Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 18

Thụy Căn

16/04/2013



- Ha ha, thằng hai nhà ông rất được. Công việc tốt ở Đại Liên như vậy cũng bỏ, đây là phải có khí phách, gan dạ mới dám bỏ công việc tốt mà về Ninh Lăng gây dựng sự nghiệp.

Ông lão cầm phạt thở dài nói:

- Chẳng qua Ninh Lăng chúng ta hai năm qua đúng là thay đổi quái nhanh. Bây giờ tôi chỉ còn có thể nhận ra Ninh Lăng trước đây khi đi dạo ở nội thành cũ. Tháng trước tôi và mấy ông bạn sang bên khu giang Đông thì không thể tin đấy vốn là bãi đất hoang.

- Còn bãi đất hoang gì nữa, đấy là chuyện bao năm trước rồi? Khu Giang Đông từ hai năm trước đã khai thác, xây dựng. Hơn hai năm khiến Giang Đông thay đổi quá nhiều.

Ông lão bụng bợ cầm ấm trà nhấp một ngụm nói:

- Bây giờ các ông thấy khu Giang Đông như vậy, đợi sang năm sau tôi nói với các ông là bên Giang Đông lại thay đổi khác. Chỉ cần mấy cây cầu lớn thông xe là người ở khu nội thành cũ sẽ chuyển sang đó sống. Các ông không thấy hoàn cảnh bên đó sao? Toàn phòng mới, nhiều cây xanh, cảnh quan đẹp.

- Được rồi, đừng nói bên đó tốt như vậy chứ? Bên ấy toàn nhà cao tầng, tôi không quen. Gì mà nhà chung cư thang máy, chẳng may thang máy kẹt hết người ở trong đó thì sao?

Ông lão cầm quạt lắc đầu nói:

- Tôi vẫn thích ở bên này, đi và cảm nhận không khí, đó mới là cuộc sống thực sự, bên kia sao có thể so sánh. Ai muốn sang Giang Đông thì sang, bên này cũng nhiều người mà. Tôi hy vọng nhiều người sang đó thì tốt hơn.

- Ông đây là không ăn nho lại nói nho chua. Ông không muốn ở nhà thang máy thì bên đó cũng có nhà sáu bảy tầng, toàn là nhà mới, diện tích rộng, dưới sân có vườn hoa, các tòa giả sơn, tất cả đều có. Tôi cũng đang dự định có nên mua một căn ở bên đó không? Nhà bên này tôi sẽ bán đi hoặc cho thuê. Nếu không tôi sẽ vừa ở bên kia vừa ở bên này.

Ông lão bụng bự nói:

- Chẳng qua nghe nói giá nhà tăng lên rất nhanh, gần như mỗi tháng một giá.

- Ôi, ai bảo dân nội thành Ninh Lăng chúng ta càng lúc càng nhiều. Ông đi trên đường nghe một chút xem có mấy người thật sự sinh ra và lớn lên ở Ninh Lăng, đều là người chuyển tới. Nếu không phải là đến các công ty ở Ninh Lăng làm việc thì là đến Ninh Lăng chúng ta kinh doanh và du lịch. Cứ như vậy dân cư nội thành Ninh Lăng chúng ta tăng nhiều nên thị xã mới nhanh chóng xây dựng khu Giang Đông giai đoạn hai, nếu không thì sao đủ nhà cho người ở.

Ông lão hói đầu thở dài nói:

- Lúc trước tôi mua nhà cho thằng ba thì bên đó mới bắt đầu xây dựng giai đoạn hai, bây giờ đã chuẩn bị kế hoạch giai đoạn ba. Giờ thằng hai sắp về tôi còn phải chọn một căn nhà cho nó, chẳng qua tiền nó phải bỏ ra.

- Đúng thế, Ninh Lăng chúng ta mấy năm qua cái gì cũng tốt có mỗi giá nhà tăng quá nhanh.

Ông lão cầm quạt thở dài nói:

- Bên Giang Đông tăng lên, bên Hà Nam cũng tăng, nội thành cũ càng không cần phải nói. Mấy khu đất trống ở nội thành cũ muốn xây dựng thì chính quyền yêu cầu phải có phong cách chung với các nhà xung quanh, giá rất cao. Tôi đoán cũng chỉ có người kinh doanh mới có thể mua nổi.

- Không chắc, tôi tấy phía tây sông Tú Hà hình như đã khai thác, giá rẻ hơn không ít so với bên Ô Giang, đương nhiên cách xa khu trung tâm một chút.

Ông lão bụng bự hiển nhiên là vẫn quan sát giá nhà, chắc là vì muốn mua một căn.

- Tôi nghĩ nên mua một căn, nhà cũ tuy tốt nhưng không thể ở cả đời mà, cũng phải hưởng thụ cảm giác nhà mới chứ?

- Được rồi, ai mà cũng có suy nghĩ như ông thì tôi đoán giá nhà Ninh Lăng chúng ta chỉ có tăng.

Hai ông lão kia nở nụ cười.

- Chúng ta làm việc trong nhà máy mấy chục năm, trong nhà ít nhiều cũng có tích cóp, buộc lưng buộc bụng còn có thể mau được một căn nhưng mấy đứa nhỏ mới đi làm thì sao? Còn có nhiều người chỉ sợ phải sống cả đời ở các căn nhà cũ, điều kiện rất kém. Không biết thị xã nghĩ như thế nào mà không cải tạo các ngõ nhỏ, nhà xuống cấp.

Ông lão bụng bự lắc đầu nói:

- Một người bà con của tôi ở bên đó, ở đấy rất nhỏ, cả nhà sống trong một căn phòng hơn 20 mét vuông. Bọn họ suốt ngày kêu than sao chính quyền không nghĩ tới mình, không cải tạo nhà cho bọn họ.

- Tôi thấy nhiều công ty hình như đều có nhà tập thể. Thằng ba nhà tôi làm ở công ty Diệu Hoa, công ty này hỏi nó có cần một căn tập thể không? Nó nói không cần vì diện tích nhỏ. Chẳng qua đối với người ở nơi khác tới, chưa kết hôn thì ở đó cũng được.



Ông lão hói nói:

- Về phần cư dân nội thành cũ chỉ có thể chờ chính quyền cải tạo nhà cho bọn họ, nếu không cũng chỉ có thể xin thuê nhà. Thị xã không phải xây dựng các nhà cho thuê sao? Vị trí cũng đẹp, toàn ở gần sông.

- Nhà cho thuê? Có mấy căn chứ? Làm sao có thể đáp ứng đủ nhu cầu.

Ông lão cầm quạt lắc đầu nói:

- Nhà dành cho người thu nhập thấp cũng ít đến đáng thương, bao giờ đến lượt mình.

Triệu Quốc Đống vảnh tai nghe ba ông lão nói về giá nhà. Xem ra ba ông lão này đều là người gốc Ninh Lăng, hơn nữa đều có công việc sau đó về hưu. Mặc dù bọn họ không có nhu cầu quá mạnh về nhà ở nhưng ít nhiều cũng lo lắng việc giá nhà tăng.

Vấn đề bọn họ nói chuyện cũng là vấn đề Triệu Quốc Đống quan tâm nhất. Ngay từ đầu khi xây dựng khu Giang Đông, Triệu Quốc Đống đã đưa ra quy hoạch nhà xã hội, hơn nữa cũng yêu cầu xây dựng ngang tiêu chuẩn nhà thương mại, nếu không sẽ mất ý nghĩa của nhà xã hội.

Phải nói bắt đầu từ năm trước việc xây dựng nhà xã hội đã được Trúc Văn Khôi suy nghĩ. Khi khu Giang Đông bán nhiều khu đất thì nhà cho thuê, nhà dành cho người thu nhập thấp cũng bắt đầu được xây dựng. Nhưng đối mặt nhu cầu nhà ở tăng mạnh thì mặc dù thị xã cũng sớm có chuẩn bị nhưng lực độ không đủ. Cho nên trong nhiều hội nghị thường ủy, Triệu Quốc Đống đã yêu cầu Ủy ban thị xã cần phải hiểu rõ xây dựng nhà xã hội là trách nhiệm chính trị, xã hội không thể trốn tránh của chính quyền. Ai quên đi điểm này là không làm tròn chức trách. Nhưng khoản tài chính quá lớn đầu tư vào mảng này thường ảnh hưởng đến suy nghĩ của người đưa ra quyết định. Hắn làm Bí thư thị ủy chỉ có thể có nhắc nhở mà thôi.

Trong mắt không ít người thì thu tài chính sung túc mới là quan trọng nhất. Chỉ cần có tài chính sung túc thì anh mới có thể làm việc được, mới có thể làm các hạng mục chính trị lớn, mới khiến lãnh đạo cấp trên thấy năng lực, sự quyết tâm, quyết đoán của anh, các thứ khác chỉ là ở phía sau. Điểm này ngay cả Chung Dược Quân, Trúc Văn Khôi cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên đầu tư nhiều cho nhà xã hội cũng ảnh hưởng đến tài chính dành cho việc khác, đây cũng là một nguyên nhân. Nhưng Triệu Quốc Đống cho rằng đó không phải nguyên nhân chính, tiền ít có cách dùng của nó, tiền nhiều có cách dùng của nó, mấu chốt là ở người làm lãnh đạo chủ yếu, anh có đưa việc này lên độ cao nhất định hay không?

Triệu Quốc Đống sở dĩ dốc hết sức yêu cầu bốn bộ máy thị xã cùng các cơ quan hành chính chủ yếu cyenr đến khu vực phía đông nam núi Diệu Phong ngoài việc hy vọng khu Giang Đông phát triển về phái này, cũng là muốn nhanh chóng xác định chiến lược phát triển của đô thị Ninh Lăng. Hắn muốn Ninh Lăng lấy núi Diệu Phong và hồ Diệu Phong làm trung tâm để phát triển.

Với những gì đã nghe, đã nhìn thấy càng làm Triệu Quốc Đống kiên định với quyết tâm đưa các cơ quan hành chính chủ yếu sang phía đông nam núi Diệu Phong, như vậy có thể định vị trung tâm Ninh Lăng là núi Diệu Phong, nếu dùng vài thủ đoạn hành chính hạn chế phát triển về phía Tây, bắc là có thể khiến cả đô thị nhanh chóng phát triển về phái đông nam, là cơ sở cho cho phương hướng phát triển của Ninh Lăng trong mười năm tới.

Mà khi phương hướng phát triển được xác lập thì cả khu Giang Đông sẽ hoàn toàn bị nhét vào phạm vi nội thành mới, chẳng những bảo vệ được diện mạo, kiến trúc khu nội thành cũ Tây Giang, hơn nữa cũng có thể làm cho núi Diệu Phong thành một điểm cao của nội thành Ninh Lăng.

Trên cơ sở trụ cột này có thể tăng cường xây dựng nhà xã hội, lợi dụng việc di chuyển các cơ quan hành chính của thị xã mà hấp dẫn cùng thúc đẩy xây dựng nhà xã hội, đây là lúc phát huy tác dụng quyền lực hành chính.

Tạo ra một thành phố lý tưởng, muốn để mọi người dân trong thành phố đó cảm nhận lợi ích từ phát triển kinh tế, như vậy cần có quyền lực hành chính thúc đẩy.

Trúc Văn Khôi mặc dù không bất ngờ khi Khúc Hiểu Yến được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu khai phát nhưng y vẫn kính phục lòng dạ của Triệu Quốc Đống. Y không tin Triệu Quốc Đống không biết quan hệ kia của mình và Khúc Hiểu Yến, nhưng đối phương vẫn tín nhiệm mình.

Việc bổ nhiệm Khúc Hiểu Yến cũng không vì quan hệ với mình. Khúc Hiểu Yến dùng chính biểu hiện của cô ở văn phòng Ủy ban mà được Chung Dược Quân, Cố Vĩnh Bân tán thành. Tiếu Triêu Quý thay mặt Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy khi trưng cầu ý kiến của văn phòng Ủy ban về Khúc Hiểu Yến thì mấy lãnh đạo chủ yếu bên Ủy ban cũng đánh giá rất cao.

Trúc Văn Khôi thật ra không có gì phải sợ cả. Chuyện nam nữ là do hai bên tình nguyện, mình chưa bao giờ có tư lợi gì từ đó. Chỉ cần không bắt gian tại trận thì người bên dưới có cảm thấy gì cũng chỉ có thể oán giận mà thôi. Mình chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Sau khi Triệu Quốc Đống làm thường vụ tỉnh ủy cũng không trở nên cứng rắn hơn mà còn chủ động nghe ý kiến lãnh đạo phụ trách nhiều hơn. Nhất là cũng thường xuyên trao đổi với Chung Dược Quân và Lam Quang, điểm này biến hoá là rất rõ ràng.

Trong lần điều chỉnh nhân sự này Triệu Quốc Đống đã làm nhiều công tác chuẩn bị, gần như từng thường vụ và Phó thị trưởng đều được gọi tới nói chuyện. Trúc Văn Khôi cũng không ngoại lệ.

Ở vấn đề lựa chọn ai làm Phó cục trưởng Cục Xây dựng thị xã, Phó chủ tịch quận Đông Giang kiêm chủ nhiệm Ban quản lý khu Giang Đông, Trúc Văn Khôi cho rằng dù người vào vị trí này không những cần ánh mắt chiến lược, hơn nữa còn có sự chấp hành và năng lực phối hợp. Triệu Quốc Đống mới đầu không quá đồng ý với điều này nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận ý kiến của Trúc Văn Khôi.

Theo Trúc Văn Khôi thấy đây là sự thay đổi quan trọng nhất của Triệu Quốc Đống. Sự cường thế ở một góc độ nào đó chỉ có thể nói anh phải dùng ý chí kiên định để thể hiện quyền lực của mình, mà giỏi tán thành quan điểm khác và sử dụng nó cho thấy anh rất tự tin, có thể khống chế tất cả trong tay. Bây giờ Triệu Quốc Đống đã đến giai đoạn này.

Hắn có thể dùng tâm trạng này để trao đổi ý kiến của mọi người, hấp thu những gì mọi người biểu đạt và dung nhập vào quan điểm của mình, chuyển thành quan điểm của Thị ủy, từng bước thực hiện phát triển, thay đổi cho Ninh Lăng.

Vừa nghĩ, Trúc Văn Khôi vừa đi tới văn phòng Triệu Quốc Đống. Nghe tiếng bước chân, Vân Duệ thò đầu ra nói:

- Thị trưởng Trúc, xin mời ngồi chờ một chút. Bí thư Triệu đang có khách.

- Không sao, tôi tới sớm một chút. Lãnh đạo gọi nên tôi tới sớm vẫn hơn. Thư ký Vân, cậu có biết Bí thư Triệu gọi tôi tới có việc gì không?

- Tôi không rõ, Bí thư Triệu ngày hôm qua hình như đi một vòng lớn ở mấy cây cầu, tâm trạng còn khá vui vẻ.



Vân Duệ nói.

- Ồ, tâm trạng Bí thư Triệu tốt là được rồi.

Trúc Văn Khôi ngồi xuống ghế, châm thuốc hút:

- Làm điếu chứ?

- Cảm ơn Thị trưởng Trúc, tôi không hút.

Vân Duệ lắc đầu nói:

- Thị trưởng Trúc, tôi thấy ngài chỉ dùng thuốc Vạn Bảo, chưa bao giờ hút thuốc khác.

- Ừ, quen rồi, Vạn Bảo nặng nên tôi thích, các loại khác đều không hút quen, nhiều năm rồi.

Trúc Văn Khôi nói:

- Bây giờ Bí thư Triệu đang tiếp khách quý nào thế?

- Phó giám đốc Ngưu – sở Nội vụ tỉnh. Thị trưởng Chug và Thị trưởng Cố đưa tới, hình như là bàn về việc cùng các công ty ở Ninh Lăng chúng ta tới An Đô tham gia hội chợ việc làm.

Vân Duệ nói:

- Có lẽ cũng sắp nói chuyện xong rồi.

Trúc Văn Khôi gật đầu ra vẻ hiểu.

Năm nay số công ty tiến vào Ninh Lăng rất nhiều. Khu khai phát, khu công nghiệp Lâm Cảng Tây Giang, khu công nghiệp Đông Giang, khu công nghiệp năng lượng mặt trời Giang Đông có nhiều công ty tiến vào, mà rất nhiều công ty đến cũng mang tới vài vấn đề chưa bao giờ Ninh Lăng gặp phải ví dụ như nhân tài và người lao động lành nghề rất thiếu.

Người lao động lành nghề thì thị xã cũng sớm có chuẩn bị. Chỉ cần làn các tiến vào Ninh Lăng đều ký kết hợp đồng nhận người với các trường đào tạo dạy nghề của Ninh Lăng. Các trường liền tuyển sinh dạy theo yêu cầu này. Đến khi các công ty xây dựng xong thì nhóm công nhân đầu tiên tiến vào cũng vừa vặn được dạy nghề.

Cục tài chính thị xã cũng lập một quỹ trợ cấp dành cho việc tập huấn này. Cơ chế này khá thích hợp với các công ty lớn. Ví dụ như mấy công ty như Fukuda, Quang Hoa, Diệu Hoa, Thiên Uy, Thượng Đức, Hán Đức đều ký hợp đồng ủy quyền dạy nghề với các trường để lấy được người lao động có tay nghề.

Nhưng cách này với các công ty vừa và nhỏ lại là vấn đề khó khăn. Nhu cầu của các công ty là khác nhau, số lượng khác nhau. So sánh với các công ty khổng lồ thì bọn họ có yêu cầu khác, số lượng ít hơn nhiều, cũng không có đủ tài chính để cấp trước cho các trường. Mặc dù các trường dạy nghề có các lớp phổ thông nhưng không thể thỏa mãn các công ty vừa và nhỏ.

Ngoài ra chính thức làm khó các công ty là nhân viên kỹ thuật và nhân viên quản lý, đây không phải là thứ mà các trường dạy nghề đào tạo ra được, nó cần các trường đại học chuyên ngành đào tạo rồi các công ty nhận vào, ngoài ra còn có một con đường là tuyển sinh trong xã hội, nói khó nghe một chút là lấy từ công ty khác.

Mặc dù hoàn cảnh của Ninh Lăng tốt nhưng nó cũng chỉ là đô thị nhỏ, sức hấp dẫn không thể so sánh với các tỉnh thành như An Đô, Vũ Hán, Trùng Khánh, Thành Đô, vì thế việc thu hút nhân tài vẫn là khuyết điểm. Do ý thức được việc này nên Ninh Lăng mới chủ động liên lạc với các ngành liên quan trên tỉnh để chuẩn bị tổ chức hội chợ việc làm ở Ninh Lăng. Trúc Văn Khôi cũng biết Triệu Quốc Đống rất chú trọng việc bồi dưỡng lao động và thu hút nahna tài của Ninh Lăng, ngay từ đầu đã đưa ra chế độ trợ cấp nhân tài, nhà cho chuyên gia, sau đó tới câu lạc bộ trao đổi, trung tâm văn hóa … Những thứ này chẳng những tạo được tác dụng rõ ràng mà từ góc độ khác cũng chứng minh năng lực tiên tri của Triệu Quốc Đống.

Trúc Văn Khôi nhớ rõ Triệu Quốc Đống đã từng nói trong quá trình phát triển vài chục năm sau thì tranh đoạt tài sản và nhân tài sẽ quyết định vận mệnh phát triển của một thành phố, hiện tại có lẽ tài chính chiếm tác dụng chủ đạo nhưng theo thời gian trôi qua vế sau càng lúc càng thể hiện lực lượng mạnh của nó, cuối cùng vượt qua tài chính. Một thành phố có thể thắng trong cạnh tranh về cả tài chính và nhân tài đó mới là thành công. Mà người có quyền đưa quyết định lầm như thế nào đưa ra chính sách hấp dẫn nhân tài và tài chính là có thể đi trước một bước.

Chẳng qua Trúc Văn Khôi không biết Triệu Quốc Đống đột nhiên muốn gặp mình lúc này là có liên quan tới vấn đề này hay không?



Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ khi Ngưu Bách Bình tới gặp mình.

Ngưu Bách Bình được Chung Dược Quân, Cố Vĩnh Bân mời tới Ninh Lăng khảo sát về tài nguyên nhân lực của Ninh Lăng, mà một công việc quan trọng nhất trong đó là tổ chức hội chợ việc làm Ninh Lăng tại An Đô vào tháng 10 này. Đây là hội chợ việc làm do Ninh Lăng kết hợp với sở lao động, sở nội vụ, sở giáo dục tổ chức với mục đích tuyển nhân viên kỹ thuật, nhân viên quản lý cho các công ty Ninh Lăng.

Trên thực tế theo thông lệ nếu không có an bài thì đoàn người Ngưu Bách Bình có thể không tới gặp mình. Nhưng hôm nay Ngưu Bách Bình lại chủ động muốn tới gặp mình. Khi Chung Dược Quân gọi tới, Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không có phản ứng nhưng rất nhanh hắn hiểu đây là ảnh hưởng do thân phận của hắn đã thay đổi.

Làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, đoàn người Ngưu Bách Bình đến có thể không gặp hắn. Nhưng mình là thường vụ tỉnh ủy, đoàn người Ngưu Bách Bình phải biết lễ tiết, không gặp sẽ tỏ vẻ không tôn trọng hắn.

Triệu Quốc Đống cũng rất cảm ơn đoàn người Ngưu Bách Bình. Dù sao tổ chức hội chợ việc làm tại An Đô, hơn nữa phạm vi chiêu sinh mở rộng tới tất cả các trường cao đẳng, đại học ở An Đô có khác gì là đoạt thịt trong miệng hổ. Nhất là bây giờ An Đô cũng đang tiến hành một loạt hoạt động tăng sức cạnh tranh, cũng đã có vài hiệu quả. Ninh Lăng làm như vậy không khác gì là khiêu khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook