Lộng Triều

Quyển 2 - Chương 15

Thụy Căn

16/04/2013



Triệu Quốc Đống vừa nhảy xuống xe thì đã nghe thấy một tiếng gọi từ trong một phòng làm việc ở đối diện:

- Quốc Đống!

Triệu Quốc Đống vừa nghe liền biết là ai liền vừa cười vừa chạy vào văn phòng khi xưa của mình.

Trụ sở phòng công an huyện là một toà nhà năm tầng, Đội cảnh sát hình sự đương nhiên chiếm toàn bộ tầng một cùng một loạt căn phòng.

Vừa bước vào văn phòng, mấy đồng nghiệp ngày xưa liền xông tới:

- Quốc Đống, thằng này được đó! Vừa mới lên làm phó trưởng đồn mà đã có xe mới, có phải muốn khiến bọn tôi đỏ mắt hay không hả?

- Ôi, Quốc Đống, anh sướng thật, nghe nói đồn các anh ai cũng có một máy nhắn tin khiến ở đây đâu đâu cũng ồn ào huyên náo, nói mau, có phải anh cướp đoạt kho bạc nhà nước hay không?

Triệu Quốc Đống chợt thấy rùng mình, nói thật, sau hôm đi uống rượu thì hắn mới ý thức được mình có hơi xúc động, nhưng lời đã nói ra miệng thì hắn cũng không có ý thất hứa. Chỉ có điều khi báo cáo đầy sách lược với sếp Loan, Bí thư cùng sếp Hà, sếp Loan và sếp Hà cũng không nói gì nhưng Bí thư chỉ nhắc nhở mình phải chú ý chi tiêu, tiền phải dùng vào công việc, chứ không hề phản đối rõ ràng.

Triệu Quốc Đống lập tức dứt khoát đi mua một máy nhắn tin hơn giống như những nhân viên cảnh sát khác.

Hắn biết tin tức này cũng khó mà giấu diếm được, nhưng lại không ngờ lại gây xôn xao lớn như thế ở trên phòng công an huyện.

- Ha ha, không phải chỉ là một cái máy nhắn tin sao? Đâu đến mức ấy?

Triệu Quốc Đống giả ngu.

- Ha ha, Quốc Đống, khẩu khí của anh còn lớn hơn không khí đó, một cái máy nhắn tin thôi? Còn đầy trưởng phòng trên tầng bốn, tầng năm cũng chưa có máy nhắn tin đó, ngay cả Đội cảnh sát hình sự cũng mới được quyết định mỗi người được phân một cái mà đã thấy thực hiện đâu.

- Ha ha, chúng tôi ở dưới xã, lại làm trực tiếp, không giống như bọn họ đều ngồi làm việc trong văn phòng cơ quan, đưa tay ra là có điện thoại nên hiển nhiên không dùng nhiều như chúng tôi thôi, tất cả đều vì công tác.

Triệu Quốc Đống thấy nhức đầu.

Triệu Quốc Đống đến khiến Đội cảnh sát hình sự náo nhiệt cả lên, Hoàng Hóa Thành cố gắng muốn làm cho biểu hiện của mình tốt một chút nhưng cũng khó làm được. Triệu Quốc Đống bỗng nhiên nổi tiếng khiến hắn khó chịu như trong người bị gắt, nhéo.



Ở trong trường học hắn bị mình đè gắt gao, ở trong huyện thì bị đá khỏi Đội cảnh sát hình sự, không ngờ chỉ mấy tháng xuống dưới lại thay đổi nhanh chóng trở thành phó trưởng đồn, hơn nữa còn liên tục tỏ ra nổi trội. Điều này làm cho Hoàng Hóa Thành mãi mà không hiểu rốt cuộc đối phương mạnh hơn mình ở điểm nào.

Trông thấy ánh mắt của Đồng Mạn khi nhìn Triệu Quốc Đống, Hoàng Hóa Thành có cảm giác nghẹn ngào mà không nói nên lời, may mà Triệu Quốc Đống đã có Đường Cẩn nếu không Đồng Mạn có thể nhào tới ôm ấp Triệu Quốc Đống hay không thì khó mà nói được.

- Quốc Đống, ông thăng quan rồi mà không thấy chiêu đãi, có phải đã quên hết anh em trong đội này rồi hay không?

Hoàng Hóa Thành mãi mới đè nén ghen tị trong nội tâm xuống, đi tới nói.

- Hóa Thành, ông nói gì vậy? Ông cũng biết tôi vừa mới nhậm chức, sự tình nhiều nên thật sự không có thời gian để quay về phòng công an huyện, đây mới là lần thứ hai trong năm tôi về phòng công an huyện đó.

Triệu Quốc Đống vội vàng giải thích, tên Hoàng Hóa Thành này vốn luôn thích đâm chọc mình, đúng là việc xấu mình muốn giấu đi lại cứ bị người ta nhắc đến.

- Này, Hóa Thành, Quốc Đống vừa mới nhậm chức chắc chắn là bề bộn công việc, Giang Miếu lại cách xa như vậy nên hiếm khi mới về một chuyến cũng là bình thường.

Đồng Mạn cong miệng lên nói giúp.

- Ha ha, vẫn là Đồng Mạn hiểu mình.

Triệu Quốc Đống mỉm cười. Đồng Mạn nghe thấy đối phương không gọi mình là Tiểu Man thì trong lòng không khỏi mất mát, sắc mặt liền kém tươi đi chút ít.

Triệu Quốc Đống cũng không biết một câu vừa rồi của mình đã đắc tội với người khác, vừa nhìn đồng hồ trên tay sau đó lấy bao Hồng Sơn đi một vòng mới thuốc rồi ôm quyền nói:

- Đã đến giờ, tôi lên họp trước, lát nữa xuống gặp sau nhé.

Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống tham gia một hội nghị Công an huyện, trong phòng hội nghị đã có không ít người nhưng mấy ghế ở vị trí lãnh đạo thì còn để trống, mấy vị trưởng phòng, đội trưởng đều đang cười nói.

- Ô, Quốc Đống đến đây, vị trí đồn Giang Miếu các cậu ở chỗ này.

Lên tiếng chính là chánh văn phòng Cừu vốn là một cựu chiến binh.

- Chánh văn phòng Cừu, tôi không tới muộn chứ?

Triệu Quốc Đống đã sớm cầm bao Hồng Sơn chìa ra, mấy người khác hắn cũng nhận ra, Đội cảnh sát hình sự thì chạy tới tất cả các đồn công an nên hắn không xa lạ gì những người này.

- Đây là lần đầu tiên Quốc Đống tham gia hội nghị, cố quen một chút, những lãnh đạo thông thường đều đến đúng giờ.



Chánh văn phòng Cừu hưởng thụ Triệu Quốc Đống phục vụ châm lửa một cách rất tự nhiên, mấy vị lãnh đạo khác cũng đều giống nhau, nhất là Tề Chính - trưởng đồn Bắc Giao liếc nhìn hắn với ánh mắt không chào đón, Triệu Quốc Đống cũng không thèm để ý.

Đúng 10h hội nghị được bắt đầu, những người lãnh đạo đi vào mặc dù là tốp năm tốp ba nhưng trình tự lại không thay đổi, duy nhất có một vị trí trống chính là biển hiệu của Lưu Thắng An ở bên trên, Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc vì thấy Lưu Thắng An lại ngồi bình tĩnh ở bên dưới.

Loan Chinh Viễn là người cuối cùng đi vào, hắn bê một cái chén trà tử sa trông có vẻ rất tùy ý, tay kia thì chỉ có một quyển sổ kẹp một chiếc bút, ngoài ra chẳng hề mang theo một văn kiện nào cả.

(Nd: tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)

- Bắt đầu họp. Đầu tiên tôi tuyên bố một phần ý kiến phúc đáp của ban tổ chức huyện ủy, đó là vấn đề đồng chí Lưu Thắng An tới phòng công an huyện Giang Khẩu làm ủy viên Đảng ủy. Các xã, trấn, Đảng ủy Khu, đồng chí Lưu Thắng An được bổ nhiệm làm ủy viên ban chấp hành Đảng cộng sản Trung Quốc phòng công an huyện Giang Khẩu thay thế đồng chí Hứa Mậu Đình. Thông báo đặc biệt, ban tổ chức huyện ủy Giang Khẩu, ngày 27 tháng 2 năm 1993.

Tuyên bố của Ngưu Tử Kiến khá giản dị:

- Thắng An, đi lên trên ngồi đi, xin mọi người hãy hoan nghênh!

Lưu Thắng An đứng dậy khiêm tốn thu dọn một số văn kiện và sổ sách, vừa liên tục gật đầu vừa mỉm cười chân thành đi lên trên đài chủ tịch ngồi xuống vị trí cung cấp, giờ khoảng cách giữa hắn với lãnh đạo phòng công an huyện chỉ có nửa bước.

Khi phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, Triệu Quốc Đống cố ý quan sát vẻ mặt Trương Đức Tài ngồi ở hàng thứ nhất, chỉ tiếc là do nhìn nghiêng nên không thể thấy rõ toàn cảnh, nhưng hắn có thể khẳng định tâm trạng hiện giờ của Trương Đức Tài chắc chắn là rất chua xót.

Tuy hắn thành công leo lên chức đội trưởng Đội cảnh sát hình sự nhưng Lưu Thắng An cũng không hề thất bại, chẳng những thành đội trưởng đội cảnh sát giao thông mà còn được làm ủy viên Đảng ủy công an huyện.

Nghe nói Trương Đức Tài cũng đi tranh đoạt vị trí ủy viên Đảng ủy nhưng hắn không đủ khả năng thay đổi lịch sử.

Đến khi nào thì mình được ngồi trên đài chủ tịch? Triệu Quốc Đống hơi thất thần, hoặc là nói mình có thể vượt qua được không gian nhỏ hẹp này thì cần đi thêm mấy bậc thang nữa?

Lúc này nội dung hội nghị chỉ còn hai việc, phá án và tạo ra thu nhập, phá án rõ ràng là nghề nghiệp chính của công an, điều này không có gì phải nói nhưng tạo ra thu nhập thì lại khác.

Phòng công an huyện đã xác định năm nay là năm phát triển điều kiện làm việc, không chỉ tích cực xin huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện ủng hộ mà còn yêu cầu các đơn vị cũng phải hành động, với điều kiện tiên quyết là chiếu theo pháp luật, mở rộng con đường, dùng trăm phương nghìn kế gia tăng tài chính.

Trên hội nghị Ngưu Tử Kiến biểu dương những thành tích đã đạt được gần đây của đội cảnh sát giao thông, mới đây đã ngăn chặn được hai chiếc xe buôn lậu, đã hoàn thành thu thập chứng cứ, giao cho tài chính huyện tịch thu, cũng chuẩn bị toàn bộ khoản thu cấp trả phòng công an huyện, phòng công an huyện lại dùng số tiền đó đem hai chiếc xe buôn lậu kia về, một chiếc Nissan, một chiếc Mitsubishi việt dã, tuy rằng đều là loại lỗi thời nhưng so với loại Jeep 212 thì còn hơn chán.

Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng nghe nói Lưu Triệu Quốc trước khi lên chức đã phát động liên tục, đội cảnh sát giao thông liên tục chiến đấu hăng hái, ngăn chặn được nhiều chuyến buôn lậu xe, nhưng thu giữ thật sự cũng chỉ có hai chiếc xe này.

Phó Bí thư Mã Bằng cũng biểu dương phòng trị an, Đồn công an nội thành và Giang Miếu có thể hành động trước phòng công an huyện, tự trù tài chính để cải thiện phương tiện giao thông, yêu cầu các đơn vị trong toàn huyện đều phải hành động, học tập theo ba đơn vị kể trên, tranh thủ năm nay để đổi mới toàn diện phương tiện giao thông toàn huyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook