Quyển 6 - Chương 17
Thụy Căn
16/04/2013
Mọi người đều dựng lỗ tai lên mà nghe Triệu Quốc Đống nói.
Tào Uyên lúc này đang suy nghĩ nếu không phải Triệu Quốc Đống tạo nguy cơ trong cuộc tuyển cử, Triệu Quốc Đống không thể từ Phó chủ tịch thường trực nhảy lên làm Chủ tịch huyện. Mà y cũng không thể có cơ hội đó. Chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát kia đương nhiên không thể đến lượt y.
Mất cơ hội đó thì y phải ngồi thêm ở chức Chánh văn phòng Huyện ủy Vân Lĩnh một hai năm, nhưng một hai năm đối với y là người đã 40 tuổi quan trọng như thế nào?
Nhưng nhìn Triệu Quốc Đống mới 25 tuổi mà có thể ngồi trên vị trí Chủ tịch huyện, đây là đả Tào Uyên làm ở cơ sở mười mấy năm.
Y vẫn muốn xem tên thanh niên 25 tuổi này làm như thế nào bò lên chức Chủ tịch huyện. Nhảy phiếu không nói, nhưng lãnh đạo cấp trên lại phải nhíu mũi chấp nhận. Chỉ dựa vào quan hệ trên tỉnh là không được, ít nhất đối với việc tạo ra nguy cơ trong tuyển cử thì phải có một đám người ở cơ sở thực hiện giúp. Vậy mà Triệu Quốc Đống mới chỉ tới Hoa Lâm một năm, Tào Uyên đang muốn xem sao Triệu Quốc Đống làm được như vậy.
Triệu Quốc Đống chỉ làm hai con đường, kéo vài công ty là được như vậy sao? Tào Uyên không tin điều này. Chẳng qua lần này Tào Uyên không thể không thừa nhận Triệu Quốc Đống đúng là có bản lĩnh, ít nhất rất mẫn cảm nắm bắt được ý đồ của Trung ương, cái mũi đó người bình thường sao có được.
Làm Chánh văn phòng Huyện ủy nhiều năm, ở điểm này Tào Uyên có thể kiêu ngạo về sự nhạy bén của mình. Nhưng lần này y cảm thấy mình có chênh lệch với đối phương. Người này sao lại mẫn cảm như vậy?
Triệu Quốc Đống có người bên trên hay là do bản lĩnh của mình?
Hoặc là nói chẳng lẽ đây là chênh lệch giữa Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch thường trực?
Triệu Quốc Đống lúc này đang lớn tiếng nói:
- Chiến lược áp dụng khoa học kỹ thuật phát triển nông nghiệp, trên diện rộng tăng hàm lượng khoa học kỹ thuật vào nông nghiệp, điểm này tôi cảm thấy có thể thực hiện ở Hoa Lâm. Cái gì là khoa học kỹ thuật phát triển nông nghiệp? Tôi thấy đó chính là bồi dưỡng nông dân có kiến thức về nền nông nghiệp mới, hiểu được cách áp dụng khoa học kỹ thuật để tăng sản lượng, để nông dân hiểu nền kinh tế thị trường.
- Ở điểm này tôi cảm thấy chúng ta có bắt đầu rất tốt. Chúng ta có Khu thí nghiệm 100 ngàn mẫu trồng cỏ là điển hình. Năm nay chúng ta hoàn toàn có thể nắm bắt cơ hội này mà hành động lớn hơn nữa, cùng lúc tạo ra trụ sở chăn nuôi gia súc lớn, cùng lúc dựa vào trụ sở này mà phát triển ngành sản xuất thực phẩm, hai bên thúc đẩy lẫn nhau.
- Điểm thứ bảy trong chỉ thị của Trung ương chính là động viên toàn bộ lực lượng của xã hội để chống nghèo. Hoa Lâm là huyện nghèo cấp quốc gia, trước đây có không ít đồng chí có tư tưởng mong chờ vào tiền trợ cấp của quốc gia, không muốn mất cái danh huyện nghèo cấp quốc gia này. Nhưng tất cả mọi người đều thấy năm trước tỉnh đã thay đổi cách làm, có lẽ năm nay càng nghiêm khắc hơn. Nếu như muốn lừa tỉnh và lấy tiền thì không hề dễ dàng và không thực tế. Hơn nữa chúng ta không nên hy vọng vào nó. Chỉ có phát triển, phát triển thật mạnh thì mới là con đường thoát nghèo của Huyện Hoa Lâm chúng ta.
- Tôi vẫn suy nghĩ làm như thế nào để giúp chúng ta thoát nghèo. Càng nghĩ càng cảm thấy nếu muốn chính thức giúp các hộ nông dân của huyện ta thoát nghèo, chỉ có thể phát triển công nghiệp, lợi dụng tốt ưu thế sức lao động và ưu thế của huyện, phát triển các ngành sản xuất phụ trợ với việc chăn nuôi gia súc. Chỉ như vậy mới thúc đẩy kinh tế Hoa Lâm chúng ta.
Triệu Quốc Đống thấy các vị Phó chủ tịch đang suy nghĩ lời mình nói, hắn nói tiếp:
- Hoa Lâm vì nguyên nhân lịch sử nên không có công nghiệp, mà huyện ta cũng không có truyền thống ra ngoài làm thuê, cho nên nhiều lao động nhàn rỗi ở nhà đánh bạc, uống rượu. Như vậy sẽ gây mất an ninh trật tự.
- Tôi đã tính một chút, huyện ta có hơn 600 ngàn nông dân, tương đương 200 ngàn hộ, nhưng công nghiệp và kinh doanh cá thể thu nhận được không đến 10 ngàn người, còn rất nhiều lao động không có việc làm. Nếu như năm nay chúng ta thu hút được mười công ty có quy mô, mỗi công ty nhận 200 người vậy ít nhất có 2000 người có việc. Mà 2000 người này một tháng được 200 tệ tiền lương, mỗi tháng thu nhập là 400 ngàn, một năm là gần năm triệu. Đây là chưa tính thu nhập từ thuế của huyện.
Tào Uyên cười lạnh một tiếng trong lòng, nói nhảm.
Ai chẳng biết chỗ tốt khi thu hút được công ty vào, vấn đề nằm ở việc có công ty nào tới? Với điều kiện của Hoa Lâm bây giờ, dù hệ thống giao thông được giải quyết, công ty vào Hoa Lâm đầu tư cái gì? Khoáng sản không có, vị trí khu vực bình thường, làm thế nào để thu hút đầu tư? Chẳng lẽ 10 nhà máy chế biến thịt sao?
Có lẽ thấy mấy vị kia không cho là đúng, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Có lẽ có người cảm giác điều kiện Hoa Lâm quá kém, dù giao thông được giải quyết thì muốn thu hút đầu tư cũng rất khó khăn phải không?
Mọi người đều thầm nghĩ đúng thế, Hoa Lâm làm như thế nào mới nổi bật hơn huyện khác?
- Tôi lấy một ví dụ với mọi người khi tôi làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu.
Triệu Quốc Đống nửa thật nửa giả nói về việc thu hút các công ty sản xuất thiết bị ô tô, y chỉ nhấn mạnh các hoàn cảnh mềm quan trọng nttn với việc thu hút đầu tư.
- Mỗi người ngồi đây đều phụ trách các mảng của mình. Chị Miêu phụ trách nông nghiệp, trụ sở chăn nuôi gia súc có ai vào hay không là trách nhiệm của chị. Lão Vi, anh phụ trách bên đất đai, xây dựng, như vậy anh phải làm sao cho nhà đầu tư bên ngoài cảm nhận được hoàn cảnh tốt đẹp của Hoa Lâm, đây là điều anh cần suy nghĩ. Lão Tân càng không cần phải nói, hoàn cảnh mềm cần anh chú ý. Lão Hoàng, anh phụ trách bên công nghiệp, làm như thế nào thu hút các công ty đồng thời cải cách các nhà máy cũ của huyện, vấn đề này anh cần suy nghĩ.
- Lão Uông, anh cần chú trọng bên dạy nghề. Bây giờ trường Nhất Trung Hoa Lâm có quy mô khá lớn, trường Nhị Trung không thể sánh bằng, chúng ta có phải suy nghĩ đến việc dạy nghề không? Nếu có thể làm một trường dạy nghề thì chẳng những tạo đường ra cho Nhị Trung, hơn nữa còn có thể tạo điều kiện tốt cho công ty từ ngoài tiến vào.
- Về phần lão Tào thì làm như thế nào tăng lên hiệu suất làm việc của cơ quan nhà nước chúng ta, muốn được các cơ quan tài chính ủng hộ là trách nhiệm của anh. Mà tôi sẽ phụ trách việc thu hút đầu tư. Tôi đặt ra chỉ tiêu thu hút ít nhất năm công ty trong năm nay, quy mô phải trên 50 triệu.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mấy vị Phó chủ tịch kia đều không biết nói gì. Đây chính là lập quân lệnh trạng, đương nhiên anh không hoàn thành thì ai có thể cách chức Chủ tịch huyện của anh. NHưng anh nói như vậy trước mặt bao người, nếu không làm được sẽ mất mặt.
- Thu hút đầu tư không phải là mục đích chính, thu hút công ty tới chỉ là thủ đoạn. Làm như thế nào để tăng thu nhập của nông dân huyện ta, từng bước tăng trưởng kinh tế của huyện mới là căn bản nhất. Người xưa đã nói phát triển là đạo lý, chúng ta không cần biết là đầu tư từ ngoài hay trong, mặc kệ là cá nhân hay tập thể chỉ cần có lợi cho sự phát triển kinh tế Hoa Lâm, dân chúng tăng thu nhập thì Huyện ủy, Ủy ban huyện sẽ ủng hộ.
Triệu Quốc Đống nói mấy câu khi kết thúc hội nghị đều có phân lượng. Đang trong thời kỳ cải cách chỉ có thể cố gắng đi trước, nếu như mình bị rơi thì có lẽ đã không còn cơ hội vượt qua. Anh sẽ bị người ta bỏ lại ở phía sau, thậm chí dẫm nát dưới chân.
Lời này của Triệu Quốc Đống làm cho mấy vị Phó chủ tịch đều run lên. Theo không kịp vậy anh đừng trách bị ném sang bên, bị đẩy ra rìa, thậm chí còn mất vị trí của anh. Đây có phải là Triệu Quốc Đống bắt đầu thể hiện không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.