Quyển 15 - Chương 18
Thụy Căn
16/04/2013
- Thằng kia, mày đừng nói nhiều làm gì. Khuê ca, Thái ca cũng nói rồi, bọn tao không gây chuyện nhưng bọn tao cũng không thể bị người ức hiếp mà. Sao, Phỉ Thúy Hồ bọn mày muốn nói giúp bọn nó sao? Bọn nó là khách, bọn tao không phải sao? Cùng là khách vậy thì tốt rồi. Hành vi lưu manh đó mày nói nên làm gì?
Một tên thanh niên chỉ vào trán người quản lý câu lạc bộ đang đổ mồ hôi.
- Bọn tao đều là người nói lý lẽ, ăn miếng trả miếng thì sao chứ? Thằng chó già kia mượn rượu để sờ mông bạn gái Thái ca, bọn tao cũng không làm khó nó, bảo nó quỳ xuống tự tát vào mặt mình hai cái, nói mình là rác rưởi rồi cút, sau đó để con ả kia lại cho Thái ca sờ mông một cái là xong. Sao, tao nói như vậy có được không?
Triệu Quốc Đống nhìn Cẩu Đạo Thành thì biết tên này đã hơi say. Ở chỗ như thế này mà say thì đúng là dễ xảy ra chuyện.
- Ai sờ mông bạn gái nó? Bạn tôi là ai thì tôi biết rõ, thời buổi này bỏ tiền ra có gì không thể làm, cần gì phải đến đây sờ mông gái?
Trúc Văn Khôi hung hăng nói:
- Hừ, tự sờ mông bạn gái mình rồi muốn giở trò kiếm tiền hả?
- Ồ, lừa tiền mày? Nhìn bộ dạng của mày mà cũng cần bọn tao lừa sao? Mày là Bill Gates hay là vua dầu mỏ Ả rập? Bọn tao lừa tiền mày như thế nào?
Một tên khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói:
- Bạn mày sờ mông con bé của tao, đây là chuyện mọi người thấy, định nói láo hả? Ở hành lang nhất định có máy quay giám sát, không tin chúng ta lấy ra xem, nếu có chuyện như vậy thì bọn mày định làm gì? Bảo thằng chó kia quỳ xuống tát mặt mình, hay là để tao in một loạt bức ảnh ra phân phát các nơi?
Trúc Văn Khôi cứng lại. Y không nghĩ đối phương nghĩ cẩn mật như vậy. Cẩu Đạo Thành là người như thế nào thì y rõ, uống nhiều là tay chân không sạch sẽ. Vừa nãy trong phòng đã động tay động chân với tiếp tân, cô tiếp tân sợ quá phải chạy ra.
Trúc Văn Khôi có chút nghi ngờ ả tiếp tân kia trả thù Cẩu Đạo Thành, nhưng bây giờ muốn nói gì cũng khó. Nếu thật sự có máy quay ghi hình Cẩu Đạo Thành sờ mông gái thì đúng là khó nói.
Chuyện này muốn báo cảnh sát cũng không được. Dù sao một Phó thị trưởng, một Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh gặp chuyện này cũng không vinh dự gì.
Thấy Trúc Văn Khôi không nói gì, bên phía đối phương càng hung hãn hơn:
- Thằng chó già kia, mày còn không qua đây, trốn ở đó giả say sao? Vừa nãy sờ mông con bé của tao sao tỉnh thế? Có cần tao báo cảnh sát mày quấy rối tình dục không?
Đám người kia cùng cười phá lên.
- Thái ca, không việc gì phải nhiều lời với bọn nó, kéo thằng chó đó quỳ xuống lạy anh là được mà.
- Ha ha, nếu không kéo con bé kia. Chẳng qua Khuê ca, Thái ca, con bé này cũng lớn tuổi một chút rồi, sao lại phải đến Phỉ Thúy hồ kiếm ăn vậy? Phỉ Thúy hồ này xem ra càng lúc càng xuống dốc, không bằng bên Giả Nhật Hoa Viên rồi.
- Khuê ca, anh đừng nói, con bé này vú to đó, mông cũng vểnh, hay là anh nhắm mắt sờ mấy cái đi.
- Mẹ nó chứ, xem báo cáo trông như là quan chức vậy, quan chức mà có thể làm việc này sao? Không biết là từ vùng quê mùa nào chui ra mà dám tới An Đô này nữa?
- Không cần biết bọn nó làm quan ở đâu cả. Hay là gọi điện cho Chủ nhiệm Liêu – Ủy ban kỷ luật tỉnh tới xem bọn này làm cán bộ ở đâu.
Trúc Văn Khôi nghe thấy đối phương nói vậy cũng rất tức giận, hận không thể đi lên kéo rách miệng đối phương ra. Nhưng đối phương đột nhiên nhắc tới Chủ nhiệm Liêu làm y run lên. Xem ra đối phương rất quen thuộc với chính trị, nếu không chính là nhằm vào nhóm người mình mà tới.
Khúc Hiểu Yến tuy nói cũng có nhiều kinh nghiệm nhưng lúc này cảm thấy mình như bị sỉ nhục, cơn giận trong lòng bốc lên nhưng cô cũng không biết phải làm như thế nào.
Mà quản lý của Phỉ Thúy hồ cũng chỉ biết đau khổ khuyên hai bên, chẳng qua không có tác dụng gì.
Nếu như đúng theo lời đối phương thì bên Trúc Văn Khôi đã thua về lý. Cẩu Đạo Thành không biết sao lại không khống chế được mình, đi sờ mông gái của thằng khác. Nhìn Cẩu Đạo Thành, Triệu Quốc Đống cũng biết chỉ sợ có chuyện này.
Vu Quân không biết lúc nào đã đứng bên cạnh Triệu Quốc Đống, mặt mày đầy xấu hổ. Y cũng biết phẩm chất của cấp phó mình, chuyện này y không lạ mấy.
Triệu Quốc Đống thật ra không cảm thấy gì, loại chuyện này hắn chưa phải chưa từng gặp. Hắn cũng có cách giải quyết.
- Đại ca, cô gái kia thuộc câu lạc bộ em, không phải đám người kia, hôm nay bọn họ chọn nó.
Tiểu Mỹ đứng bên đột nhiên nhỏ giọng nói.
- Ồ, vậy sao quản lý câu lạc bộ không nói rõ?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Đại ca, mấy vị đó đều là khách quen, rất có thế lực nên quản lý đâu dám chọc vào.
Tiểu Mỹ lắc đầu nói.
- Vậy bọn họ có lai lịch gì?
Triệu Quốc Đống nhìn thấy quen quen nhưng do đối phương đưa lưng về phía mình, không thấy rõ mặt nên không nghĩ ra.
Bên phía đối phương có vẻ không nhịn được, nhất là mấy tên như thế đã muốn xông tới. Mặc dù hai người quản lý câu lạc bộ cố chống đỡ nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ qua. Trúc Văn Khôi mặc dù cao to nhưng đối phương có nhiều người nên muốn đấu cũng không được.
- Có chuyện gì vậy hả?
Triệu Quốc Đống không muốn ra mặt vì nơi này có máy giám sát. Nhưng nhìn Vu Quân mặt mày đầy sợ hãi, hắn biết mình không ra mặt không được.
Một tên đang khoanh tay dựa lưng vào tường nhìn thấy Triệu Quốc Đống liền vội vàng đi tới nói:
- Bí … Triệu ca, là anh?
Y phản ứng khá nhanh nên đổi cách gọi.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình, Khang Chí Khuê, sao lại gặp đối phương ở đây?
- Chí Khuê, là các cậu? Có chuyện gì thế?
Triệu Quốc Đống nhìn đám người kia thì cũng may không có thằng Trần Dân.
- Ồ, Triệu ca biết người bên kia sao?
Khang Chí Khuê có chút hưng phấn nói. Triệu Quốc Đống là người dẫn công ty y vào Hoài Khánh. Mặc dù không lâu sau Triệu Quốc Đống lên Bộ năng lượng làm việc nhưng bố y đã nói tương lai của Triệu Quốc Đống rộng mở, cho nên lúc Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh thì y cũng gọi điện chúc mừng. Sau đó lúc lên Bắc Kinh cũng tới thăm Triệu Quốc Đống, coi như tạo được quan hệ.
Bây giờ Triệu Quốc Đống về làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, Khang Chí Khuê cũng suy nghĩ nên làm như thế nào đến chào hỏi. Nhưng sau khi nói chuyện với ông bố, bố y nói tạm để đó vì Triệu Quốc Đống mới tới Ninh Lăng nên có nhiều việc cần làm, tạm thời không quấy rầy. Vì thế y chỉ gọi điện chúc mừng chứ chưa tới Ninh Lăng lần nào, tránh cho Triệu Quốc Đống có suy nghĩ gì khác.
- Tôi có thể không nhận ra sao? Đều là bạn của tôi, cậu làm gì thế này?
- Ha ha, Triệu ca, xấu hổ quá, tôi không biết…
Khang Chí Khuê xoa xoa tay xoay người lại nói:
- Hổ ca, anh xem người bên dưới đi, toàn người miệng thối.
Không đợi Triệu Quốc Đống có phản ứng, tên cao to đã sớm đi lên, không đợi mấy tên trẻ tuổi có phản ứng đã vung tay đánh mỗi thằng một tát. Việc này ngay cả Khang Chí Khuê cũng không ngờ được, sao vị Hổ ca này bình thường rất kiêu ngạo mà sao lại dễ nói chuyện thế?
Khang Chí Khuê vốn chỉ hy vọng đối phương nói vài câu xin lỗi mà thôi.
Triệu Quốc Đống cũng có chút giật mình. Hắn cẩn thận nhìn không khỏi có chút buồn cười, hóa ra là gặp người quen. Người đàn ông kia là Giang Nhất Hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.