Quyển 11 - Chương 17
Thụy Căn
16/04/2013
Gió lạnh ban sáng từ bên ngoài cửa sổ tràn vào làm Triệu Quốc Đống thức dậy. Hắn nhìn cơ thể trắng nõn đang đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu và thở dài một tiếng. Chẳng qua hắn nghĩ thì thấy không có gì đáng để thở dài. Đêm qua có thể hái được đóa hoa hồi cấp ba cũng đáng để hắn tự hào mà.
Mông Mễ Á không lớn, đây là một cô gái có cơ thể nhỏ nhắn nhưng hơn ở chỗ gầy lại có chỗ hay của nó, đôi chân thon dài cân xứng, đường cong tuyệt mỹ.
Mễ Á là người phụ nữ phóng khoáng không phải ở chỗ cô không biết giữ mình mà là tính cách và tâm trạng thoải mái, có thể ở bên là có duyên phận, có thể đi cùng nhau đều là duyên phận.
Tối qua ăn xong Trường Xuyên và Mễ Linh liền đi, chỉ còn lại hai người.
Mễ Á bây giờ đang làm việc ở ngân hàng Hối Phong. Cô bỏ qua ngân hàng Mỹ, kết quả lại làm ở Hối Phong, ngay cả Mễ Á cũng chỉ có thể nói mình có duyên với công việc nước ngoài.
Hai người gặp lại nói chuyện rất vui vẻ, chuyện hồi cấp ba như mới ngày hôm qua hiện về.
Triệu Quốc Đống cũng không nhớ mình đã uống bao lâu, đã lâu rồi hắn không buông lỏng mình như vậy. Mễ Á mặt như tranh, nghiên cứu thản nhiên, ngón tay thon nhỏ như quanh quẩn trong đầu hắn. Tất cả diễn ra rất tự nhiên, không thể nói ai chủ động.
Ôm nhau, hôn nhau, cuối cùng triền miên trên giường, tiếng rên rỉ đầy sung sướng của Mễ Á vang vọng trong đêm đông.
Mễ Á khẽ quay người lại, hai vú đang cao vút, bên dưới là đám cỏ đen rậm rạp cùng đôi chân thon khiến cô như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.
Mễ Á đi nhẹ nhàng trên thảm, trên mặt không hề có chút xấu hổ nào mà rất tự nhiên, hai vú nhảy lên như có quy luật, điểm đỏ như hoa hồng trong tuyết, đường cong hoàn hảo hiện ra theo từng bước đi của cô.
Mễ Á đi tới giường rồi ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Cơ thể lạnh của cô nhanh chóng ôm lấy Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không nhịn được rên lên một tiếng.
Đôi mắt đẹp và gò má ửng hồng của Mễ Á làm Triệu Quốc Đống không thể chống cự nổi.
Một lúc lâu hai người vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm, Mễ Á khẽ nhấc mông lên bắt đầu mưa gió.
- Chuyện lần này rất quan trọng với anh?
Mễ Á đặt tay Triệu Quốc Đống lên ngực mình, làm cho hắn thoải mái vuốt ve ngực mình. Cô không thấy có gì không ổn, thích là thích, trước mặt người ngoài còn cần chú ý nhưng khi có hai người mà phụ nữ xấu hổ, che đậy sẽ không còn ý nghĩa.
- Ừ, từ góc độ nào đó có thể thành một chỉ tiêu quan trọng để đánh giá năng lực của cán bộ. Anh có thể thu hút thành công hạng mục này sẽ chứng minh anh một lòng vì công việc, hơn nữa còn đánh bại đối thủ cạnh tranh tức là anh có năng lực, thứ ba là thành công của anh hợp ý của lãnh đạo.
- Nhưng em cảm thấy Hoài Khánh của anh kém quá xa Thượng Hải, mặc dù em không biết tình hình cụ thể nhưng theo anh nói thì em thấy Hoài Khánh không có mấy hy vọng.
Mễ Á dựa má vào dưới cằm Triệu Quốc Đống.
- Không phải Hoài Khánh mà là An Nguyên, toàn tỉnh đang cạnh tranh với Thượng Hải.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.
- Cho dù đối phương chọn An Nguyên nhưng có thể chọn Hoài Khánh sao? Nếu như vậy anh không phải phí công ư?
- Đó là một vấn đề đối với Hoài Khánh nhưng không phải với anh.
- Anh có ý gì?
Lời Triệu Quốc Đống làm Mễ Á khó hiểu.
- Ý của anh là nếu anh chủ tịch tỉnh làm hết sức và khiến hạng mục này đầu tư vào An Nguyên, dù là ở Hoài Khánh hay thành phố khác thì anh cũng thành công được lãnh đạo coi trọng. Nếu như chọn thành phố khác của An Nguyên mà không phải Hoài Khánh, lãnh đạo thậm chí còn có thể thấy áy náy, cho rằng phải có bồi thường cho anh, như vậy thậm chí còn có lợi cho anh hơn là hạng mục vào Hoài Khánh. Nhưng anh không mong như vậy, anh hy vọng hạng mục tiến vào Hoài Khánh, bởi Hoài Khánh cần hạng mục này hơn, đây là cơ hội để sản xuất công nghiệp Hoài Khánh chuyển mình.
Triệu Quốc Đống khẽ vỗ mông Mễ Á làm cô liếc yêu hắn. Mễ Á hơi nghiêng người để Triệu Quốc Đống nằm qua người cô, sau đó cô xoay người ôm lấy hắn.
Chân Triệu Quốc Đống đặt dưới mông cô, một chút ẩm ướt thầm vào chân làm hắn động tâm.
- Vậy anh định làm như thế nào?
- Chính xác mà nói đây không phải do anh nhưng anh vẫn phải cố hết sức.
Triệu Quốc Đống nghiêng người bò lên, cười hì hì nói:
- Được rồi, anh phải túm lấy mà, dịu dàng là thứ để thiêu đốt anh hùng, nơi này đã chôn vùi bao anh hùng.
- Được lợi còn kêu, đây đều là lý do mà đàn ông đặt ra, sự nghiệp thất bại đổ lên phụ nữ, đây là loại đàn ông em coi thường nhất.
- Nói rất hay nhưng nó là phổ biến mà.
Triệu Quốc Đống giơ cằm Mễ Á lên hôn xuống.
Mễ Á có một bạn học hồi đại học làm việc ở chính quyền thành phố Thượng Hải, mà bên quận Phổ Đông cũng có bạn học cùng khóa, bình thường có qua lại nhưng chưa đến mức có gì cũng nói. Muốn đạt được tin từ việc này là phải suy xét nhưng Triệu Quốc Đống không quá lo. Chỉ cần có con đường thì hắn tin với bản lĩnh của Mễ Á sẽ hỏi được.
Tin tức của Mễ Á rất nhanh nhạy, sang hôm thứ hai đã có tin tức chính xác.
Thượng Hải đưa điều kiện là thuế sản phẩm giảm xuống còn 70%, giá thuê đất giảm 50%, công ty được miễn thuế năm năm, giảm năm năm, chính quyền cũng cho vay vốn lãi suất thấp.
Xem ra Thượng Hải cũng đã hạ quyết tâm. Ở nơi đất vàng như Thượng Hải thì dù quận Phổ Đông mới bắt đầu đưa vào khai thác mà giảm giá một nửa tức là chắp tay tặng khoản tiền đất hơn trăm triệu. Chỉ riêng từng này đã đủ để người ta xao động.
Căn cứ theo tin tức nắm giữ thì Quốc tế Hoa Tâm đã nhiều lần khảo sát Phổ Đông, cơ bản xác định nơi này.
- Anh, anh sao phải cố sức như vậy? Em thấy tập đoàn của mình thì anh không quan tâm, việc này chẳng lẽ khiến anh không thể bỏ sao?
Trường Xuyên ngồi trên ghế nhìn Triệu Quốc Đống đang mở xem tài liệu.
- Nếu không làm thì thôi, đã làm phải cố gắng hết sức, đây là điều tối thiểu của một người muốn thành công.
Triệu Quốc Đống không buồn ngẩng đầu mà mở xem tin bên An Nguyên truyền tới. Việc trên Bắc Kinh đã có tiến triển rất tốt, đám người Trương Dật Kinh rất nhanh sẽ tới khảo sát An Nguyên, đây là hy vọng duy nhất của An Nguyên.
- Nếu ngành này có tương lai phát triển như vậy thì chúng ta có nên đầu tư vào không anh?
Trường Xuyên chớp chớp mắt.
- Trường Xuyên, chú đừng ở đó mà nghĩ viển vông. Ngành sản xuất hệ thống mạch điện không phải ai cũng có thể tham gia. Ngay cả công ty trong ngành và Quỹ đầu tư mạo hiểm cũng phải chọn đối tượng thích hợp mà hợp tác. Ai nghĩ cứ tiến vào ngành sản xuất này là lãi lớn thì đó là suy nghĩ viển vông, ngành này đầu tư lớn nhưng cũng rất mạo hiểm. Làm như thế nào để hoạt động tốt là phải tính trong thời gian dài, cũng cần cân nhắc vấn đề độc quyền và kỹ thuật, rất phức tạp. Không phải nhân viên chuyên nghiệp là khó có thể phát triển.
- Anh, hình như anh có nhiều điều phải suy nghĩ?
Trường Xuyên có chút tò mò nhìn tới. Hắn ít khi thấy ông anh mình than thở như vậy.
Triệu Quốc Đống không nói gì.
Ngành sản xuất hệ thống mạch điện là ngành mới phát triển, hơn nữa nó là ngành rất quan trọng trong nền kinh tế quốc gia sau này. Nhưng đây cũng là ngành sản xuất rất nguy hiểm, bởi vì nó cần đầu tư rất lớn từ đầu, còn phải liên tục nghiên cứu các sản phẩm mới.
Ở điểm này Triệu Quốc Đống không rõ Trương Dật Kinh đã chuẩn bị đủ về tư tưởng chưa? Quốc tế Hoa Tâm mặc dù tụ tập được tài chính lớn nhưng một tỷ tiền đầu tư nghe thì nhiều nhưng chính thức đầu tư vào công ty ngành này thì lại không đáng gì. Mà đã đầu tư thì phải có lãi, nhà đầu tư không phải làm từ thiện, mà Quỹ đầu tư mạo hiểm càng muốn thấy công ty có đủ không gian để phát triển.
Bởi vì ngành sản xuất hệ thống mạch điện có tác dụng rất quan trọng đối với nền kinh tế quốc gia nên quốc gia mới không tiếc tất cả mà thúc đẩy ngành sản xuất này phát triển. Quốc tế Hoa Tâm sẽ mang tới nhân viên kỹ thuật và tài chính lớn từ Đài Loan sang, đoàn thể này một khi tiến vào nhất định sẽ có tác dụng lớn thúc đẩy ngành sản xuất hệ thống mạch điện của Trung Quốc lên.
Nó tới phát triển thành công nhất định sẽ khiến cho nhân tài nghiên cứu của ngành quay về với Trung Quốc, làm cho trong nước càng coi trọng ngành sản xuất này hơn. Cho nên theo Triệu Quốc Đống thấy Quốc tế Hoa Tâm dù là đối với An Nguyên hay là quốc gia thì đều phải thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.