Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 17

Thụy Căn

16/04/2013



Ừ, không biết lão Bạch cảm thấy như thế nào, phó chủ tịch đến làm Bí thư thị ủy tỉnh thành. Nguyên Tể, bây giờ anh thật ra nên trao đổi với lão Bạch nhiều hơn. Anh bao giờ đi? Mai à?

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Lão Bạch cũng là đại biểu? Vừa lúc hai người có thể gặp ở hội nghị.

- Sáng mai bay, còn cậu? Định ở Côn Châu vài hôm hay lên Bắc Kinh hoặc là đi An Đô?

Ngô Nguyên Tể gật đầu. Y là đại biểu, ngày mồng 5 khai mạc đại hội, mồng 4 phải lên báo danh, trong tỉnh cũng thống nhất an bài. Triệu Quốc Đống thật ra hay, được miễn chức vào lúc này nên không tham gia hội nghị.

- Xem đã, các anh họp mười ngày, chẳng lẽ tôi ở Côn Châu mười ngày chờ anh sao? Dù sao tôi bây giờ cũng là người rảnh rỗi, từ phân công khác chính là bảo tôi chịu khó chờ thông báo. Nếu là thời xưa chính là mỏi mắt mong chờ, nghe nói có người đợi cả quãng đời còn lại cũng không thấy gì cả.

Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu.

- Chỉ mong tôi không đi con đường đó.

Nghe Triệu Quốc Đống nói, Ngô Nguyên Tể dở khóc dở cười. Ngô Nguyên Tể phát hiện là người bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, vẫn duy trì được tâm lý thản nhiên, đây là điều người bình thường rất khó làm được.

- Quốc Đống, tôi đã xem văn bản, lần này ở cấp bộ thì phải chờ hai hội nghị kết thúc, đến lúc đó sợ rằng mới có quyết định cuối cùng.

Ngô Nguyên Tể nói.

- Đợt điều chỉnh này có phải là chuẩn bị cho sang năm không?

- Sợ rằng con hơi sớm. Ít nhất còn năm rưỡi nữa, xem như đợt điều chỉnh nhỏ cho Đại hội Đảng sắp tới.

Triệu Quốc Đống một bên tự hỏi một bên nói.

- Đây thực ra cũng là điều bình thường. Tôi xem một số lãnh đạo lui xuống, phần lớn đều là người tuổi cao, bây giờ Trung ương không tập trung tiến hành điều chỉnh cùng lúc mà dùng cách tiến dần từng bước. Tôi cảm thấy làm vậy sẽ ảnh hưởng nhỏ đến địa phương, cũng có lợi thực hiện chính sách.

- Ồ, rất nhiều người có lẽ rất bất ngờ vì cậu cũng được điều chỉnh. Cậu mới tới Điền Nam có một năm, rất nhiều người cho rằng cậu sẽ ở lại Điền Nam ba năm, không ngờ đi nhanh như vậy.

Ngô Nguyên Tể có chút nuối tiếc.

Triệu Quốc Đống là đồng minh đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh ngầm. Thái Chánh Dương rất tin tưởng vào Triệu Quốc Đống, điều này cũng ở một trình độ nào đó làm suy giảm quyền lên tiếng của Ngô Nguyên Tể ở tỉnh ủy. Triệu Quốc Đống đi đương nhiên cần phải có người bù lại chỗ trống này, đây là cơ hội của Ngô Nguyên Tể. Nhưng tính từ góc độ khác thì năm ngoái lực lượng Thái hệ thông qua đợt điều chỉnh nhân sự đã chiếm ưu thế tuyệt đối ở Điền Nam. Bây giờ Triệu Quốc Đống đi thì có thể có biến hoá hay không cũng rất khó nói.

Mặc dù bây giờ Thương Vô Bệnh tiếp nhận chức trưởng ban tổ chức cán bộ, vị trí trưởng ban thư ký tỉnh ủy còn trống nhưng có lẽ nhanh chóng sẽ được xác định. Nhưng Ngô Nguyên Tể chưa nghe được tin gì từ Thái Chánh Dương.

Ngô Nguyên Tể rất muốn từ Triệu Quốc Đống để nghe ngóng được vài thứ. Triệu Quốc Đống bây giờ coi như người ngoài cuộc ở Điền Nam, đối với Ngô Nguyên Tể mà nói kéo gần quan hệ với Triệu Quốc Đống là hoàn toàn có lợi.

Tâm trạng phức tạp của Ngô Nguyên Tể, Triệu Quốc Đống cũng không hoàn toàn biết được. Trên thực tế hắn gi đã tách mình ra khỏi cục diện chính trị Điền Nam, lưu lại chẳng qua là mấy việc nhỏ mà thôi.

Ví dụ như vấn đề của Đinh Lập Cường, còn có cả Phan Xảo và Hướng Quân.

Hoắc Vân Đạt đi tới nước này đã khá nhanh, y cần là thời gian tích lũy, nhanh quá cũng không tốt, lời này rất thích hợp với Hoắc Vân Đạt. Hoắc Vân Đạt bây giờ cần chính là vùi đầu làm việc để đạt được thành tích.

Vấn đề của Đinh Lập Cường là đơn giản nhất. Hắn tin dù mình đến đâu, Ngô Nguyên Tể cũng không thể lập tức trở mặt. Một cán bộ cấp phòng đối với người ở cấp độ như Ngô Nguyên Tể mà nói là quá đơn giản. Mình chỉ cần thoáng đề cập là được.

Hướng Quân cũng không phải vấn đề. Hướng Quân làm rất xuất sắc ở Hồng Sơn, chính y cũng khá hài lòng với công việc trước mắt. Y bây giờ đã thành thường vụ huyện ủy, còn tương lai như thế nào chủ yếu dựa vào chính y. Đương nhiên lúc thích hợp Triệu Quốc Đống cũng không ngại nói giúp một hai câu.

Vấn đề của Phan Xảo khá phức tạp. Triệu Quốc Đống vốn nghĩ Phan Xảo sẽ ở lại Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy nhưng khi biết Triệu Quốc Đống sắp rời đi, Phan Xảo đã tỏ vẻ không muốn tiếp tục ở lại Điền Nam.

Triệu Quốc Đống từng cân nhắc để Phan Xảo tới Thị ủy Côn Châu, hắn tin Ngô Nguyên Tể cũng sẽ nể mặt mình nhưng Phan Xảo từ chối. Cô nói nếu có thể cô thà đồng ý về Ninh Lăng.



Điều này cũng làm khó Triệu Quốc Đống.

Về Ninh Lăng đương nhiên không vấn đề. Dù là Chung Dược Quân hay Tiêu Phượng Minh, Triệu Quốc Đống vẫn có sức ảnh hưởng tới bọn họ. Chủ yếu nằm ở chỗ sau khi về thì an bài vị trí nào là thích hợp với Phan Xảo? Triệu Quốc Đống không thể nào đưa ra chỉ thị cho Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh về một vị trí cho Phan Xảo được.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Phan Xảo có ý muốn đi theo mình, mình đi đâu cô sẽ đi đó.

Nếu Phan Xảo là đàn ông thì hắn tìm còn không được. Tác phong làm việc của Phan Xảo rất phù hợp ý đồ của Triệu Quốc Đống, nhất là giỏi nghiền ngẫm ý đồ công việc của Triệu Quốc Đống, gần như Triệu Quốc Đống định đi đâu là cô sớm đã làm chuẩn bị xong. Trong thời gian Phan Xảo chủ trì công việc văn phòng ban có thể nói là thời gian Triệu Quốc Đống thấy thoải mái nhất ở Điền Nam. Thứ gì vừa hỏi là Phan Xảo lấy ra được ngay. Triệu Quốc Đống thậm chí có cảm giác nếu thiếu Phan Xảo thì mình cũng chưa chắc đã thích ứng.

