Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 13

Thụy Căn

16/04/2013



Đẩy đề tài kia coi như mở được khúc mắc, cuộc nói chuyện giữa Qua Tĩnh và Triệu Quốc Đống trở nên dễ dàng hơn. Có lẽ Qua Tĩnh lên làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương nên càng tự tin hơn, có lẽ do Triệu Quốc Đống bỏ được việc nghĩ tới bước sau đây của mình làm gì nên hai người nói chuyện như bạn bè.

Không khí nói chuyện thoải mái này làm Qua Tĩnh rất thích. Triệu Quốc Đống đã làm thường vụ tỉnh ủy tỉnh An Nguyên và trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam mặc dù không quá lâu nên nhưng cũng làm hắn bớt việc hay gây các chấn động, thay vào đó là sự cứng rắn, sắc bén giấu sau lưng ôn hòa, lúc cần càng mềm, lúc cứng càng cứng. Bảo sao hắn ở Điền Nam một năm tạo nhiều tranh luận như vậy.

Triệu Quốc Đống mời Qua Tĩnh ở lại cùng ăn trưa, Qua Tĩnh rất vui vẻ nhận lời.

Qua Tĩnh là nữ lãnh đạo có phong phạm nhất mà Triệu Quốc Đống từng gặp. Hắn tiếp xúc không ít nữ lãnh đạo, như Cam Bình, Hoàng Mộng Chân. Cam Bình hào phóng, xuất thân là cán bộ không thuộc đảng nên có khí thế hào hiệp mà cán bộ trong Đảng không có. Mà Hoàng Mộng Chân lại như người cân quắc anh thư, mỗi lần hội nghị thường vụ diễn ra đều đưa ra những câu nói đầy sắc bén.

Mà Qua Tĩnh lại khác, ngoài mặt khiêm tốn nhưng phía sau lại cứng rắn, luôn kiên định với việc mình tán thành.

Thành công cho đến bây giờ không có sự ngẫu nhiên, những lời này đã được vô số người nói, nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy nó rất chính xác với Qua Tĩnh.

Nghe nói Qua Tĩnh muốn tham gia hôn lễ của nhân viên ngày xưa, Qua Tĩnh không khỏi thở dài một tiếng.

Phẩm chất quyết định thành bại, tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống một lời khó nói hết, lúc rất sắc bén, lúc lại như một chiếc kim giấu trong đệm, nhưng có một điều có thể khẳng định chính là theo tuổi tăng lên nhân cách của Triệu Quốc Đống càng đột xuất. Hắn từ xa lên Bắc Kinh tham gia hôn lễ của nhân viên trước đây, hành vi này đủ để cho một nhân viên cả đời khó quên.

Triệu Quốc Đống vốn định 12h mới đến nhưng lo tắc đường, đồng thời Lưu Nhược Đồng cũng nhắc bên nhà gái cần đi sớm một chút.

Lệnh Hồ Triều cũng tới, y đến từ hôm trước, Sở Lỵ cũng đi cùng hắn đến Bắc Kinh. Do bay chuyến bay muộn nên tới Bắc Kinh đã là hơn 10h tối, Lệnh Hồ Triều gọi điện báo cho Triệu Quốc Đống mình đã tới, hẹn hôm sau trực tiếp đến khách sạn Côn lôn.

Triệu Quốc Đống đến thì xe đón dâu chưa về, hai vợ chồng Lệnh Hồ Triều chắc đã đến trước.

Lưu Nhược Đồng lái chiếc xe rất bình thường của cô, xe mặc dù mua đã vài năm nhưng ít đi, hay được bảo dưỡng cho nên không nhìn ra xe này đã chạy được bảy năm. Chỉ là loại xe của cô khá cũ, so sánh với các loại xe Mercedes-Benz Lincoln ở bãi đỗ xe thì kém hơn nhiều.

Lưu Nhược Đồng xuống xe còn cười hỏi có ảnh hưởng đến thể diện của Triệu Quốc Đống không, làm Triệu Quốc Đống mất giá không? Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, hắn đã qua cái tuổi theo đuổi vật chất, ô tô chỉ là phương tiện giao thông mà thôi, hắn không quá chú ý đến đi xe gì.

Khách sạn Côn Lôn là khách sạn năm sao lâu đời của Bắc Kinh, sau vài lần tu sửa nên điều kiện rất được, hơn nữa vị trí nằm ở trung tâm thành phố, giao thông rất thuận tiện. Thời gian trước Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh là thích tới khách sạn này. Có thể chọn khách sạn này tổ chức lễ cưới đủ chứng minh nhà chồng Lục Nhị không đơn giản.

Nhà Lục Nhị thì Triệu Quốc Đống biết rõ, bố mẹ làm giáo viên ở huyện Phong Đình, Lục Nhị đi đến bây giờ có thể nói là điều nhà cô chưa từng tưởng tượng được. Ngoài Triệu Quốc Đống giúp ra, chủ yếu là dựa vào cố gắng của cô và sự tán thành của lãnh đạo. Nếu không Cam Bình cũng không đưa Lục Nhị từ tỉnh An Nguyên đến bộ Văn Hóa.

Lệnh Hồ Triều đứng ở cửa liếc cái nhận ra vợ chồng Triệu Quốc Đống từ xe xuống nên đi tới đón.

Lục Nhị không có nhiều quan hệ ở bên Ninh Lăng, mấy năm ở tỉnh rồi lên Bắc Kinh. Vợ chồng Lệnh Hồ Triều nói giọng An Nguyên nên người phụ trách tiếp đón bạn bè người thân hai nhà cơ bản không nhận ra y. Mà Lệnh Hồ Triều muốn đợi Triệu Quốc Đống nên hai vợ chồng đứng ở cửa khách sạn cũng có chút không được tự nhiên.

Nghĩ đến mình tốt xấu cũng là phó chủ tịch huyện, lại được bí thư quận ủy Quế Toàn Hữu tin tưởng, Lệnh Hồ Triều rất đắc ý.

Mặc dù Lục Nhị bây giờ cũng là thư ký cấp trưởng phòng, thậm chí rất nhanh lên cấp phó huyện, lại là ở Bắc Kinh nhưng Lục Nhị không hề hâm mộ đối phương. Trời cao hoàng đế xa, dưới chân vua nên một cán bộ cấp phó huyện không đáng gì cả. Nhưng đặt ở huyện, nhất là phó chủ tịch huyện, thường vụ huyện ủy có quyền lực như y thì lại khác.

Hôm nay đứng đây không ai để ý, thậm chí không thấy ai là người quen làm Lệnh Hồ Triều không được tự nhiên.

- Trưởng ban Triệu, ngài tới.

Triệu Quốc Đống nhìn vợ chồng Lệnh Hồ Triều từ trên xuống dưới sau đó gật đầu nói.

- Được, xe ra thời tiết Quy Ninh rất hợp người. Sở Lỵ quen với công việc ở Hoài Khánh chưa?

- Trưởng ban Triệu, tôi bây giờ ở Hoài Khánh đã vài năm, còn có gì là quen hay không? Lấy ai theo đó, hai năm nay Ninh Lăng phát triển rất nhanh đã vứt Hoài Khánh ở phía sau, tôi mỗi lần về đều cảm thấy Ninh Lăng thay đổi rất lớn. Đây đều là do trưởng ban Triệu tạo trụ cột cho Ninh Lăng.

Sở Lỵ rất biết nói, miệng cũng ngọt, thoáng cái đã trở nên thân mật được với Lưu Nhược Đồng, Triệu Quốc Đống thấy vậy cũng thầm khen. Sở Lỵ này không đơn giản, có vài phương diện còn có “năng lực” hơn Lệnh Hồ Triều. Một bên rất tự nhiên chụp mũ cho mình, một bên đã lấy lòng được Nhược Đồng.

Triệu Quốc Đống cười lớn có vẻ không coi ai ra gì làm không ít người đang chờ ở sảnh nhìn tới. Hơn nữa Triệu Quốc Đống và Sở Lỵ nói chuyện với giọng An Nguyên nên có mấy người lộ vẻ khinh thường.

- Trưởng ban Triệu, Sở Lỵ nói là sự thật. Mấy năm nay Ninh Lăng phát triển nhanh hơn Hoài Khánh nhiều, hơn nữa kết cấu sản nghiệp cũng trội hơn Hoài Khánh. Năm ngoái Hoài Khánh mặc dù thành côn vượt qua Vĩnh Lương để đứng thứ ba toàn tỉnh nhưng khoảng cách so với Ninh Lăng đứng thứ hai càng lúc càng lớn. Điểm này ngay cả phó bí thư thị ủy Đàm và thị trưởng Phó đều phải thừa nhận. Bí thư Toàn Hữu cũng thường xuyên nói Hoài Khánh muốn vượt qua thì không thể không tìm kiếm đột phá mới. Thị xã cũng đang không ngừng nghiên cứu thảo luận làm như thế nào để Hoài Khánh bay lên lần thứ hai. Ninh Lăng mang đến áp lực rất lớn cho toàn tỉnh. Chẳng qua có lẽ An Đô cảm thấy áp lực lớn nhất.

Lệnh Hồ Triều đã không là thư ký cẩn thận trước đây, mấy năm làm phó chủ tịch huyện khiến yy đã trưởng thành hơn nhiều. Mặc dù trước mặt Triệu Quốc Đống vẫn khiêm tốn, cung kính nhưng vẫn nói được ý kiến của mình.

Tốc độ tăng trưởng năm ngoái của Ninh Lăng đạt 63,8%, GDP đột phá 165 tỷ, mặc dù giảm không ít so với năm trước nhưng đây là dựa trên trụ cột 100 tỷ nên vẫn làm người ta sợ hãi. Có thể nói đến bây giờ Ninh Lăng mới chính thức có thực lực đuổi theo An Đô, mặc dù hai nơi vẫn còn chênh lệch hơn 70 tỷ nhưng Ninh Lăng vẫn ất có hy vọng vượt qua.

- Ninh Lăng hai năm qua phát triển khá nhanh, chẳng qua các nơi khác ở An Nguyên cũng không chậm. Đường Giang năm ngoái không chậm hơn Ninh Lăng bao nhiêu mà. Vinh Sơn cùng Thông Thành cũng có một ít khởi sắc. Tôi cảm thấy An Nguyên năm ngoái có điểm giống như trăm hoa đua nở, tốt hơn nhiều so với trước đây một mình Ninh Lăng nở hoa. Bí thư Đông Lưu cùng Chủ tịch Hạo Nhiên không ngừng hô hào toàn tỉnh cùng phát triển, hiệu quả cũng dần thể hiện ra. Tôi tin kinh tế An Nguyên năm nay còn có thể tốt hơn nữa.

Triệu Quốc Đống vừa nói vừa nhìn quanh một vòng.

Cửa chính đã rất đông khách, mỗi người đều nói chuyện với người quen của mình nhưng có thể thấy hầu hết là họ hàng, bạn bè bên nhà trai, xem ra nhà trai cũng có bối cảnh. Từ cách ăn mặc, ăn nói của khách tới cũng có thể nhìn ra đại khái.

Có mấy cô gái xem ra là người quen của Lục Nhị ở Bắc Kinh, còn có một chút có lẽ là đồng nghiệp ở Bộ văn hóa với Lục Nhị. Triệu Quốc Đống không nhận ra ai, cũng không biết Cam Bình đã tới chưa, theo lý thuyết lúc ày cũng nên đến.

Từ biểu hiện của khách đến Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra vài điều. Khách bên nhà trai đông hơn nhà gái nhiều, hơn nữa cũng nhìn ra có không ít người khá thành công.

Mặc dù không thể nói điều này đại biểu cho tương lai đôi vợ chồng trẻ ai mạnh ai yếu nhưng cũng không thể không nói đây là một nhân tố ngầm trong đó. Chỉ từ điểm này có thể mơ hồ nhìn thấy gia đình hai bên cùng với trình độ xã hội. Đương nhiên số lượng cũng chưa chắc đại biểu tất cả, chất lượng còn quan trọng hơn.

Triệu Quốc Đống và Lệnh Hồ Triều cũng khiến một số người chú ý. Mặc dù hai người nói chuyện bằng tiếng An Nguyên, khác với những người xung quanh lấy giọng Bắc Kinh nói chuyện nhưng khí độ hai người thể hiện là không bình thường. Nhất là Triệu Quốc Đống giống như không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Mà Lưu Nhược Đồng đứng bên không nói chuyện mấy cũng rất điềm đạm, tự nhiên, áo khoác ngoài rất tùy ý bay trong gió, chiếc áo len cao cổ cùng chiếc dây chyền tôn lên nét đẹp của người phụ nữ, chiếc váy dài đến đùi màu trắng sữa được chiếc thắt lưng màu nâu buộc lại. Cô duyên dáng đứng đó khiến mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên không thể so sánh.

Người có ánh mắt luôn từ biểu hiện của người phụ nữ là biết người đàn ông của cô ta không phải là người bình thường. Mặc dù Triệu Quốc Đống ăn mặc rất đơn giản, thậm chí không nhìn ra hắn có gì xuất sắc nhưng anh có thể cảm thấy hắn đứng bên cạnh Lưu Nhược Đồng mà không hề kém cạnh.

Dương Khắc – chồng Lục Nhị tốt nghiệp đại học Nam Khai, bây giờ công tác ở tập đoàn Trung Liên, tập đoàn Trung Liên có tên đầy đủ là công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn khí thiên nhiên – dầu mỏ liên hợp Trung Quốc, đây là tập đoàn năng lượng khổng lồ trực thuộc Bộ năng lượng. Nhà Dương Khắc nghe nói cũng có chút thế lực, có thể vào tập đoàn Trung Liên làm việc đương nhiên là có cửa.

Triệu Quốc Đống cũng không hỏi Lục Nhị về tình hình gia đình Dương Khắc, Lục Nhị không giới thiệu. Có lẽ cô cảm thấy trước mặt Triệu Quốc Đống mà nói chuyện gia đình chồng mình có khi càng thấy xấu hổ.

- Nghe nói cô dâu không phải người Bắc Kinh chúng ta, là người tỉnh ngoài?

- Ừ, không biết sao Dương Khắc có điều kiện tốt như vậy mà lấy vợ ngoại tỉnh?



- Ai biết được? Chẳng qua nghe nói cô gái kia khá đẹp, cũng có năng lực, có lẽ đây là nguyên nhân mà Dương Khắc thích cô ta.

- Điều kiện gia đình cô gái thế nào?

- Cái này tôi không rõ lắm, Trương di, cô biết không?

- Ôi, còn có thể thế nào nữa? Nghe nói là giáo viên ở nông thôn, trước đây có lẽ chưa từng lên Bắc Kinh bao giờ.

- Ồ, vậy cô gái này lấy được Dương Khắc đúng là chuột sa chĩnh gạo, không biết kiếp trước tu thế nào mà lại may mắn thế.

- Đúng là quái lạ. Tôi giới thiệu hai ba cô gái cho Dương Khắc mà cậu ta không ưng ai cả. Có một là họ hàng với lão Chu trong công ty chúng ta, dung mạo đẹp, bố còn làm một phó giám đốc tập đoàn quốc tế Hán Đường. Đáng tiếc Dương Khắc chỉ gặp mặt một lần rồi không tiếp xúc nữa.

Mấy đôi vợ chồng ở bên nhỏ giọng nói chuyện, giọng nói mặc dù không quá khắc nghiệt nhưng khá coi thường hoàn cảnh gia đình Lục Nhị, hơn nữa có một số người phụ nữ lúc nói chuyện còn nhìn về phái Triệu Quốc Đống và Lệnh Hồ Triều. Bọn họ cảm thấy mấy người Triệu Quốc Đống là khách bên nhà gái.



Ngoài cửa hơi xao động, một đôi vợ chồng khoảng 50 tuổi đi tới, mặc khá quy cách, mặt mày tươi cười, tay cầm bao thuốc Trung Hoa đã mở, một bên nói chuyện với mấy cặp vợ chồng, một bên mời thuốc.

Triệu Quốc Đống đoán đây chắc là bố mẹ Dương Khắc, chỉ tiếc không ai giới thiệu với hắn, hắn cũng không tiện chủ động lên chào hỏi.

Nhìn bộ dạng có thể thấy bố mẹ Dương Khắc là cán bộ không lớn không nhỏ ở cơ quan. Từ vẻ mặt người xung quanh đều nở nụ cười chào đón, vẻ mặt này Triệu Quốc Đống rất hay thấy đó là nhìn thấy lãnh đạo cấp trên mới có vẻ mặt đó.

Bố mẹ Dương Khắc cũng chú ý tới bốn người Triệu Quốc Đống, có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy nên đoán là khách nhà gái. Nhưng mấy người này tuy có khí độ không bình thường nhưng bọn họ hỏi khách xung quanh đều nói không nhận ra, điều này làm vợ chồng bố mẹ Dương Khắc không dám xác định.

Đối phương cuối cùng đã đi tới trước mặt, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt như lãnh đạo, Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ nên chào đối phương như thế nào? Gọi cô chú, cách gọi này đã lâu hắn không dùng đến, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng thấy mới lạ. Gọi chức vụ nhưng mình không nhận ra đối phương, không biết chức vụ của họ là gì, không thể hàm hồ gọi giám đốc Dương, chẳng may người ta không phải giám đốc thì có phải thành trò cười không?

Dương Thủ Tuấn nhìn mấy người này từ trên xuống dưới, phụ nữ khá quyến rũ nhất là người phụ nữ cao gầy hơn 30 tuổi kia. Với ánh mắt của y cũng nhận ra thân phận của mấy người này không bình thường, có lẽ là lãnh đạo của Lục Nhị lúc làm việc tại An Nguyên. Tuy nói những người này đến Bắc Kinh không tính là gì nhưng dù sao cũng vì hôn lễ của con mình tới, mình phải đến chào.

- Mấy vị đến tham gia hôn lễ của con tôi và Lục Nhị? Tôi là Dương Thủ Tuấn, bố của Dương Khắc, đây là mẹ cháu, không biết?

Dương Thủ Tuấn nho nhã hỏi.

Triệu Quốc Đống á khẩu, đối phương khá khách khí nhưng mình vẫn không biết gọi như thế nào, xem ra chỉ có thể hàm hồ gọi tiếng chú theo Lục Nhị. Triệu Quốc Đống há mồm cảm thấy giọng mình như bị ép phải nói nên khá cứng.

- Chào cô chú, bọn cháu đều là đồng nghiệp trước đây của Lục Nhị. Hôm nay rất vui vì có thể đến tham gia hôn lễ của Lục Nhị. Không khí náo nhiệt thế này thật sự làm bọn cháu vui mừng cho vợ chồng Lục Nhị.

Dương Thủ Tuấn nở nụ cười tự hào. Nói đùa à, khách sạn Côn Lôn này đâu phải ai cũng có thể bày tiệc cưới, cái này phải có quan hệ và thực lực kinh tế đảm bảo. Tốt xấu mình cũng là lãnh đạo cấp phòng thuộc tập đoàn Quốc điện, Dương Thủ Tuấn vẫn rất tự hào về thân phận của mình nhất là với người nhà gái.

Không đợi Dương Thủ Tuấn trả lời, ngoài cửa đã có một chiếc xe màu đen chạy tới, xe thoáng dừng lại, một đôi vợ chồng đi xuống.

- Thủ Tuấn, nhanh, giám đốc Chu tới.

Người vợ mắt rất sáng, liếc cái nhận ra khách nên kéo chồng.

- Mau một chút, đừng thất lễ.

Dương Thủ Tuấn cũng nhìn ra khách tới là lãnh đạo của mình, lãnh đạo đang nhìn quanh tìm mình. Y không kịp nghĩ nhiều mà đi theo vợ.

Lệnh Hồ Triều có chút bực mình nhìn đối phương:

- Trưởng ban Triệu, người này sao vậy chứ? Khách quý tới là bỏ mặc chúng ta, không nói câu gì đã đi, có phải thất lễ không?

- Không phải thất lễ mà là quá hám lợi. Em thấy Lục Nhị sau này vào nhà này sẽ khổ.

Sở Lỵ lên tiếng.

- Vợ chồng hai người đừng có mà quan tâm cho người khác. Lục Nhị cũng không phải kẻ vừa đâu. Có bộ trưởng Cam chống giữ cho thì sợ gì?

Triệu Quốc Đống nở nụ cười:

- Người ta có khách quý tới, không chừng là lãnh đạo cấp trên, y còn có thể không mau ra tiếp ư? Điều này có thể giải thích. Ví dụ như lãnh đạo thị ủy tới, cậu có đi đón không Lệnh Hồ?

Một đám người vây quanh đôi vợ chồng mới tới đi vào trong. Triệu Quốc Đống đứng từ xa nhìn thấy người đàn ông hơi quen mặt như đã nhận ra ở đâu, hình như là giám đốc một công ty con của Tập đoàn quốc điện, hình như họ Chu, tên là gì thì hắn không quá nhớ. Hắn và Đổng Minh Đường lúc ăn cùng nhau có một lần giám đốc Chu này cũng tham ra. Người này hình như có quan hệ mật thiết với Đổng Minh Đường.

- Quốc Đống, có phải thấy mất mát không?

Lưu Nhược Đồng đứng bên Triệu Quốc Đống khẽ cười nói:

- Ở Bắc Kinh này dù là ai cũng cảm thấy mình cao hơn người ngoài Bắc Kinh một bậc, người tỉnh ngoài đến sẽ thấp hơn một đầu dù anh có làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

- Ha ha, như vậy sao?

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Lưu Nhược Đồng.

- Không chừng ngày nào đó anh có thể nhanh chóng khôi phục thân phận quan Bắc Kinh đó.

- Vậy ư?

Lưu Nhược Đồng nghi hoặc nhìn Triệu Quốc Đống, không biết hắn nói thật hay không? Cô cũng mơ hồ nghe vài lời đồn về Triệu Quốc Đống nhưng Lưu Thác đã phủ nhận nên cô không tiện hỏi thêm.

Xe đón dâu cuối cùng đã tới, đây là một xe Lincoln ba cửa màu trắng không biết có phải do khách sạn cung cấp cho bọn họ không?

Đám người ở cửa bắt đầu sôi nổi, Triệu Quốc Đống rất tự giác dẫn theo Lưu Nhược Đồng, vợ chồng Lệnh Hồ Triều lui ra sau, bây giờ là thiên đường của người trẻ. Nhìn đứa bé mở cửa xe Lincoln, Lục Nhị đầy hạnh phúc đi xuống, bên cạnh là phù dâu. Triệu Quốc Đống không khỏi nhớ đến lúc mình kết hôn.

- Sao, có phải có cảm xúc không anh?

Lưu Nhược Đồng dựa sát vào Triệu Quốc Đống, nhẹ nhàng nói.



- Ừ, có lẽ chúng ta nên cưới lại một lần, được không?

Triệu Quốc Đống cười cười phản kích.

Mặt Lưu Nhược Đồng nóng lên, ý này của hắn rất phong phú, giống như hắn ám chỉ mình và hắn vừa mới chính thức làm vợ chồng thật sự, kết hôn từng đó năm, nằm cùng giường không ít nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cả hai chịu được cho tới tận bây giờ.

Một câu làm Lưu Nhược Đồng á khẩu, Triệu Quốc Đống khá vui vẻ. Đây là lần đầu cô á khẩu khi nói chuyện với hắn.

Theo cô dâu đi tới, hôn lễ chính thức bắt đầu. Chú rể và cô dâu đứng ở sân khấu ngoài cửa chính cảm ơn khách đến tham dự.

Theo quy củ những người cảm thấy mình có thân phận sẽ lên chúc mừng, sau đó là bạn bè hai bên, đương nhiên không thiếu được việc bố mẹ hai bên nghênh tiếp, dù sao nhiều khách đến là do phụ huynh mời.

Chẳng qua Lục Nhị có vẻ hơi ít người đến chúc. Nhìn bố mẹ Dương gia chào hỏi khách tới, gần như mỗi người đều có đầu có mặt, quà cũng xa xỉ, mà bên khách nhà gái không nhiều, cùng lắm chỉ là một ít bạn bè, đồng nghiệp của Lục Nhị. Tuy việc này không quá nhiều người chú sy nhưng đối với một số người thích lấy chuyện làm quà thì bọn họ đã tìm được đề tài.

Đoàn người Triệu Quốc Đống bị đẩy sang tít tận ngoài cùng, hắn cũng không thèm để ý, thậm chí còn có tâm trạng muốn đứng xem mọi người diễn trò.

Đối với hắn mà nói đợt mình kết hôn thì hắn nửa tỉnh nửa mơ, đến bây giờ hắn cũng không có bao ấn tượng, có lẽ do tâm trạng lúc ấy ảnh hưởng đến thái độ với cuộc hôn nhân nên hắn khá lạnh nhạt.

Bây giờ xem hôn lễ của Lục Nhị, hắn giống như có cảm giác ký ức trong đầu mình được hiện lên, những ấn tượng về cuộc kết hôn của mình cũng từng chút một hiện ra.

Mặc dù mặt Lục Nhị vẫn cười rất tươi nhưng một ít lời bàn tán của họ hàng nhà Dương Khắc cũng rơi vào tai cô.

Cô cẩn thận trang điểm nhưng nỗi khó chịu trong lòng đúng là mãi không tiêu tan.

Mặc dù đối phương nói đều là thật nhưng sự chênh lệch bị nói thẳng ra thì ai chẳng thấy tổn thương. Lục Nhị biết Dương Khắc không quá để ý việc này nhưng họ hàng nhà hắn lại khác. Lục Nhị thậm chí nghi ngờ nếu mình không phải thư ký của phó bộ trưởng Bộ văn hóa mà chỉ là một nhân viên công ty bình thường thì những người này có kiên quyết phản đối Dương Khắc yêu mình, lấy mình không? Dương Khắc có thể chống lại áp lực lớn như vậy không?

Ra khỏi toilet, Lục Nhị điều chỉnh tâm trạng của mình một chút, làm cho nụ cười lại xuất hiện trên mặt.

Khách lục tục tới, khách của Dương gia chiếm hơn 90%, hơn phân nửa đều là khách của bố mẹ Dương Khắc. Lục Nhị cố gắng làm tâm trạng mình tốt hơn, ai cũng nói thời gian đầu khi kết hôn dễ bị các chuyện nhỏ ảnh hưởng, có lẽ mình cũng như vậy.

Cam Bình đến làm tâm trạng Lục Nhị tốt hơn nhiều. Cam Bình là phó bộ trưởng bộ Văn hóa nên bố mẹ Dương Khắc vẫn có lễ phép. Thấy bố mẹ Dương Khắc cung kính với Cam Bình, Lục Nhị thấy mình vui hơn nhiều.

Dương Khắc thấy vẻ mặt vui mừng của Lục Nhị, mắt còn sáng lên, y khá kinh ngạc quay đầu nhìn theo thì thấy hai nam hai nữ đang đi tới. Người đi đầu còn đang cười, mà người phụ nữ bên cạnh người đó cũng rất ưu nhã, khí chất đặc biệt khác hẳn người xung quanh.

- Lục Nhị, chúc mừng, đây có phải là chồng cô, Tiểu Dương?

Dương Khắc đang suy nghĩ xem đó là ai, Lục Nhị đã vui mừng kéo Dương Khắc lên đón.

- Trưởng ban Triệu, ngài đến? Đây là Nhược Đồng tỷ phải không? Lệnh Hồ, Sở Lỵ, hai người cũng tới. Tôi còn tưởng hai người chờ đến lúc hôn lễ bắt đầu mới tới.

Lục Nhị như thấy nhà mình, cô rất hưng phấn giới thiệu với Dương Khắc:

- Dương Khắc, đây là lão lãnh đạo trước đây của em, trưởng ban Triệu. Tổng bí thư bây giờ làm ở Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, đây là Lệnh Hồ Triều đồng nghiệp trước đây của em, bây giờ đã là phó chủ tịch huyện Quy Ninh – An Nguyên.

Dương Khắc có chút khiếp sợ nhìn hai người trước mặt. Tên của Triệu Quốc Đống y đương nhiên không thể không biết, thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, y cũng từng nghe Dương Khắc nhắc tới, chỉ nói tuổi Triệu Quốc Đống còn rất trẻ, chỉ hơn mình vài tuổi, bây giờ đã làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh. Đến khi gặp y mới phát hiện đối phương hoàn toàn khác suy nghĩ của mình, đối phương trông rất bình thường.

Dương Khắc chưa từng nghĩ Triệu Quốc Đống có thể từ Điền Nam xa xôi lên Bắc Kinh tham gia hôn lễ của mình và Lục Nhị, điều này làm y vừa giật mình đồng thời cũng thấy cảm động. Bảo sao còn trẻ như vậy đã lên chức cao đến thế.

Dương Khắc nhanh chóng có phản ứng, vội vàng dùng hai tay bắt tay đối phương:

- Trưởng ban Triệu, chào ngài, tôi sớm nghe Lục Nhị nhắc tới ngài nhiều lần. Ngài có thể tới tham gia hôn lễ là vinh hạnh của chúng tôi.

Dương Khắc phản ứng rất nhanh, một bên bắt tay Triệu Quốc Đống, sau đó chào Lệnh Hồ Triều. Triệu Quốc Đống và Lệnh Hồ Triều cũng đưa phong bao chúc mừng.

Mấy người dang nói chuyện, bố mẹ Dương Khắc bên kia gọi vọng sang:

- Dương Khắc, Lục Nhị, giám đốc Lâm tới.

Dương Khắc lộ vẻ khó xử, Triệu Quốc Đống cười nói:

- Hôm nay là việc vui của hai người, mau đi, chúng tôi tự đi là được.

Dương Khắc tỏ vẻ cảm ơn sau đó dùng mắt ra hiệu Lục Nhị đi cùng mình. Lục Nhị có chút không muốn, khách như Triệu Quốc Đống ở đâu cũng là khách quý nhất, ít nhất cũng phải do hai vợ chồng cô hoặc bố mẹ đưa vào trong. Nhưng bây giờ nếu ném Triệu Quốc Đống lại đúng là không tiện.

- Được rồi Lục Nhị, mau đi đi, Dương Khắc cũng đi đi nếu không bố mẹ chồng của cô sẽ tức đó.

Triệu Quốc Đống nhìn sang bên kia, một xe Audi A 8 màu đen đỗ ở cửa, bảo sao bố mẹ Dương Khắc lại gấp như vậy.

Lục Nhị có chút xấu hổ xin lỗi bảo mấy người Triệu Quốc Đống đến vị trí chủ tọa ngồi. Lưu Nhược Đồng kéo tay Triệu Quốc Đống nói:

- Quốc Đống, có phải đã lâu mới có cảm giác này không? Lúc nào trưởng ban Triệu của chúng ta lại có thể không có người tiếp đón.

Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn cô.

- Em sợ thiên hạ không loạn hả, em cảm thấy anh hẹp hòi như vậy sao?

Lưu Nhược Đồng cười hì hì, vợ chồng Lệnh Hồ Triều ở bên cũng thấy vui vẻ. Người như Triệu Quốc Đống đi đến đâu không được mọi người vây quanh, nhưng bây giờ lại không có ai tiếp đón cả, đi vào ăn cũng phải tự tìm chỗ.

Vào trong sảnh, ở đây đã rất đông người, xem ra khách đã vào hơn nửa. Triệu Quốc Đống không quá thích nơi đông người như vậy, nhất là bây giờ vị trí hắn đi qua đều có người ngồi đầy, đương nhiên còn có một ít bàn trống một hai ghế.

Lệnh Hồ Triều và Sở Lỵ thích ứng nhanh hơn vợ chồng Triệu Quốc Đống, rất nhanh tìm được vị trí thuộc về mình. Bàn này chắc là cho khách từ An Nguyên tới. Lệnh Hồ Triều trùng hợp nhận ra một người làm ở Ủy ban nhân dân tỉnh, chắc đây là bạn thân của Lục Nhị.

- Trưởng ban Triệu, Lục Nhị không phải bảo ngài và Lưu tỷ ngồi ở chủ tọa sao? Bên kia là chủ tọa, còn có nhiều chỗ trống.

Lệnh Hồ Triều thấy trên cùng có bàn lớn 16 ghế nhưng chưa có mấy người ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook