Quyển 4 - Chương 16
Thụy Căn
16/04/2013
Thấy Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ, người đàn ông trung niên thấy mình đứng đây là không ổn nên cười nói:
- Tiểu Hàn, Trưởng phòng Ngụy muốn chiều cô đưa tài liệu tới.
- Vâng.
Hàn Đông không biết mình sao lại mất tự nhiên khi có người ngoài như vậy.
- Hai người tiếp tục nói chuyện.
Người đàn ông trung niên xoay người đi ra.
- Vị Chánh văn phòng Phác này cũng hiểu chuyện. Biết anh và Tiểu Đông khó gặp nhau nên không vào làm phiền. Xem ra người này cũng được.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Anh đừng coi thường Chánh văn phòng Phác. Đó vốn là Phó trưởng ban Tuyên giáo ở thành phố khác, nhưng vì gia đình nên mới tạm thời tới nhận chức Chánh văn phòng. Nói không chừng rất nhanh sẽ lên là Phó trưởng ban hoặc xuống huyện nhận chức.
Hàn Đông một bên dọn đồ để chuẩn bị gia về, một bên nói:
- Trưa nay chuẩn bị mời em đi đâu ăn?
- Ồ Tiểu Đông, anh là khách tới, đáng ra em phải mời khách mà.
Triệu Quốc Đống đảo đảo mắt nói:
- Trên người anh không có tiền mà.
Hàn Đông trừng mắt nhìn hắn mà nói:
- Triệu Quốc Đống, anh không lấy ra chút phong độ đàn ông được sao? Cùng nữ sinh ăn cơm, nam sinh trả tiền là tất nhiên mà.
- Xin lỗi, em không phải nữ sinh, anh không phải nam sinh, chúng ta đều là người lao động. Nếu không thì chia đi.
Triệu Quốc Đống trêu chọc:
- Một cô gái có tính cách độc lập thì bình thường không tùy tiện nhận lời mời của người đàn ông, có lẽ cô ấy còn chủ động thanh toán.
Triệu Quốc Đống và Hàn Đông biến mất khỏi trụ sở Ban Tuyên giáo làm khá nhiều người bàn tán. Không ai biết Triệu Quốc Đống là ai mà có thể đưa được đóa hoa Hàn Đông của Ban Tuyên giáo Thị ủy ra ngoài. Phải biết Hàn Đông từ khi điều tới Ban Tuyên giáo Thị ủy đã rất nhiều lần từ chối lời mời của người ta.
Triệu Quốc Đống không nghĩ nhiều như vậy, hai ngày này hắn sẽ làm những việc nên làm.
Buổi chiều Triệu Quốc Đống đến Ban chính trị - Cục công an thành phố ngồi một chút, tối cùng ăn với Đồng Mạn. Cô bé này như rơi vào sương mù, cảm thấy mình như đang mơ vậy. Mỗi ngày cô tới Cục công an thành phố làm việc, hơn nữa vì thuận tiện cho công tác nên Cục công an thành phố còn phân cho cô một căn phòng trong khu ký túc của cục. Điều này càng làm Đồng Mạn thấy mơ hồ.
Triệu Quốc Đống vốn định đi dạo với cô nhưng tối có việc quan trọng nên đành nuối tiếc tạm biệt Đồng Mạn.
Hơn chín giờ, hai anh em Đức Sơn và Trường Xuyên vội vàng từ Tân Châu về, thậm chí còn mang cả Lưu Thành về.
- Tài chính thu lại thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, trên bàn là một bộ đồ uống trà. Bây giờ mấy thứ đồ tăng cường sức khỏe đang rất phát triển.
- Rất tốt, các công tác chuẩn bị của chúng ta trước đây đã có tác dụng. Các nhà kinh doanh đều là những người có danh dự, đồng thời có nguyên nhân là do sản phẩm của chúng ta rất hút khách.
Trường Xuyên bây giờ đang ở Tân Châu. Trụ sở công ty đã chuyển lên Tân Châu, mà Huyện Thương Lãng chỉ là nơi sản xuất.
- Chú ý khống chế tiền mặt, trời sắp lạnh, chúng ta phải lợi dụng thời gian này điều chỉnh một chút. Lúc trước tiến quá nhanh, một số vấn đề chi tiết của nhà máy cần thay đổi. Ngoài ra thiết bị kiểm tra chất lượng và diệt khuẩn cần phải thay mới. Bây giờ còn quá đơn giản, anh lo sang năm sản lượng tiêu thụ tăng thì không theo kịp. Nếu có kẻ muốn gây khó dễ thì chúng ta sẽ bị động.
- Em đã dựa theo ý của anh mua thiết bị mới, chắc tháng 12 sẽ tới.
Trường Xuyên gật đầu nói:
- Bây giờ sản lượng tiêu thụ đã giảm, bây giờ mỗi ngày chỉ bán tầm 10 ngàn, có lẽ tháng sau giảm còn 5000 ngàn, đây còn là do bọn em mở thị trường Trùng Khánh và Liễu Châu.
- Anh, thị trường Hồ Nam bắt đầu có đột phá. Mấy thành phố như Trường Sa, Hành Dương, Nhạc Dương đều bắt đầu có Nước suối Thương Lãng tiến vào. Chỉ là thời tiết chuyển lạnh nên sản lượng tiêu thụ khó có đột phá. Chẳng qua em đoán năm sau sẽ thành công ở Hồ Nam.
Đức Sơn rất tin tưởng mà nói. Y được phái tới mở thị trường Hồ Nam và đạt được hiệu quả nhất định.
- Bây giờ tài chính lưu động của công ty là bao nhiêu?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút mà nói. Tháng 11 sẽ tổ chức Hội đấu giá Tiêu Vương trên Cctv, Triệu Quốc Đống không hy vọng xa vời Nước suối Thương Lãng có thể thành công ở đó. Nhưng lợi dụng cơ hội để Nước suối Thương Lãng lộ mặt cũng là cơ hội hiếm có. Bỏ ra vài triệu chuẩn bị tuyên truyền ở đây sẽ khiến Nước suối Thương Lãng có thương hiệu trong toàn quốc, thuận tiện cho việc mở rộng thị trường các tỉnh lân cận.
- Bây giờ có 16 triệu, đương nhiên chúng ta còn có hơn hai triệu sắp tới hạn thanh toán, sau đó còn hơn ba triệu có lẽ tháng sáu năm sau sẽ thanh toán.
Trường Xuyên có chút tự hào mà nói. Bây giờ trừ các khoản nợ thì vẫn lãi hơn 10 triệu. Đây là chưa tính tài sản cố định đầu tư vào trụ sở Nước suối Thương Lãng.
- Ừ, tiết kiệm một chút. Tháng 11 chuẩn bị một khoản tiền lớn, 10 triệu này có lẽ đủ dùng.
Triệu Quốc Đống tính toán một chút thì có lẽ mười triệu này sẽ có thu hoạch ở Hội đấu giá Tiêu Vương. Sản phẩm lợi dụng quảng cáo có thể lập tức thành công, nhưng nếu muốn cho thương hiệu miêu tả rõ ràng hình ảnh sản phẩm và công ty, như vậy cần phải đứng ở trên tầm cao, đánh thật mạnh. Theo hắn nhớ hai sản phẩm dinh dưỡng Tam Chu và Phi Long suy sụp như thế nào thì hắn còn nhớ rõ. Nước suối Thương Lãng nhất định không thể rơi vào vết xe đổ này.
- Hả? Cần hơn 10 triệu?
Trường Xuyên và Đức Sơn đều há hốc mồm. Nếu không phải Triệu Quốc Đống nói ra, Đức Sơn đúng là muốn giữ đối phương mà hỏi rõ ràng.
- Anh, làm gì mà cần hơn 10 triệu vậy?
- Quảng cáo, ngoài quảng cáo thì có việc gì dùng nhiều như vậy?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. 10 triệu ở thời đại này có thể làm bao chuyện, nhưng 10 triệu này không thể không tiêu. Nếu muốn Nước suối Thương Lãng chiếm thị trường thành công, muốn sản phẩm Nước suối Thương Lãng không giảm sút thì 10 triệu này còn lâu mới đủ. Hơn nữa còn phải tuyên truyền ở đài truyền hình địa phương nữa. Mà sang năm chính là năm quyết định đối với Nước suối Thương Lãng.
Đức Sơn và Trường Xuyên hít sâu một hơi. Hai thằng nhìn nhau rồi cẩn thận nói:
- Anh, quảng cáo gì mà cần nhiều tiền như vậy? Em dự định tiền quảng cáo năm sau trong khoảng tám triệu, em vốn nghĩ con số này là rất cao rồi.
- Tám triệu? Tám triệu nếu chỉ tạo xu thế ở đài truyền hình tỉnh thì đủ. Nhưng Nước suối Thương Lãng phải lên đài truyền hình Trung ương, hơn nữa phải tranh đoạt thời gian hoàng kim. Mặc dù anh không dự định đoạt lấy giai đoạn tốt nhất nhưng anh muốn trong lúc quan trọng thì sẽ khiến Nước suối Thương Lãng lộ ra trước mặt dân chúng toàn Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống nói.
- Đài truyền hình Trung ương?
Trường Xuyên và Đức Sơn nhìn nhau. Hai thằng này vốn đang tự hào vì mở thị trường Hồ Nam, Quảng Tây đã tự hào. Vậy mà ông anh lại nhìn ra cả nước.
- Đúng, người phải nhìn xa. Nước suối Thương Lãng không nên thấy lợi ích trước mắt, phải suy nghĩ lâu dài, tạo thương hiệu tốt thì mới có thể sống trong thời buổi cạnh tranh kịch liệt sau này. Thi trường kinh doanh nước suối là thị trường cạnh tranh rất mạnh. Một sản phẩm độc quyền trong toàn quốc là không thể. Nhu cầu của dân chúng là rất phức tạp, chúng ta cần là để bọn họ tin tưởng Nước suối Thương Lãng là sản phẩm đáng tin cậy.
Lời của Triệu Quốc Đống làm Trường Xuyên và Đức Sơn rất chấn động, bỏ hơn mười triệu chỉ để tạo thương hiệu? Mà nếu mười triệu này dồn vào các thị trường xung quanh cũng đủ để quét ngang.
- Được rồi, có một số việc hai thằng từ từ cân nhắc và tự hỏi.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều. Có thể đứng ở thời đại này mà nhìn được xa là khác thường. Anh không thể hy vọng ai cũng như mình.
Lưu Thành cuối cùng cũng tới nơi. Bây giờ các việc ở khu sản xuất đều giao cho Lưu Thành phụ trách. Việc tập huấn nhân viên, đổi mới thiết bị, xây dựng nhà xưởng, phối hợp chính quyền địa phương đều do Lưu Thành phụ trách. Mấy tháng nay Lưu Thành đen và gầy đi nhiều. Nhưng Lưu Thành thấy rất đáng giá.
Cuộc sống như vậy mới làm người ta thấy tự hào. Nhìn các khu nhà xưởng, nhà ở cho công nhân dần hình thành, nhìn đường đi thông vào nhà máy càng lúc càng tốt, nhìn các sản phẩm được xe đưa ra, điều này làm y thỏa mãn, tiền sao có thể mua được.
Triệu Quốc Đống không muốn tham gia nhiều việc kinh doanh của Nước suối Thương Lãng. Hắn chỉ là muốn đưa ra ý tưởng, ví dụ như Hội đấu giá Tiêu Vương vào tháng 11, phương hướng phát triển của Nước suối Thương Lãng. Chỉ các việc có tính chất quyết định đối với tương lai của Nước suối Thương Lãng thì Triệu Quốc Đống mới quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.