Chỉ tiếc Phan Xảo là phụ nữ, một người phụ nữ tuổi tương đương và xinh đẹp, chồng không ở bên cạnh, đây là quả bom nổ chậm. Mình điều Phan Xảo lên Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng đã đưa tới một vài chê trách. Điền Vĩnh Thái cũng nhắc mình phải thận trọng khi sử dụng Phan Xảo, đề nghị hắn nên để Phan Xảo ở phòng nào đó chứ không phải ở bên cạnh. Triệu Quốc Đống do dự cuối cùng để cô ở văn phòng ban, hắn cảm thấy Phan Xảo thích hợp nhất với công việc này.

Nhưng bây giờ mình phải đi, nếu còn mang cô theo thì không ổn, chỉ riêng ảnh hưởng trái cũng có thể dìm chết hắn. Hắn còn không đến mức ngu như vậy.

Triệu Quốc Đống cũng đoán khả năng sau này mình về Điền Nam là rất nhỏ, Phan Xảo có lẽ cũng thấy được điểm này nên mới rất kiên quyết nói muốn rời đi, thậm chí đồng ý về Ninh Lăng. Cô bây giờ là cấp phó huyện, về Ninh Lăng đến quận, huyện nào đó làm phó chủ tịch hoặc vào thường vụ, đây có là kết quả tốt nhất với Phan Xảo không?

Chồng Phan Xảo làm giảng viên ở Ninh Lăng, hình như là dạy môn lịch sử. Quan hệ vợ chồng tốt hay không thì Triệu Quốc Đống không rõ, nhưng hắn có chút kinh ngạc khi hai người không có con. Lúc còn làm việc ở Ninh Lăng, hắn chỉ thấy chồng Phan Xảo xuất hiện một lần. Đó là người đàn ông nhã nhặn, tri thức.

Phan Xảo không muốn ở lại Điền Nam, Triệu Quốc Đống chỉ có thể làm cô toại nguyện.

Nhưng trước mắt mà nói ngay cả hắn cũng là người chờ xếp việc nên chỉ có thể duy trì hiện trạng như bây giờ.

Bàn giao công việc cho Thương Vô Bệnh rất đơn giản, ban cũng mở một hội nghị đơn giản mà long trọng coi như hoàn thành bàn giao.

Trước tết Triệu Quốc Đống cũng đã có chuẩn bị cho việc này.

Phương Dạ Bạch từ vị trí trưởng phòng nghiên cứu chính sách chuyển sang làm trưởng phòng cán bộ số hai, thay Tôn Ấu Lai, coi như là trụ cột để Phương Dạ Bạch phấn đấu thành ủy viên Đảng ủy. Về phần sau này có thể được hay không còn phải do chính y cố gắng.

Triệu Quốc Đống cũng trao đổi với Thương Vô Bệnh về việc mình muốn tiến hành luân chuyển cán bộ giữa ban với các địa phương, Thương Vô Bệnh tán thành việc này và dự định tiếp tục duy trì.

Nói lời từ biệt với các thường vụ tỉnh ủy cũng rất thú vị. Mặc dù sắp phải lên Bắc Kinh tham gia hai đại hội nhưng các thường vụ đều có mặt đông đủ trong buổi chia tay Triệu Quốc Đống, chỉ là không biết đưa hắn đến đâu. Trong văn bản chỉ ghi có phân công khác, mọi người lúc mời rượu cũng chúc mừng chung chung.

Mặc dù biết 90% Triệu Quốc Đống sẽ đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nhưng một ngày Trung ương chưa có văn bản thì vẫn có thể có ẩn số. Người ở cấp độ này đương nhiên không hỏi thăm kỹ, mọi người ngầm hiểu là đủ.

Sau đại hội Đào Hòa Khiêm có thể sẽ từ chức chủ tịch tỉnh Điền Nam, có thể lên làm Tổng cục trưởng Tổng cục quản lý hành chính công thương quốc gia.

Đây là bước đi khá tốt nhưng đối với Đào Hòa Khiêm mà nói y cảm thấy mình như bại trận, bại không thể gượng dậy nổi.

Đào Hòa Khiêm ý thức được mình rời khỏi Điền Nam sẽ làm thế lực địa phương sụp đổ. Mặc dù Trương Bảo Quốc có thể thay thế vị trí của mình, nhưng y cho rằng Trương Bảo Quốc là một cán bộ không có quan điểm chính trị rõ ràng, người này thiếu kiên quyết, dũng khí. Đào Hòa Khiêm tin rằng Trương Bảo Quốc căn bản không thể ngưng tụ lực lượng cán bộ địa phương Điền Nam. Tống Quốc Lương và Trương Bảo Quốc sẽ không tin tưởng lẫn nhau. Đối với bộ máy tỉnh ủy Điền Nam sắp tới, Đào Hòa Khiêm biết Thái Chánh Dương sẽ tiếp tục dùng biện pháp mạnh để đưa Điền Nam tiến tới thời kỳ phát triển mới.

Triệu Quốc Đống đi chẳng qua chỉ là một bước trong đó. Đào Hòa Khiêm không ngờ bao cố gắng của mình lại có kết quả như vậy. Y thấy đây là không công bằng.

Mọi người luôn muốn nghĩ theo hướng tốt nhưng lại không muốn nhét sự thật tàn khốc và vấn đề phức tạp vào, chỉ chờ đến khi chính thức mở ra thì anh mới có thể phát hiện tất cả đều không tốt đẹp như anh vẫn nghĩ.

Đây là thực tế …

Mãi đến khi hai hội nghị của cả nước chính thức bắt đầu, Triệu Quốc Đống vẫn không thoát ra được khỏi các chuyện phiền toái. Mặc dù chỉ có một năm nhưng sự táo bạo, quyết đoán của Triệu Quốc Đống đã tổn hại lợi ích vô số người nhưng cũng khiến không ít người thay đổi vận mệnh. Ví dụ như Tôn Ấu Lai, Đinh Hoa, Phương Dạ Bạch, Tào Tử Đạt, lại ví dụ như Vương Liệt, Diệp Khánh Xuyên.

Vương Liệt tại Ngọc Hà đã đạt thành công vang dội, thậm chí khiến Ngô Nguyên Tể gặp áp lực rất lớn.

Thực lực tài chính hùng hậu của Ngọc Hà cùng với hoàn cảnh chính sách rộng rãi do Vương Liệt đề xuất khiến cho Khu khai phát Ngọc Hà gần như đón mùa xuân sau một đêm. Theo mấy công ty hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ sinh học đầu tư tới, hơn nữa các loại tài nguyên hợp lại khiến cho Ngọc Hà trở thành điểm sáng trong chiến lược nghiên cứu gen của Trung Quốc. Vương Liệt thậm chí còn đưa ra mục tiêu trong năm năm tới sẽ thay đổi hoàn toàn sản nghiệp trụ cột của Ngọc Hà, muốn ngành công nghệ sinh học trong năm năm tới sẽ phát triển nhanh chóng. Thực hiện cơ cấu ba ngành quang điện, công nghệ sinh học, sản xuất thuốc lá cùng chiếm 1/3 GDP của Ngọc Hà.

Tư tưởng của Vương Liệt được Triệu Quốc Đống và Dương Bưu ủng hộ. Trên thực tế Vương Liệt thậm chí còn cảm ơn Triệu Quốc Đống đã giải thoát mình khỏi vị trí thị trưởng Côn Châu. Nếu không phải Triệu Quốc Đống đả thông tư tưởng của y, làm y tiến sang làm Bí thư thị ủy Ngọc Hà thì y sao có thể hưởng thụ sự quang vinh ở Ngọc Hà bây giờ?

Vương Liệt thậm chí có thể vừa thúc đẩy ngành công nghệ sinh học và quang điện ở Ngọc Hà. Tài chính hùng hậu của Ngọc Hà có tác dụng lớn giúp đỡ các công ty vừa và nhỏ, các công ty đầu tư mạo hiểm cũng tiến mạnh vào khu công nghiệp công nghệ sinh học, quang điện Ngọc Hà… Không đầy nửa năm đã có 10 công ty vừa và nhỏ được các quỹ đầu tư mạo hiểm góp vốn hỗ trợ.

Đúng là vì nguyên nhân này Vương Liệt mới có thể chuyên môn từ Ngọc Hà chạy tới Côn Châu chào tạm biệt Triệu Quốc Đống.

Cảm giác của Diệp Khánh Xuyên mặc dù không giống Vương Liệt nhưng cũng không đều không muốn Triệu Quốc Đống đi.



Triệu Quốc Đống đi là điều Diệp Khánh Xuyên đoán trước, nhưng đi ngay lại là điều y không đoán được. Theo y nghĩ sang năm Triệu Quốc Đống mới đi, nhưng Triệu Quốc Đống đi sớm một năm làm Diệp Khánh Xuyên có chút nuối tiếc đồng thời rất hâm mộ. Y đã nhận được tin Triệu Quốc Đống nhất định sẽ tới làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, bước tiến này không phải là bình thường. Đối với một cán bộ cấp phó tỉnh mà nói phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển còn hấp dẫn hơn là phó bí thư tỉnh ủy nhiều, càng dễ để lên tầm bộ trưởng hơn.

Dù từ góc độ nào thì duy trì quan hệ cá nhân tốt đẹp với Triệu Quốc Đống cũng là lựa chọn đúng đắn, hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng có ơn giúp đỡ mình.

Cao tốc Côn Văn được phê duyệt đã mang tới cơ hội chưa từng có cho Văn Thành. Hơn nữa hạng mục của tập đoàn Hâm Đạt ở Văn Thành cũng đã bắt đầu tiến vào giai đoạn xây dựng, hoạt động thu hút đầu tư của Văn Thành đạt tiến triển chưa từng có. Không ít công ty chuyển từ đông sang tây cũng bắt đầu nhìn vào Văn Thành. Nhất là Văn Thành có đường sắt Điền Quế và cao tốc Côn Văn đi qua càng khiến cho sức hút của Văn Thành tăng lên nhiều.

Tốc độ phát triển kinh tế và cải thiện cơ sở vật chất của Văn Thành tăng nhanh cũng làm cho Diệp Khánh Xuyên thấy rất tự hào. Chẳng qua lúc này Triệu Quốc Đống rời đi làm y có chút nuối tiếc. Nhưng nghĩ Triệu Quốc Đống lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, có một người như vậy ở trên hỗ trợ thì cũng là cơ hội hiếm có đối với Văn Thành. Mà từ góc độ nào đó mà nói, Triệu Quốc Đống làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ càng có lợi cho sự phát triển của Văn Thành hơn là hắn làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam.

Mấy ngày liên tục ăn uống làm Triệu Quốc Đống không chịu nổi. Từ trưa đến tối hắn đều được mời, cũng không thể từ chối. Cho nên sau bốn ngày Triệu Quốc Đống cảm thấy chân mình run run, đúng là không chịu được nữa.

Biện pháp duy nhất là tạm thời rời khỏi Côn Châu, nghỉ ngơi lại sức vài hôm, vừa lúc có thể nhân lúc mình chưa được xác định công việc để nhàn nhã suy nghĩ cho tương lai.

….

- Ồ, lại là anh? Anh về An Đô? Một mình?

Trên khuôn mặt tròn xinh đẹp như mặt trăng của Bùi Nghi lộ rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng, đôi răng hổ cũng lộ ra. Bộ đồ tiếp tân hàng không hợp người cũng tôn lên đường cong của cô.

- Một mình không được sao?

Trong tay Triệu Quốc Đống xách chiếc vali to. Triệu Quốc Đống thích vali kiểu Pháp, vừa trang nhã, không chói mắt, rất thích hợp phong cách của hắn.

- Cô cũng đi một mình? Mạc Lan đâu?

Bùi Nghi có chút kinh ngạc nói.

- Mạc Lan tỷ nghỉ ngơi, chị ấy xin nghỉ một tháng, anh không biết sao?

- Biết gì?

Triệu Quốc Đống ngạc nhiên nhìn Bùi Nghi cảm thấy sợ rằng có chuyện.

- Tôi năm trước điều tới Côn Châu, cô cũng biết đó, bây giờ ít về An Đô, bây giờ xảy ra chuyện gì?

Bùi Nghi định nói lại thôi như không muốn đề cập việc này. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống nhìn mình đầy nghi vấn nên cô định nói. Chẳng qua đúng lúc này khách bắt đầu đến làm thủ tục đăng ký, Triệu Quốc Đống ngồi ở khoang công vụ đằng trước, khách lên máy bay đều đi qua nên Bùi Nghi chỉ có thể lắc đầu nhỏ giọng nói:

- Một lát không nói rõ, nếu anh rảnh thì đến sân bay An Đô anh chờ tôi một chút.

- Được.

Triệu Quốc Đống rất dứt khoát nói. Lúc này hắn ý thức được sợ là Mạc Lan không có chuyện mà là Vương Phủ Mỹ có vấn đề. Nếu không Bùi Nghi sẽ không cần dùng bộ mặt kinh ngạc như vậy với mình.

Hàng ngày hãng hàng không Đông Hàng có bốn chuyến từ Côn Châu tới An Đô, hơn nữa còn có các hãng khác nên đại khái ngày mười chuyến, không nhiều không ít.

Sau khi hãng Điền Hàng sát nhập vào Đông Hàng, sân bay Côn Châu coi như là cảng quan trọng của Đông Hàng, cũng hy vọng tạo thành điển hình của hãng ở khu vực tây nam cho nên chất lượng chuyến bay không kém.

Hơn tiếng sau Triệu Quốc Đống đã xuất hiện ở bãi đỗ xe sân bay Thái Bình – An Đô.

Là Lam Đại tới đón, cô đi chiếc xe Audi của nhà Triệu Quốc Đống đến đón hắn. Cô không ngờ Triệu Quốc Đống lại dẫn theo một cô gái tiếp viên nhỏ hơn cô vài tuổi đi ra. Điều này làm Lam Đại hơi thấy ghen tị.

Chẳng qua cô rất nhanh thấy dễ chịu hơn từ cuộc nói chuyện của hai người.

Bùi Nghi cũng giật mình vì cô gái đến đón Triệu Quốc Đống. Đối phương cao ít nhất 1m75, phụ nữ phía nam hiếm khi cao như vậy. Lam Đại tuy cố gắng dùng bộ đồ công sở che giấu nhưng vẫn không che được bộ ngực cao vút, vòng eo thon nhỏ và cặp mông căng tròn. Nhìn Lam Đại với vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt tròn to hoàn toàn là tiêu chuẩn người mẫu quốc tế.

Cô gái kia ít nhất nhỏ hơn Triệu Quốc Đống bảy tám tuổi. Bùi Nghi nghe Mạc Lan nói Triệu Quốc Đống có vợ ở trên Bắc Kinh, hơn nữa chỉ nhỏ hơn Triệu Quốc Đống hai ba tuổi thì nhất định không thể nào là người phụ nữ trước mặt này được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook