quân có căn cơ khá tốt ở huyện, cũng may Mã Đạo Quân rất mạnh tại Công an huyện nên mới có thể cùng Bàng Quân phân chia lực lượng. Bên Viện kiểm sát có thân tín của Bàng Quân, Triệu Quốc Đống quyết không thể để cho bên Công an huyện rơi vào tay đối phương. Dù là Lưu Triệu Quốc ra mặt nói giúp, Triệu Quốc Đống cũng không thỏa hiệp.

Nhưng Nghiêm Lập Dân ra mặt thì Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ nên đối phó ra sao. Nghiêm Lập Dân có quan hệ khá tốt với hắn. Y không ra mặt nói trực tiếp với hắn cũng là do không nắm chắc quá nhiều, lo rằng trực diện nói rõ khiến hai bên không tiện xuống thang. Nói cách khác việc này vẫn còn cơ hội sử dụng.

Nghĩ đến đây, Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi sang bên gọi điện.

Trần Lôi là chính ủy Công an huyện, bây giờ đang tạm thời chủ trì công việc của Công an huyện. Đây cũng là người Quế Toàn Hữu đề cử làm trưởng phòng công an với Triệu Quốc Đống.

Khi Mã Đạo Quân nắm giữ hoàn toàn Công an huyện, Trần Lôi có thể giữ được thế đối lập tương đối trong Công an huyện là không dễ dàng. Đương nhiên y cũng không đối đầu với Mã Đạo Quân, hơn nữa y còn tích cực phối hợp triển khai công việc với Mã Đạo Quân trong Công an huyện, quan hệ khá tốt với các vị Phó Trưởng phòng khác, cũng có quan hệ cá nhân khá tốt với Bàng Quân, không giống mấy Phó Trưởng phòng của Công an huyện hoàn toàn nghe lệnh Mã Đạo Quân.

Hôm qua Quế Toàn Hữu dẫn Trần Lôi đến tận Giang Miếu tìm Triệu Quốc Đống, cũng ngồi nói chuyện gần hai tiếng với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Trần Lôi. Mặc dù không có vẻ cứng rắn như Mã Đạo Quân, nhưng vẻ kiên cường của y khiến Triệu Quốc Đống mơ hồ cảm nhận được người này khá ổn.

Làm trưởng phòng công an nếu như không cứng rắn đó là trò cười. Đây là định nghĩa về một trưởng phòng công an của Triệu Quốc Đống, thân thiện dễ gần hoặc là bình dị mà làm trưởng phòng công an chiếm tỉ lệ rất nhỏ, hầu hết là phải có sự độc đoán, kiên quyết, sát khí của mình. Chỉ như vậy mới có thể khống chế tình hình an ninh trật tự một phương, hoặc nói là trấn trụ một phương.

Mã Đạo Quân đừng nhìn sức khỏe hơi yếu nhưng lại có khí phách mạnh mẽ, có thể nói một tay che trời ở Công an huyện Hoa Lâm. Tình hình an ninh trật tự Hoa Lâm mấy năm qua khá tốt cũng là nhờ công Mã Đạo Quân. Trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì Chu Tinh Văn của Huyện Giang Khẩu cũng có phách lực này, có can đảm dám đập bàn quyết định. Mà Triệu Quốc Đống cũng hy vọng trưởng phòng công an Hoa Lâm cũng có khí chất đó.

Trần Lôi đến nhà nói chuyện về những công tác của y, những suy nghĩ và tính toán của y đối với công tác sau đây của y trong Công an huyện. So sánh với Mã Đạo Quân rất bá đạo, Trần Lôi có vẻ chừng mực ít nói hơn, đây cũng là một cách thể hiện trí tuệ chính trị. Dù sao kinh nghiệm, năm tuổi của Trần Lôi không thể so sánh với Mã Đạo Quân, dùng cách này là khá thích hợp.

Triệu Quốc Đống mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng trong lòng khá khen ngợi Trần Lôi, cũng có khuynh hướng để Trần Lôi làm trưởng phòng công an. Chỉ là loại chuyện này không phải do một mình Triệu Quốc Đống quyết định được, còn cần suy nghĩ ý kiến các nơi. Triệu Quốc Đống cũng rõ ràng có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này.

- Lão Trần, anh ở đâu?

Triệu Quốc Đống gọi điện cho Trần Lôi rồi nói.

- Chủ tịch Triệu, tôi vẫn ở An Đô.

- Ừ, anh có quan hệ như thế nào với Bí thư Nghiêm?



Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.

- Bí thư Lập Dân? Cũng được nhưng chỉ là quan hệ công việc, không quá mật thiết.

Trần Lôi cũng nghe ra ý trong lời của Triệu Quốc Đống, nhất định là bên Nghiêm Lập Dân có vấn đề.

- Ồ, anh nghĩ biện pháp xem. Bí thư Nghiêm từ sở xuống Ninh Lăng, anh nếu ở tỉnh thành thì nghĩ biện pháp liên lạc với Bí thư Nghiêm, tôi cũng nghĩ biện pháp xem sao.

Triệu Quốc Đống không hề giấu mà trực tiếp nói ra.

Người mà Quế Toàn Hữu đề cử với hắn thì nhất định có chút năng lực. Năng lực không chỉ là năng lực nhiệm vụ, đâu có đơn giản như vậy. Trần Lôi có thể ngồi trên vị trí Chính ủy Công an huyện chẳng lẽ không có con đường nào sao? Triệu Quốc Đống cuối cùng cảm thấy mình và Nghiêm Lập Dân cần ngồi xuống ngửa bài với nhau. Nhưng hắn trước đó hy vọng Trần Lôi biểu hiện chính mình một chút.

- Tôi hiểu, Chủ tịch Triệu, ngài yên tâm, muộn nhất ngày mai tôi sẽ gọi lại cho ngài.

Trần Lôi lập tức đáp ứng.

Xem ra Trần Lôi cũng có quan hệ của mình, phải xem y có thể làm cho Nghiêm Lập Dân thay đổi một chút không? Triệu Quốc Đống cũng không hy vọng Trần Lôi thuyết phục được Nghiêm Lập Dân. Bàng Quân có thể được Nghiêm Lập Dân ra mặt nói giúp như vậy thì nhất định đã tốn không ít công sức. Triệu Quốc Đống chỉ hy vọng mượn lực lượng của Trần Lôi mà điều hòa quan hệ của hắn với Nghiêm Lập Dân. Quan hệ của hai bên bây giờ hơi cứng một chút.

- Triệu Quốc, ông lại nhấm nháy gì với Quốc Đống mà khiến Quốc Đống trốn sang bên lén lút chuyện như vậy?

Ở đây phải nói Hùng Chính Lâm có mũi thính nhất, thoáng cái thấy việc Triệu Quốc Đống suy nghĩ là có liên hệ với lời Lưu Triệu Quốc nói.

- Chẳng lẽ chuyện này thật sự lưu lại chút vấn đề gì sao?

- Ha ha, không có đâu. Quốc Đống là Chủ tịch huyện được tuyển ra từ Đại hội đại biểu nhân dân, danh chính ngôn thuận thì sao có thể có việc gì?

Lưu Triệu Quốc lắc đầu nói:

- Cậu ta chỉ gặp phải chuyện trong phạm vi xử lý của mình. Phải xem Quốc Đống xử lý như thế nào thôi.

- Ồ, chuyện trong phạm vi xử lý?



Hùng Chính Lâm không nói nhiều ở vấn đề này nữa. Y chuyển đề tài sang Lưu Triệu Quốc:

- Lúc nào ông được làm thường vụ vậy? Chức Bí thư đảng ủy chính pháp đã để trống hơn nửa năm, vẫn do Trưởng ban thư ký Hàn kiêm nhiệm, không thể nào kéo dài quá lâu phải không?

- Bên kia mặc dù đã thả lỏng một chút nhưng còn có một người vẫn chưa tỏ thái độ, sợ còn phải chờ một chút.

Lưu Triệu Quốc cũng có chút buồn bực. Triệu Quốc Đống nhắc y thay đổi tác phong làm việc, chuyển từ hòa hoãn sang mạnh mẽ thì đúng là được Ninh Pháp khen không ít. Sau khi lục tục triển khai hàng loạt các cuộc diễn tập chống bạo động đã được Ninh Pháp tán thành. Nhưng ngay cả y cũng hiểu mình thiếu một mồi lửa, chẳng qua trong lúc nhất thời Lưu Triệu Quốc không nghĩ ra được cách cụ thể mà thôi.

Lưu Triệu Quốc vừa nói xong thì điện thoại di động vang lên.

- Cái gì? Không được gấp, nói rõ ràng.

Mọi người thấy Lưu Triệu Quốc nhướng mày liền cảm thấy sợ rằng có việc gì lớn đã xảy ra. Vì thế bọn họ liền vô thức bỏ bài trong tay xuống.

Lưu Triệu Quốc vừa ừ ừ vừa đứng lên. Vẻ mặt y càng lúc càng khó coi, không đầy một phút sau Lưu Triệu Quốc đã bỏ máy xuống mà nói:

- Tôi phải đi, Quốc Đống, chú lập tức lái xe đưa anh đi.

- Triệu Quốc, xảy ra chuyện gì thế?

- Một cửa hàng trang sức sau lưng Thanh Dương quan xảy ra vụ cướp, kẻ cướp bỏ chạy sau đó bắt cóc con tin. Người bị bắt cóc là một phụ nữ, sau đó bị ép tiến vào một khu dân cư gần đó. Trong tay tội phạm có thuốc nổ và súng.

Lưu Triệu Quốc không thể nói nhiều:

- Quốc Đống, đi.

Triệu Quốc Đống chạy xe như điên trong địa bàn An Đô. Lưu Triệu Quốc không bảo lái xe đi đón mình mà bảo Triệu Quốc Đống trực tiếp lái xe đến hiện trường. Cũng may sau xe Triệu Quốc Đống còn có một đèn cảnh sát, hắn gắn lên và chạy như điên. Nửa năm qua Lưu Triệu Quốc có vẻ già đi không ít, xem ra thất bại trong việc tranh đoạt chức Bí thư đảng ủy làm Lưu Triệu Quốc bị tổn thương. Bây giờ lại thấy chức Bí thư đảng ủy mãi không dành được, cứ để trống khiến y rất khó chịu. Mà Lưu Triệu Quốc chỉ sợ chỉ có cơ hội này, nếu thất bại thì có lẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.

Trên đường Lưu Triệu Quốc không ngừng gọi điện ra ngoài. Chuyện xảy ra chuyện vào dịp tết có sức ảnh hưởng như thế nào thì có thể nghĩ ra. Lãnh đạo tỉnh cũng đã biết, mà y là Cục trưởng Cục công an thành phố An Đô chính là người nhận áp lực cực lớn.

Trên đường đi tới, tin tức không ngừng truyền vào tay Lưu Triệu Quốc. Kẻ phạm tội đã có nhiều tiền án, tiền sự, từ đồng bọn bị bắt đã điều tra ra thân phận thật của y. Đây là một tội phạm truy nã cấp A của tỉnh ngoài, bên ngoài tỉnh cũng có vài người bị y giết.

Tin tức này truyền tới càng làm tâm trạng Lưu Triệu Quốc kém hơn. Một kẻ phạm tội chuyên nghiệp như vậy nếu bị bắt đương nhiên sẽ bị xử bắn. Y đấu với cơ quan công an nhiều năm nên biết rõ dù mình có bỏ súng đầu thú, đầu hàng cũng không tới được cửa phật, chỉ có thể chết mà thôi. Điều này làm y không hề sợ gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook