Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 17

Thụy Căn

16/04/2013



Triệu Quốc Đống vốn không định nói nhiều ở việc này nhưng trướ mặt người nhà nên không thể không nói.

Hắn thở dài một tiếng rồi nhìn mọi người đã bỏ hết đũa xuống, thậm chí ngay cả Lưu Thành cũng nhìn hắn với sự tò mò. Tất nhiên bọn họ muốn biết người phụ nữ thành công túm được Triệu Quốc Đống là ai.

Triệu Quốc Đống liền giới thiệu qua về Lưu Nhược Đồng, chẳng qua hắn không nhắc nhiều về Lưu gia sau lưng Lưu Nhược Đồng. Lưu gia là quá xa lạ với gia đình bọn họ ở tầng chót. Dù là Trường Xuyên hay Lưu Thành thì trong lòng có lẽ khó có thể chấp nhận việc hôn nhân với con gia tộc cách mạng, mặc dù bọn họ sau khi tỉnh táo cũng sẽ thừa nhận kết quả này là có lợi cho Triệu Quốc Đống.

Người trong nhà rất ngạc nhiên vì sao Triệu Quốc Đống lại đột nhiên làm quen với một cô gái làm ở Bộ Ngoại giao Bắc Kinh, nhưng sự vui mừng và hưng phấn đã hóa giải sự tò mò. Dù sao Triệu Quốc Đống đi con đường khác mọi người nên gặp gỡ cũng là bình thường.

Công ty mật ong Thương Lãng của Lưu Thành phát triển với tốc độ nhanh, mặc dù không thể so sánh với cả Tập đoàn Thương Lãng nhưng y coi như tìm được đường ra của mình. Nhìn vợ chồng Triệu Linh San hạnh phúc như vậy, Triệu Quốc Đống cũng phải thừa nhận tiền bạc cũng không quá quan trọng bằng tình yêu. Ít nhất đối với Lưu Thành và Triệu Linh San chính là như vậy.

Hai người bây giờ gần như cùng chạy quanh khu Đông bắc và Tây bắc. Mật ong ở tây bắc khá phong phú, chất lượng tốt. Lưu Thành cũng đã thành lập cơ sở nuôi ong mật ở Đông bắc và Tân Cương, xem ra cũng dự định tiến hành sản xuất sản phẩm mật ong ở hai nơi này. Từ miệng hai người, Triệu Quốc Đống biết bọn họ muốn bán sản phẩm cao cấp.

- Quốc Đống, chị thấy em hình như không quá vui mừng với cuộc hôn nhân này, có vấn đề gì không?

Bụng Triệu Linh San đã nhô lên. Cô thật ra rất cảm ơn người em trai đã quyết định hạnh phúc của đời cô. Lúc đó nếu không phải Triệu Quốc Đống ủng hộ cô và Lưu Thành thì có lẽ hai người đã không làm vợ chồng.

- Chị, không có gì, em chỉ là thấy kết hôn chẳng qua là hình thức. Ừ, so sánh với thế giới thì hôn nhân chỉ là một bộ phận.

Triệu Quốc Đống không muốn tiếp tục nói chuyện này.

- Em thấy sang năm chị đừng chạy đi chạy lại nhiều, ở lại An Đô đi, để bố mẹ lên An Đô chăm sóc chị.

- Quốc Đống, đừng nói sang chuyện khác, chị biết rõ chuyện của mình mà. Hôn nhân là việc lớn, em phải cân nhắc rõ ràng. Nếu không hài lòng thì có thể bỏ tạm đó, gì cũng có thể làm lại nhưng hôn nhân là không thể.

Triệu Linh San nghiêm túc nói.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Triệu Linh San nói đúng, đối với người bình thường thì hôn nhân là phải yêu nhau thì mới hạnh phúc, nhưng hắn thì sao?

Triệu Quốc Đống lắc đầu, cứ tính toán mãi ở việc này cũng không có ý nghĩa. Hắn còn có con đường dài phải đi, hôn nhân chỉ là một bộ phận mà thôi.

- Chị, em biết rồi. Chị yên tâm, em gần 30 rồi chẳng lẽ không biết nặng nhẹ sao? Mọi người thấy Nhược Đồng thì em tin cô ấy sẽ làm mọi người hài lòng.



Triệu Linh San có chút nghi ngờ mà đi. Đức Sơn và Trường Xuyên mặc dù cũng quan tâm đến hôn nhân của ông anh nhưng do sự tin tưởng tuyệt đối vào hắn nên bọn họ tin ông anh mình có thể xử lý việc hôn nhân một cách hoàn hảo, vì thế cũng không hỏi nhiều.

Hai hôm ở Giang Khẩu, Triệu Quốc Đống có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống. Phòng Tử Toàn và Hứa Vĩ cũng tới tìm anh em Triệu Quốc Đống để bàn về hướng đi của ngành than.

Công ty năng lượng Quốc Toàn đang rơi vào khó khăn. Năm 98 ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế lan rất rộng, Công ty năng lượng Quốc Toàn cũng có thể cảm nhận rõ thị trường đang đóng băng.

Phòng Tử Toàn như già đi vài tuổi, áp lực sống còn làm y cảm thấy mình không chịu nổi gánh nặng quá lớn. Nhất là sau khi gặp mặt anh em Triệu Quốc Đống thì y càng thấy áp lực nặng nề hơn nữa. Thương Lãng đầu tư vào Công ty năng lượng Quốc Toàn không ít, nhưng chẳng những không có hiệu quả mà lỗ càng lúc càng lớn. Giá than giảm mạnh, nhu cầu tiêu thụ cũng giảm. Triệu Quốc Đống dù đã nói trước việc này với Phòng Tử Toàn nhưng thực tế khó khăn vẫn làm y thấy mệt mỏi.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên lại thấy rất bình thường. Triệu Quốc Đống sớm chuẩn bị về tư tưởng, hai ba năm lỗ mà chịu được thì về sau sẽ lãi lớn. Mà Trường Xuyên từ sự phát triển của Thương Lãng ý thức được ảnh hưởng của kinh tế toàn cầu đến nề kinh tế Trung Quốc không quá nhiều. Kinh tế Trung Quốc vẫn phát triển với tốc độ nhanh. Hơn nữa làm kinh doanh thì không thể luôn thuận lợi, ngành sản xuất than chịu ảnh hưởng lớn của kinh tế quốc tế thì càng như vậy. Bây giờ nó như một cái lò xo bị ép chặt, càng ép chặt thì có nghĩa nó sẽ bật lên cao hơn nữa.

- Tử Toàn ca, ý của anh em là rất đơn giản. Nếu cảm thấy không duy trì được thì chém tay mà rời người, lỗ thì lỗ, miễn càng lún càng sâu, nếu không sẽ tiếp tục đầu tư vào đó. Một bên tiến hành cải tạo kỹ thuật, lợi dụng hai năm nay ngành than chậm phát triển mà tiến hành chỉnh đốn, miễn cho khi mở rộng quy mô sẽ bị ảnh hưởng.

Trường Xuyên nói rất bình tĩnh làm Phòng Tử Toàn ngẩn ra. Y nghĩ Trường Xuyên này đi đến bước nào mà khí thế nói chuyện cũng không bình thường. Cải tạo kỹ thuật thì đầu tư phải hơn chục triệu, năm ngoái Công ty năng lượng Quốc Toàn thua lỗ nặng làm Phòng Tử Toàn cảm thấy đau xót, đoán tình hình năm nay cũng không khả quan, không chừng lỗ nhiều hơn. Bây giờ còn tiếp tục thì Phòng Tử Toàn không thể bình tĩnh nổi.

- Trường Xuyên, không phải anh sợ nhưng chú cũng biết Công ty năng lượng Quốc Toàn tuy anh là Chủ tịch, nhưng nguồn tài chính chủ yếu đều là dựa vào đầu tư của Thương Lãng và vay vốn ngân hàng. Cứ ném mãi như vậy thì anh không sao, có mình thôi mà, thua thì đi ra là được. Nhưng Thương Lãng đầu tư vài chục triệu sẽ mất hết.

Phòng Tử Toàn thở dài một tiếng.

- Tử Toàn, vua cũng thua thằng liều, chúng ta không phải từ chân đất đi lên sao? Chẳng lẽ bây giờ đi giầy liền không thể đi chân đất ư? Hơn nữa có đến mức như vậy không?

Triệu Quốc Đống lúc trước không nói nhiều vì hắn không muốn xen vào chuyện các công ty. Đây là chuyện mà Trường Xuyên, Đức Sơn và Phòng Tử Toàn cần bàn với nhau.

- Tử Toàn ca, anh em không phải nói hai năm nay chậm phát triển, chẳng lẽ nói hai năm mà chúng ta không duy trì được sao?

Trường Xuyên cười nói.

- Không nói nữa, Tử Toàn ca, ý em đã quyết. Công ty năng lượng Quốc Toàn phải tiếp tục mở rộng quy mô và cải tạo kỹ thuật, càng phải mạnh hơn. Đúng như anh em đã nói càng nguy hiểm thì càng có cơ hội. Công ty năng lượng Quốc Toàn khó khăn cũng có nghĩa mọi người khó khăn. AI có thể duy trì thì người đó sẽ lãi nhất, đây là lúc tốt nhất để kiếm tiền, cũng là cơ hội lấy lòng chính quyền địa phương. Chúng ta đưa ra bản kế hoạch để vay vốn ngân hàng với lãi suất thấp. Chính quyền địa phương nhất định cũng hy vọng công ty tăng đầu tư để tạo GDP và thuê công nhân, lúc này không làm thì đợi lúc nào.

Phòng Tử Toàn hít sâu một hơi rồi đập bàn nói:

- Trường Xuyên, chú đã quyết định như vậy thì anh còn gì để nói. Vay vốn ngân hàng so với năm trước đúng là dễ hơn nhiều. Anh không phải tự khen nhưng quan hệ với chính quyền địa phương của anh rất tốt, bọn họ khá ủng hộ Công ty năng lượng Quốc Toàn của chúng ta. Trước khi anh về một vị Phó thị trưởng còn chuyên môn nói chuyện với anh, hy vọng Công ty năng lượng Quốc Toàn có thể kiên trì qua cửa này. Bên hệ thống ngân hàng bây giờ cũng ủng hộ Công ty năng lượng Quốc Toàn chúng ta, thậm chí nói chỉ cần chính sách cho phép thì sẽ toàn lực giúp đỡ. Cho nên anh cũng không muốn bỏ qua cơ hội.



Triệu Quốc Đống ở bên cười nói:

- Đây mới là lời thật lòng, lúc trước ra vẻ muốn lui có phải là ông định dò xét tôi và Trường Xuyên không? Nếu tôi và Trường Xuyên nói không làm thì ông định làm gì?

- Làm gì ư? Tài sản quyết định tất cả, không có tài sản sẽ không có quyền lên tiếng.

Phòng Tử Toàn cười nói:

- Chẳng qua tôi cũng tin ánh mắt của ông và Trường Xuyên không ngắn như vậy. Ha ha, tôi không nhìn lầm, nhà máy luyện than thì tôi cũng dã nghĩ tới, chẳng qua đầu tư không nhỏ, hơn nữa chủ yếu là con đường tiêu thụ. Không ngờ Trường Xuyên lại kiên quyết như vậy.

- Ừ, đây là con đường phải đi, phải có nó thì mới tạo thành hệ thống hoàn chỉnh.

Trường Xuyên cười nói.

- Quốc Đống, tết có lịch gì không?

Phòng Tử Toàn ưỡn người rồi nói:

- Thích sang Thái hay Châu Âu không? Tôi bây giờ muốn đi nghỉ vài ngày. Yêu cầu Trường Xuyên đưa ra quá cao, một năm nay tôi đúng là chết mệt.

- Tôi? Lịch của tôi kín đặc. Tôi thực ra thấy ông đúng là nên đi nghỉ cho khỏe.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Ông không đi sao?

Phòng Tử Toàn hỏi.

- Không đi được, tôi còn rất nhiều người cần gặp.

Triệu Quốc Đống cười khổ nói.

- Đâu dám so với người tự do là ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook