Quyển 15 - Chương 14
Thụy Căn
16/04/2013
Tác phong làm việc của Trúc Văn Khôi khá giống Triệu Quốc Đống. Nhân thời gian ngắn ngủi, y gọi điện ra ngoài phân công công việc cho tổ phụ trách hạng mục sân bay Đông Trại.
Trên thực tế trước đây tổ công tác do Triệu Quốc Đống hết lòng ủng hộ nên chưa bao giờ buông long, chẳng qua bây giờ đã chính thức tiến vào giai đoạn trình báo lên trên.
Triệu Quốc Đống chỉ thị cho Trúc Văn Khôi tổ chức các ngành liên quan khởi đồng, phải giành từng giây nhanh chóng để Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh thông qua. Trong đó chủ yếu cần tiến hành giao tiếp với chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh và Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nhâm Vi Phong phụ trách quản lý Ủy ban kế hoạch phát triển.
Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là cửa của Nhâm Vi Phong. Nếu Nhâm Vi Phong không tỏ thái độ thì dù anh có quan hệ mật thiết hơn nữa với Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh thì có lẽ Ủy ban kế hoạch phát triển cũng không dám báo cáo hạng mục này lên Ủy ban.
Trúc Văn Khôi lập tức đi bố trí. Y mặc dù không được nhận phân công quản lý mảng này nhưng không có nghĩa là không có quan hệ. Y phụ trách mảng quản lý đất đai, xây dựng đô thị và giao thông nên có nhiều thời gian qua lại với Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh. Nhất là việc vận động mấy hạng mục như cầu chính qua Ô Giang … khiến y hay lên Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh. Thậm chí mấy vị chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh tới Ninh Lăng, đi Hoa Lâm đều được Trúc Văn Khôi tự mình đi tiếp.
Tuy nói hạng mục sân bay Đông Trại rất lớn, không phải Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh có thể quyết định. Nhưng đầu tiên phải từ Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh đến Ủy ban tỉnh, đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, đến Quốc vụ viện và Quân ủy trung ương. Căn nhà cao vạn trượng cũng phải có nền tảng, nền tảng ban đầu có thể nói là khá quan trọng.
Theo ý của Triệu Quốc Đống thì trong thời gian ngắn nhất chính là thông qua tỉnh phê duyệt, nhanh chóng báo lên cho Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Sau đó nhân mấy tháng học trên Bắc Kinh mà cố gắng hoạt động, cố gắng trước tháng năm hạng mục được xác định. Vì thế cũng cần Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh toàn lực phối hợp, ủng hộ, nhanh chóng hoàn thành tiến trình ở tỉnh.
- Bố trí xong rồi chứ?
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ và nói.
- Vâng, đã bố trí xong. 6h30, khách sạn quốc tế Phỉ Thúy Bảo, ở đó có hoàn cảnh đẹp, đồ ăn dân tộc ngon.
Trúc Văn Khôi nói:
- Bí thư Triệu, chủ tịch Vi Phong có đến được không?
Hai vị chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh đã nhận lời mời. Bọn họ cũng hiểu rõ tại sao Ninh Lăng lại mời. Chẳng qua Triệu Quốc Đống dẫn Trúc Văn Khôi tự mình đến khiến hai vị lãnh đạo Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh cũng phải khách khí nhận lời mời.
Ai cũng biết Triệu Quốc Đống đang có danh tiếng lớn trong cả nước, sáng tạo kỳ tích Ninh Lăng. Ngay cả Viện nghiên cứu kinh tế vĩ mô – Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng phái người đến điều tra về sự phát triển của Ninh Lăng, qua đó đủ thấy vị Bí thư thị ủy này không bình thường. Thời gian trước có lời đồn về việc chọn chức Thị trưởng An Đô, Triệu Quốc Đống này cũng có sức cạnh tranh mạnh, tuy nói cuối cùng không thành công nhưng một người mới 33 tuổi đã có thể tiến quân vào cấp phó tỉnh ai dám nói vài năm nữa hắn không được phân công quản lý anh?
Nhưng bên Nhâm Vi Phong còn chưa xác định. Buổi chiều Nhâm Vi Phong còn có việc, tối chưa chắc đã đến được. Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã quyết định dù như thế nào cũng phải gõ được qua cửa của y.
Hắn không có bao thời gian, hai hôm nữa hắn phải lên Bắc Kinh, không làm xong ở tỉnh thì hắn không yên tâm.
- Đợi tiếng nữa gọi lại, không được tôi sẽ tới canh ở khách sạn Hồ Thiên Nga. Chủ tịch Vi Phong đang có hội thảo quốc tế ở đó, có thể tối còn có bố trí ăn uống nhưng tôi cũng phải kéo lại đây. Làm lãnh đạo cũng khổ, ăn bữa cơm mà phải chạy đông chạy tây, dạ dày toàn bị bệnh vì mấy việc này.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Ha ha, Bí thư Triệu, có phải là ai bị đau dạ dày mới có thể thành lãnh đạo không? Vậy làm lãnh đạo đúng là thảm. Tôi có thể ăn, có thể uống nên sợ là cả đời cũng như thế này mất.
Trúc Văn Khôi cười ha hả nói.
Trong cả bộ máy Thị ủy, Ủy ban chỉ có mình Trúc Văn Khôi dám can đảm nói tùy tiện như vậy trước mặt Triệu Quốc Đống. Ngay cả Chung Dược Quân, Lam Quang hoặc là Tiêu Phượng Minh, Tằng Lệnh Thuần cũng không dám như vậy.
- Văn Khôi, anh nói tới khách sạn Phỉ Thúy Bảo biết tôi nghĩ đến gì không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
Trúc Văn Khôi lắc đầu không hiểu.
- Hoàng Lăng sau khi lên làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, tôi lần đầu dẫn mấy thành viên bộ máy Tây Giang bày tiệc rượu mời y cũng ở khách sạn Phỉ Thúy Bảo.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Lúc ấy tôi cũng muốn báo cáo với y về việc phát triển, quy hoạch Tây Giang, cùng với đó là hy vọng đề cử Ngụy Hiểu Lam, kết quả mấy người chọn khách sạn Phỉ Thúy Bảo.
Trúc Văn Khôi im lặng không nói. Hoàng Lăng xảy ra chuyện khiến thị xã đều ngại nhắc đến y. Chẳng qua Trúc Văn Khôi biết Triệu Quốc Đống là người rộng lượng nên không ngại. Sau đó Hoàng Lăng bị xét xử, Triệu Quốc Đống còn cùng Trúc Văn Khôi tới nhà tạm giam thăm Hoàng Lăng.
Mặc kệ nói như thế nào nếu không có Hoàng Lăng, Trúc Văn Khôi y vẫn không thể lên được cấp phó giám đốc sở. Mặc dù Hoàng Lăng có sai đến đâu nhưng không thể không thừa nhận Hoàng Lăng có nhiều cống hiến cho sự phát triển của Ninh Lăng. ít nhất việc đầu tư xây dựng cơ sở vật chất chính là nền tảng cho Ninh Lăng phát triển như hiện nay.
Triệu Quốc Đống đột nhiên nhắc đến việc này làm Trúc Văn Khôi có chút khó hiểu.
- Trong bữa ăn đó Hoàng Lăng giới thiệu hai người bạn cho tôi, hy vọng tong nguyên tắc tôi có thể giúp một chút.
Triệu Quốc Đống nói rất bình tĩnh giống như nói chuyện không liên quan đến mình:
- Tôi không rõ quan hệ của y với hai người kia, nhưng tôi biết nếu y không thể khống chế tốt ở việc này thì sợ sẽ có chuyện.
Trúc Văn Khôi chấn động trong lòng, khẽ gật đầu.
- Văn Khôi, chúng ta đều là con người nên có tình cảm, khó tránh khỏi có bạn bè. Ở vị trí của chúng ta có nhiều quyền lực và tài nguyên lớn. Trong công việc khó tránh khỏi bị cấp trên, đồng nghiệp, bạn bè bắt chuyện hi vọng giúp đỡ một chút. Đó là điều rất bình thường, cũng không thể tránh. Mà cũng có nhiều người tìm mọi cách kéo anh xuống nước, hy vọng anh vào vòng tròn bọn họ để đạt được nhiều lợi ích vượt quá nguyên tắc. Chúng ta làm sao nắm rõ nguyên tắc, đứng vững là điều rất quan trọng.
Trúc Văn Khôi có thể nhận ra gì đó từ lời nói của Triệu Quốc Đống.
- Năm nay việc xây dựng đô thị và cải tạo hệ thống giao thông của Ninh Lăng chỉ tăng chứ không giảm. Nhất là xây dựng sân bay, cầu, quốc lộ, các hạng mục sẽ không ngừng khởi công. Văn Khôi, tôi hy vọng anh là lãnh đạo phân công quản lý việc này chẳng những phải đứng vững, càng phải yêu cầu nhân viên trách nhiệm bên dưới làm được điều này, đảm bảo chất lượng công trình tốt. Tôi không hy vọng Ninh Lăng xuất hiện người vào tù vì việc xây dựng.
- Bí thư Triệu, ngài yên tâm, tôi xin cam đoan …
Trúc Văn Khôi đang nói đã bị Triệu Quốc Đống cắt ngang:
- Văn Khôi, không phải tôi không tin anh, mà hy vọng anh không những làm được, còn đảm bảo người bên dưới cũng làm được. Tôi đề nghị anh liên lạc với Ủy ban kỷ luật một chút, các công trình trọng điểm cần có nhân viên của Ủy ban kỷ luật và Thanh tra thị xã đến giám sát, đảm bảo không nên vì xây dựng xong một công trình lại có cán bộ ngã xuống.
Trúc Văn Khôi gật đầu.
Triệu Quốc Đống có nghe được vài lời đồn về Trúc Văn Khôi. Nói Trúc Văn Khôi quản lý xây dựng các hạng mục công trình rất “chu đáo” Từ “chu đáo” này có hàm nghĩa phong phú. Vừa lúc chỉ ra rằng Trúc Văn Khôi làm việc kiên định, tác phong tốt, về vấn đề khác là Trúc Văn Khôi thò tay quá rộng, quản lý quá chi tiết, thậm chí còn tước đoạt quyền lực của lãnh đạo các ngành xây dựng, giao thông trong thị xã, như vậy khó tránh khỏi xảy ra vài vấn đề.
Ở điểm này Triệu Quốc Đống không muốn can thiệp. Tác phong làm việc của từng người là khác nhau. Theo hắn thấy Trúc Văn Khôi nắm vững nguyên tắc, chưa từng nghe nói có sai lầm về kinh tế. Vậy là đủ rồi.
Hắn vì điều kiện gia đình tốt nên không nghĩ đến việc này, nhưng Trúc Văn Khôi lại khác. Điều kiện gia đình y bình thường, lại phụ trách mảng có nhiều thịt béo nhất, làm vậy là không dễ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.