Quyển 7 - Chương 18
Thụy Căn
16/04/2013
Thái Chánh Dương cũng không biết được một phần báo cáo kiến nghị của hắn lúc này lại đang ở trên bàn phó thủ tướng và rồi nhanh chóng được đưa đến bàn của tổng bí thư và thủ tướng.
Trên thực tế trước kia cũng không phải là không có người lo lắng về viễn cảnh tài nguyên năng lượng của quốc gia, nhưng đúng như lời Triệu Quốc Đống nói, ý kiến của anh có hình thành chính sách quán triệt hay không không phải là bởi vì ý kiến của anh có thực sự chính xác hay không mà là vì địa vị và sức ảnh hưởng của anh cùng với cái nhìn của lãnh đạo đối với ý kiến của anh. Còn các yếu tố khác thì yếu hơn rất nhiều, quan hệ giữa người trước và người sau giống như giá trị của biến số trong hàm số, người trước mà thay đổi thì người sau sẽ có rất nhiều bội số.
Lúc này Thái Chánh Dương đang hưởng thụ một kỳ nghỉ hiếm có ở An Đô, so với Bắc Kinh rét lạnh và khô hanh thì An Đô ấm áp và ẩm ướt khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều, đương nhiên trong con mắt người chưa quen với khí hậu An Đô thì cái loại ấm áp, ẩm ướt này cũng có thể miễn cưỡng bị gọi là âm u ẩm thấp.
Sự thay đổi địa vị đã khiến cuộc gặp gỡ cố định đã trở nên hết sức khó khăn mà nếu muốn nhiều người đều cùng tụ tập một chỗ thì càng là loại yêu cầu xa vời. Trong khi Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên ngồi tâm sự với nhau thì Hùng Chính Lâm đã lên máy bay trở về Bắc Kinh, ngay cả hắn cũng không biết rốt cuộc là có nhiệm vụ gì đang đợi hắn, thế cho nên tết âm lịch vừa mới bắt đầu thì hắn không thể không xa quê một mình.
Lưu Triệu Quốc tương tự cũng không có cơ hội, một loạt vụ án giết người dã man cùng đồng thời xuất hiện ở huyện Trường Tân đã làm rối loạn kế hoạch của hắn, ngay cả phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thị ủy Trương Nghiễm Lan và Phó thị trưởng thường trực Kiều Ba cũng đã chạy tới hiện trường. Hắn là bí thư chính pháp kiêm Cục trưởng Cục công an thành phố nên nếu không đến hiện trường thì đó là một hành vi khinh thường cấp trên.
Cuộc gặp gỡ thiếu đi sự có mặt hai nhân vật quan trọng nên có vẻ trống trải, cũng may Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên rất dễ dàng tìm được đề tài chung. Đại hội đại hội Đảng lần thứ 15 chắc chắn là một chủ đề làm cho người ta chú ý nhất, bất kể là Thái Chánh Dương hay là Liễu Đạo Nguyên thì đều không thể né tránh. Định hướng trong lần thịnh hội này của Đảng sẽ như thế nào thì không chỉ bọn họ mà còn thu hút chú ý của rất nhiều người.
Độ tuổi từ 40 - 50 tuổi đã dần dần bắt đầu trở thành xu hướng chính của cán bộ cao cấp trong các nước cộng hòa, mà Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên chắc chắn đều là những người nổi bật trong số đó. Năm sau Liễu Đạo Nguyên có khả năng lớn sẽ chính thức đảm nhiệm phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Kiềm Nam kiêm bí thư thị ủy Kiềm Dương, còn Thái Chánh Dương thì khỏi cần phải nói, mặc dù mãi sau hắn mới được liệt vào danh sách Đảng ủy Bộ Thương mại nhưng điều này cũng chỉ có thể nói rõ thời gian hắn đảm nhiệm lãnh đạo Bộ Thương mại quá ngắn chứ không có nghĩa là địa vị của hắn thấp.
Dựa theo thế bay cao trước mắt của bọn họ thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong danh sách ủy viên dự khuyết trung ương sẽ lần lượt xuất hiện tên hai người bọn họ.
Có đôi khi một chút biến động nho nhỏ sẽ thay đổi cả đời một con người, Triệu Quốc Đống cũng không biết định hướng chung mà mình cung cấp cho Thái Chánh Dương có thể mang lại được điều gì đó cho quốc gia này hay không nhưng hắn cảm thấy mặc kệ có xảy ra điều gì thì ít nhất mình cũng đã nỗ lực rồi. Vận mệnh Trung Quốc không nên để người khác nắm giữ mà chỉ có thể để người trong nước tự nắm lấy.
Nhìn Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên nói chuyện vui vẻ, Triệu Quốc Đống hiểu rõ quan hệ giữa hai người bọn họ có lẽ không hề hòa hợp giống như ngoài mặt như vậy.
Triệu Quốc Đống cũng không biết rõ con đường mà Thái Chánh Dương đang đi cùng với phương hướng mà Liễu Đạo Nguyên tin chắc là trái ngược hay là dạng phương pháp tiếp cận khác nhau nhưng cùng một kết quả. Theo hắn thấy thì tuy mâu thuẫn tồn tại nhưng chẳng qua là do nhận thức về tiến độ và tiết tấu ở trên tầm cao của mỗi người có sự khác biệt cho nên đường đi mới bất đồng, mà thường thường quốc gia nào có tranh chấp thỏa hiệp như vậy thì mới tiếp tục phát triển về phía trước.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình đóng vai trò một chất bôi trơn hay là người chuyển đổi, khi quan điểm của hai người phát sinh bất đồng thì mình sẽ là người đưa ra phương án điều hòa, thỏa hiệp, cũng có khi là đưa ra đề tài để bọn họ tranh luận hoặc giao lưu về một vấn đề nóng khác, hơn nữa dường như mình cũng làm mà không biết chán.
- Đường lối phát triển kinh tế đương nhiên không thể lung lay nhưng mục đích phát triển kinh tế là vì cái gì? Không phải vì kinh tế phát triển mà phải phát triển kinh tế, mà là bằng khả năng nhanh nhất và tốt nhất để cải thiện cuộc sống nhân dân nên mới phát triển kinh tế. Phát triển kinh tế chỉ là một loại phương pháp, nếu đi lệch khỏi ý nghĩa chính này thì mọi thứ đều vô nghĩa.
Giọng điệu của Liễu Đạo Nguyên rất thản nhiên.
- Cải thiện cuộc sống nhân dân, những lời này nói thì hết sức dễ dàng nhưng làm thế nào để cải thiện? Kinh tế quốc gia khởi đầu muộn lại thấp mà thực tế đòi hỏi chúng ta phát triển kinh tế thì tất yếu sẽ gặp phải khó khăn, cải cách cũng đòi hỏi trả giá lớn hơn nữa cũng là thiết yếu. Ví như việc cải tạo khu vực công nghiệp cũ ở Thượng Hải và Đông Bắc chắc chắn sẽ có người phải trả giá lớn.
Thái Chánh Dương nói đầy ẩn ý:
- Không thể chỉ vì phải trả giá mà để trì trệ hoặc chạy rẽ sang con đường khác, nếu làm vậy thì sẽ chỉ khiến chúng ta trả giá lớn hơn trong tương lai mà thôi!
- Cải cách phải trả giá thì tôi thừa nhận, nhưng vì sao trước kia đẩy mạnh cải cách quốc gia không thể suy xét chu đáo để cái giá phải trả thấp hơn? Rất nhiều địa phương tồn tại tư tưởng chỉ vì cái lợi trước mắt, điều này phần lớn đều khiến mâu thuẫn vốn có thể từ từ hóa giải lại trở nên gay gắt, phát triển cũng cần một hoài nghi ổn định. Tôi không cho rằng một xã hội chứa đầy những nhân tố bất ổn định lại có thể khiến chúng ta cải cách thành công.
Liễu Đạo Nguyên phản bác không hề khách khí.
- Quốc gia đương nhiên sẽ làm như vậy, nhưng có nên vì suy xét chu toàn mà dừng mọi bước tiến chần chừ chờ đợi quan vọng hay không? Cải cách vốn là một điều mới, nó có nhiều quy củ để tuân theo vậy sao? Chúng ta chỉ có thể vừa thăm dò vừa đi lên phía trước sau đó tìm ra quy luật, đây chính là cái giá phải trả.
Thái Chánh Dương cũng không hề nhường một bước.
Tháo gỡ được một gút mắc thì lập tức lại có đưa ra một gút mắc mới, điều này khiến hai người đấu miệng tới tận trưa mà không biết mệt, nhưng Triệu Quốc Đống là người hòa giải thì lại thành mỏi mệt không chịu nổi. Hắn không thể không suy xét quan điểm hai người đưa ra, sau đó kết hợp với những hiểu biết trong giấc mơ để giải thích hoặc là phân tích tất cả, đến cuối cùng có tác dụng gì thì Triệu Quốc Đống cũng không biết.
Mặc dù mỏi mệt không chịu nổi nhưng Triệu Quốc Đống cũng có thể ngộ ra được không ít từ chuyện này. Hai tay kỳ cựu trên chính đàn dù tranh luận võ mồm kịch liệt nhưng đều có vẻ bình tâm tĩnh khí, không hề có lấy nửa điểm tranh đấu mà thuần túy chỉ là tham khảo, biện luận ý kiến, quan điểm của nhau, thực có cảm giác như sinh viên đại học tranh luận. Chẳng qua vấn đề của hai người lại nhanh chóng tập trung về cùng 1 vấn đề, hơn nữa quan điểm lại càng tỏ ra vô cùng nhất trí, đó chính là hôn nhân đại sự của Triệu Quốc Đống. Gần như là đều đồng thanh tỏ ý Triệu Quốc Đống nên suy xét đến vấn đề cá nhân, hơn nữa phải cực kỳ thận trọng, tuyệt đối không thể qua loa cho xong việc.
- Quốc Đống, ở Bắc Kinh có người thích hợp nhưng tôi lại lo tính cách của cậu có thể thích ứng hay không cho nên cũng chưa dám bắt chuyện giúp cậu, cậu cảm thấy như thế nào?
Vẻ mặt của Thái Chánh Dương rất nghiêm túc.
Triệu Quốc Đống nghĩ thì thấy cái Bắc Kinh này không chỉ đơn giản là thành phố Bắc Kinh, nếu chỉ là một cô gái bình thường ở Bắc Kinh thì cũng không hơn một cô gái ở An Đô là bao, chắc chắn nửa phần cô gái này là người có bối cảnh sâu xa mà lại vừa khéo lại muốn được "giải phóng".
- Ừ, Chánh Dương nói đúng, tôi cũng có một cô gái ở nhà thượng cấp cũ, tôi cũng thấy rất thích hợp, Quốc Đống, cậu có thể tìm được một người vợ như vậy thì tuyệt đối là phúc khí của cậu, cực kỳ tương xứng.
Liễu Đạo Nguyên vừa nói vừa gật gật đầu, Triệu Quốc Đống năm nay đã 27 tuổi, nhưng tên này lại vẫn vật vờ lang thang khiến người ta chẳng thể yên tâm, người trẻ tuổi buông thả trước hôn nhân một chút là chuyện có thể tha thứ, nhưng đối tượng kết hôn thì cần phải thận trọng, nhất là một người ở trên vị trí này như Triệu Quốc Đống thì một cô gái tầm thường đã không còn thích hợp với hắn. Nếu muốn phát triển thêm một bước trên con đường làm quan thì mượn sự trợ giúp từ hôn nhân cũng là một lựa chọn tốt.
- Hai vị đại ca, việc kết hôn này có nên trưng câu ý kiến của đương sự là em hay không? Chuyện liên quan đến hạnh phúc của cả đời thằng em này mà các vị cứ định sẵn như vậy thì có phải có chút qua loa hay không, ôi?
Triệu Quốc Đống vội vàng lên tiếng để ngăn đề tài này tiếp tục lan tràn, nếu không để hai người mượn đề tài này mà nói chuyện thì chắc mình điên đầu mất.
- Thế đây không phải là đang trưng cầu ý kiến của cậu sao? Vừa rồi chúng tôi không hề yêu cầu cậu bái đường thành thân với người khác ngay lập tức nhưng cậu phải suy xét thận trọng chuyện này, gặp mặt xem có thích hợp hay không, đồng thời cũng phải nhìn vấn đề từ góc độ lâu dài.
Thái Chánh Dương nghiêm nghị nói:
- Cậu cho là mấy chuyện cậu làm ở An Nguyên là chúng tôi không biết sao? Cậu với người phụ nữ quản lý đài truyền hình huyện kia là có chuyện gì xảy ra? Còn cả Tiểu Cù ở cục du lịch nữa thì sao hả?
- Đúng vậy, Quốc Đống, chúng tôi đều vì muốn tốt cho cậu, lão Tưởng cũng nói với tôi về vấn đề cá nhân của cậu, nói rằng nếu cậu không sớm suy xét thì có khả năng sẽ có ảnh hưởng nhất định đến bước phát triển tiếp theo của cậu đó.
Liễu Đạo Nguyên cũng nhíu mày, hắn không ngờ rằng Thái Chánh Dương lại nhanh chân đưa đối tượng thích hợp để Triệu Quốc Đống suy xét trước, cái câu nói người ở Bắc Kinh kia đúng là làm cho người ta phải ngẫm nghĩ. Người Bắc Kinh có ý nghĩa sâu xa, đối tượng mà Liễu Đạo Nguyên muốn giới thiệu cho Triệu Quốc Đống cũng ở Bắc Kinh, hắn mặc dù ngầm dạy dỗ nhưng tin chắc Thái Chánh Dương cũng minh bạch được ý tứ trong đó.
- Hai vị đại ca, đệ xin thụ giáo, sau này nhất định sẽ chấn chỉnh, sẽ nghiêm túc suy xét vấn đề cá nhân, chẳng qua chuyện này có đôi khi cũng phải có duyên phận, cứ kết hợp mù quáng như vậy thì liệu có không thích hợp quá hay không?
Triệu Quốc Đống bày ra vẻ mặt vô tội.
- Nói cái gì mà kết hợp mù quáng? Cái tên chuột nhắt nhà cậu không biết tự lượng với trời hả, cậu tưởng rằng người khác đều phải theo đuổi cậu phải không, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu, đợi sang năm cậu tới Bắc Kinh rồi tôi sẽ chính thức giới thiệu cho cậu.
Thái Chánh Dương nói với giọng điệu không để cho nghi ngờ.
Thái Chánh Dương vừa nói như vậy khiến Liễu Đạo Nguyên cũng không dễ nói tiếp, đây thật sự là cướp cô dâu, huống chi việc này vốn cũng chủ yếu dựa vào cảm giác của đương sự, bên ngoài mà càng tạo áp lực thì bên trong lại càng phản cảm sâu, ngược lại sẽ càng khó chịu. Dù sao thời gian sau này còn nhiều nên Liễu Đạo Nguyên cũng không lo lắng.
Mới tới sau khi ăn cơm trưa xong thì Lưu Triệu Quốc mới từ Trường Tân trở về gấp, đêm mùng một tết xảy ra loại chuyện này đúng là vận rủi rơi trúng đầu, có điều vụ án nhanh chóng được phá, nghi phạm lập tức bị tóm được ở nhà ga.
Mấy vụ án giết người đều thường thường đều có thủ đoạn không hề có khoa học kỹ thuật, cái kiểu dùng công nghệ cao giết người ở trên TV thông thường đều là do đám biên kịch bịa đặt câu tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.